Mới đó mà cũng đã 1 tháng trôi qua rồi, tình cảm của cô và anh cũng được dung bồi nhiều hơn, Trọng Khang thì từ hôm ở với ông bà nội 1 ngày thì cậu bé đột nhiên lại thay đổi, rất muốn đến ở cùng ông bà như không ai biết lý do cả. Nhưng sau khi cô tìm hiểu thì mới ngộ ra, con nít mà đứa nào mà chả thích đồ chơi đẹp bắt mắt, con trai cô cũng là 1 trong số đó. Điều này làm cho Trọng Khôi rất vui còn với cô thì như Tra t** ý, ngày nào anh cũng cùng cô, khiến cô cười không được mà khóc cũng không xong.
Hôm nay anh vừa tan làm, ra đến cửa công ty thì điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình anh vẫn mặt lạnh:" Alo, gọi có gì không?"
Bên kia giọng 1 người đàn ông cũng lạnh không kém, vang lên:" Khôi cậu rảnh không cùng uống với mình 1 ly."
_Ở đâu?
_Chỗ cũ .
_Được
BAR DARK
Cả 1 không gian ồn ào náo nhiệt, Trọng Khôi nhíu mày cũng hơn 1 tháng anh không vào đây kể từ khi anh tìm thấy cô, đối với anh bây giờ nơi này thật xa lạ. Anh đưa mắt nhìn, tìm kiếm người bạn cuả mình thì thấy 1 cánh tay giơ lên:
_Khôi, ở đây.
Trọng Khôi mặt không cảm xúc bước lại ngồi đối diện với người bạn cuả mình, anh nhìn từ trên bàn rồi đến dưới đất, vỏ chai lon bia nằm rải rác khắp nơi, lắc đầu ngao ngán anh đưa tay giật phăng ly R*ợ*u trên tay bạn mình quát: "Cảnh Nguyên, cậu bình tĩnh đi có được không? Sao cậu lại trở nên như thế chứ?"
_Trọng Khôi... Cậu hiểu mà, cảm giác của mình Cậu hiểu mà đúng không? Trong 5 năm vợ cậu bỏ đi thì cậu có khác mình bây giờ là mấy chứ? Giờ thì vợ cậu đã quay về rồi, cậu thì vui rồi, còn mình ai hiểu cho mình đây.
Cảnh Nguyên tuy ngoài mặt bình thường nhưng thực ra anh đã say rồi, nhưng lý trí của anh thì vẫn còn tỉnh táo. Trọng Khôi chỉ biết thở dài, anh nghĩ chắc phải nói cho Cảnh Nguyên biết thôi, chứ cứ để như thế này chắc cậu ấy không ૮ɦếƭ vì đau khổ, cũng ૮ɦếƭ vì bia R*ợ*u thôi. Anh nhìn bạn mình đang đau khổ, thôi vì tình bạn từ thuở nhỏ của 2 người anh đành thất hứa với Bảo Linh vậy, thở dài anh nói: "Thật ra mình đã gặp Bảo Linh rồi, cô ấy bây giờ đang sống rất tốt, cậu đừng nên như vậy nữa."
_Cậu gặp Bảo Linh? Thật không? Cô ấy đang ở đâu? Tâm tình Cảnh Nguyên đang rất kích động, anh đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Trọng Khôi tra hỏi.
_Cậu thả tay ra xem nào? Trọng Khôi nhíu mày anh ghét nhất là bị người khác nắm áo như thế này, nếu người này không phải là bạn thân của anh, mà cậu ta lại còn đang say thì nhất định hôm nay anh sẽ đánh cho đi không nổi luôn rồi.
_Mình xin lỗi, Trọng Khôi mình van cầu cậu , cậu nói đi rốt cuộc cậu đã thấy Bảo Linh ở đâu? Mình van cầu cậu Trọng Khôi.
Mắt nhìn thấy bạn mình như sắp quỳ trước mặt mình, Trọng Khôi giật mình vội đỡ bạn mình quát :" Cảnh Nguyên, cậu điên rồi à, làm gì vậy chứ? Thằng này, mình muốn đánh ૮ɦếƭ cậu đi quá." Thằng bạn này của anh, là 1 người có lòng tự trọng rất cao, nay lại muốn quỳ dưới chân anh chỉ vì muốn biết nơi ở của 1 người con gái, vậy cũng đủ biết người con gái đó có vị trí quan trọng như thế nào với bạn anh rồi
_Cậu đánh mình cũng được, nhưng sau khi đánh xong thì nhớ nói cho mình chỗ của Bảo Linh đang ở. Đầu óc Cảnh Nguyên bây giờ chỉ có hình bóng của Bảo Linh mà thôi, ngay cả những lời mà chính miệng anh vừa nói lúc nãy, anh cũng không biết nghĩa của nó là gì.
_Mình bó tay với cậu rồi, mình gặp cô ấy ở Thành phố B, địa chỉ là ... Cậu nhớ chưa.
_Mình nhớ rồi, cảm ơn cậu rất nhiều Trọng Khôi, cám ơn.... Cảnh Nguyên nói xong vội chạy đi ngay cả áo khoác cũng quên không mang.
_Khoan đã...Cảnh Nguyên... Trọng Khôi gọi với theo nhưng Cảnh Nguyên không nghe thấy, mà cho dù anh có nghe thấy thì anh cũng sẽ không quay lại, vì tâm trí anh bây giờ chỉ có Bảo Linh mà thôi.
Trọng Khôi thở dài, thôi thì để xem 2 người có duyên với nhau hay không đã. Anh đứng lên thong thả đi về trên môi còn vươn lại nụ cười, vì anh biết cô vợ nhỏ của mình đang chờ anh về dùng cơm.
(&_&)
Sáng hôm sau, Bảo Linh nhíu mày tỉnh giấc, từ lúc Như Lam đi đến nay tính ra cũng đã hơn 1 tháng rồi, hằng ngày cô ấy vẫn gọi điện cho cô nhắc nhở đủ thứ, nào là không được thức khuya, ăn uống đều độ không được bỏ bữa....blo...bla... Cô nghe mà chóng cả mặt, chỉ biết ừ cho bạn mình yên tâm, vì cô biết Như Lam làm vậy tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho cô. Khó khăn lắm cô mới có được 1 ngày để ngủ thẳng giấc vậy mà không biết kẻ nào không biết sống ૮ɦếƭ, bấm chuông in ỏi phá tan giấc mơ đẹp của cô. Cô bực mình hét lên:" Ra liền, làm gì mà bấm liên tục như còi xe cứu thương kêu vậy hả?"
Người bên ngoài lập tức dừng bấm, im lặng chờ cánh cửa mở ra. Cảnh Nguyên đã đứng trước cửa nhà cô từ lúc trời chạng vạng sáng, nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên anh ngồi trước cửa hồi hợp chờ trời sáng, đồng hồ vừa điểm 7h, anh mới bấm chuông gọi cô dậy.
Cánh cửa vừa mở Bảo Linh đứng hình, chưa kịp định thần thì cả người đã rơi vào 1 vòng tay ấm áp môi bị khóa chặt, 1 lúc lâu sau Cảnh Nguyên mới rời khỏi môi cô, anh ôm cô mỉm cười:" Bảo Linh...anh tìm được em rồi."
_Anh...Anh... Cảnh... Nguyên....
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.