"Cái gì! Tình nhân một đêm- mèo con thích tự ngược là tân tổng giám của cậu?"
"Xuỵt, nhỏ giọng nhỏ giọng chút, cậu ồn ào cái gì." Cho dù là ở quán cà phê ngoài trời nơi quảng trường náo nhiệt, Chung Minh cũng tỏ ý bất mãn với bạn thân đang ngạc nhiên hét chói tai.
"Sợ cái gì, ở đây không có người quen." Bạn thân lẳng lơ gác chéo chân, gió thổi mái tóc quăn bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm đậm được ngọn đèn đêm phụ trợ trở nên diêm dúa lòe loẹt. Chung Minh thật sự ước ao có được gương mặt xinh đẹp và quang cảnh trước ng cuộn trào mãnh liệt như bạn thân. Bạn thân mang vớ đen, nghiêng chân chậm rãi khí chất nhàn nhã, nhưng như thế nào nàng lại thấy bạn thân đang muốn hấp dẫn người nào a?
Bạn thân tên Đường Đường, hoàn toàn là tên được cha mẹ ruột đặt cho. Đường Đường từ nhỏ đã là hoa khôi của trường, trong trường năm nào cũng có một tiểu công chúa. Như Chung Minh nói thì mỗi tiểu công chúa đều có "tiểu nha hoàn" bên người. Đường Đường khôn khéo tài giỏi, trước mặt mọi người làm việc xác đáng chu toàn, đáng tiếc bản chất Đường Đường không phải tiểu thư khuê các thật sự, chỉ có Chung Minh biết rõ nhất, ở trước mặt Chung Minh luôn thể hiện ra bộ mặt bất cần, mặc kệ mọi thứ mới đúng là Đường Đường.
"Đây không phải là vấn đề chính đi." Sớm biết tính tình bạn thân như vậy, Chung Minh cũng tùy tiện nói một chút thôi, "Quay về với hiện tại, mình cảm thấy tiền đồ bây giờ là một mảnh hắc ám."
"Hắc ám cái gì." Đường Đường khóe miệng cười đến khoa trương, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, " Cậu nhanh đem tình một đêm trở thành chuyện tình nhiều đêm, trực tiếp đem Bạch tiểu thư đặt ở *** áp chặt chẽ, vậy tương lai mới trở thành sáng rực, có hiểu hay không?" Đường Đường vừa nói vừa gõ gõ cái bàn.
Chung Minh như trước buồn bã ỉu xìu: "Mình cũng muốn a, có điều hiện tại tụi mình không phải người xa lạ, làm sao có thể trở lên giường."
"Đồng nghiệp không thể lên giường? Cậu nghĩ cái gì vậy? Mình không cho rằng cậu cùng cô ấy kết giao thật sự, cậu không phải còn tâm tâm niệm niệm lấy chồng để chạy trốn người cũ sao? Để cho cậu tìm nơi trút giận, để cậu quên đi người kia thôi. Biểu hiện trên giường của cô ấy như vậy mình tin cô ấy cũng bị tổn thương, không phải là Ham mu*n, cậu nhanh lên một chút chinh phục cô ấy để cô ấy thoải mái một lần nữa."
Đường Đường nói đoạn này có nhiều ý tứ lắm, Chung Minh nhất thời không tiêu hóa xong nội dung, đến mức thở không được, không biết phải nói từ đâu, dứt khoát dời đi trọng tâm câu chuyện: "Thế nhưng, Bạch tổng giám và Bạch tiểu thư hình như là hai người hoàn toàn bất đồng. Bạch tổng giám có loại... Có loại, khí chất kiên cường đặc biệt, hoàn toàn không giống người tìm tình một đêm chơi đùa. Mà Bạch tiểu thư cũng....Cũng, quật cường mang theo phóng đãng, rất mị hoặc, thưởng thức một lần thì khó có thể quên...."
Hai mắt cùng miệng Đường Đường trở thành ba đường gạch ngang (-_-): "Mời cậu trở về nhà mà hồi tưởng kí ức đi."
"Chính là một mình tôi không nghĩ ra, cô không phải là bạn thân tôi a!" Chung Minh bị nói đến mặt đỏ lên, trực tiếp khiển trách Đường Đường.
"Cho nên mình nói, cậu xem cậu loại vạn năm thụ này cũng có thể đi tìm tình một đêm, còn làm cho người ta thảm như vậy, đã qua mấy ngày mà còn đau thắt lưng. Mình cũng vậy, đã kết hôn nhưng thật ra không an phận, tìm cả trai lẫn gái tươi trẻ nhấm nháp một chút. Như vậy Bạch Cẩn Niên kiên cường bị tổn thương nên một lúc phóng túng cũng là chuyện không thể nào không xảy ra. Đúng không?"
Chung Minh gật đầu.
"Vậy cậu có cái gì không nghĩ ra. Cậu nếu thật sự thích thì liền thử theo đuổi. Nếu cậu chỉ muốn vui đùa trên giường, thì cậu có thể yêu cầu trở thành bạn tình. Hai người cũng chưa nói sẽ trở thành người xa lạ thì được rồi."
Chung Minh lại gật đầu, tuy rằng Đường Đường nói hai trường hợp cho Chung Minh suy nghĩ đến, nhưng lí trí còn cho nàng biết rằng có thể phát sinh trường hợp thứ ba.
"Xem ra Bạch tổng giám chỉ là giả đứng đắn thôi." Chung Minh dễ dàng nói, "Giả vờ giữ gìn tiết hạnh cái gì, khuy áo cài lên cao, thật ra rất lẳng lơ."
Đường Đường phấn chấn: "Nói tới chuyện này, vận khí cậu cũng khá lắm, mình sớm đã tìm người như vậy lại hoàn toàn không tìm thấy."
Chung Minh đang muốn nói chúng ta đừng nói vấn đề hạ lưu này nữa, trên mặt vẫn còn tươi cười, ánh mắt hơi dời đi, giống như tuyết được bảo tồn ba trăm năm nay lại ào ào đổ ra, làm cho biểu tình trên mặt Chung Minh đều đóng băng.
Cách một bàn, Bạch Cẩn Niên ngồi một mình ở nơi đó, chống cằm, cầm trên tay tách cà phê, dùng thái độ cực kì khinh bỉ nhìn Chung Minh.
Chung Minh bị Bạch Cẩn Niên nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, thế nào còn có loại sự tình này? Cô ấy khi nào thì ngồi ở đây? Cô ấy nghe thấy hết sao?
Đường Đường cảm giác được Chung Minh trở nên khác thường, xoay người nhìn, vừa lúc xoay người thì đồng thời Bạch Cẩn Niên đứng lên, đem tiền để lên bàn, cũng không quay đầu lại đi mất.
Đường Đường chỉ vào bóng dáng hỏi: "A? Người kia chính là?"
Chung Minh cảm thấy mình gật đầu, nhưng lại không gật đầu, có thể cổ đã bị đông cứng rồi.
Sau khoảng nửa tháng Chung Minh vô cùng khẳng định đêm hôm đó Bạch Cẩn Niên nhất định là nghe được hai người nói chuyện, cho nên nhẫn tâm chỉnh nàng.
Trước kia Chung Minh đi làm rất thoải mái, cập nhật một chút số liệu rồi liên hệ khách hàng là tốt rồi, hiện tại thì sao? Điện thoại không ngừng kêu, kế hoạch lớn nhỏ đều phải tham gia, tăng ca biến thành cơm bữa. Bạch Cẩn Niên còn đặc biệt không hài lòng với công việc của Chung Minh, nghĩ biện pháp bắt Chung Minh làm đi làm lại.
"Đây là quan báo thù riêng, vô liêm sỉ!" Lại tăng ca đến tám giờ đêm. Chung Minh phẫn nộ cuối cùng bùng nổ, "Mệt tôi trước đây trong phút chốc còn thấy cô ta đáng yêu, đáng yêu cái quái gì! Một chút cũng không đáng yêu!"
Di động vang lên, là Bạch Cẩn Niên.
"Chung tiểu thư tổ phát triển sao." Cô giả bộ à!
"Cô ở nơi nào?" Mắc mớ gì tới cô!
Chung Minh: "Tôi đang trên đường về nhà."
"Công việc vẫn chưa hoàn thành, phát sinh chút lỗi nhỏ, mời trở lại công ty."
"Cái gì....." Không đợi Chung Minh hỏi xong liền cúp điện thoại.
Chung Minh nín thở cầm điện thoại đứng gần cửa ra vào ga tàu điện ngầm, đột nhiên có cảm giác quá kích động.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.