"Cẩn Niên, hôm nay cũng bận rộn công việc sao?" Lục Nhuyễn Tranh và Lục mẹ gần như cùng một khuôn mẫu in ra, từ rất lâu Lục Nhuyễn Tranh đã nói qua, chờ đến trung niên, Lục Nhuyễn Tranh sẽ giống mẹ y như đúc. Cho nên khi Lục mẹ đi tới, Bạch Cẩn Niên có loại ảo giác, dường như là Lục Nhuyễn Tranh đứng trước mặt mình.
Lục mẹ thật sự có khả năng làm vợ hiền, trợ giúp chồng quản lí sự nghiệp gia đình phát triển thành công lớn mạnh. Nhưng đồng thời là một người không xứng làm mẹ, con gái đã ba mươi còn trầm cảm, đây không phải đang ầm ĩ tự sát sao.
"Vâng, có lẽ không có thời gian gặp Lục Nhuyễn Tranh." Bạch Cẩn Niên biết được ý đồ của đối phương, dù sao cũng phải nói đến chủ đề chính, không nên lãng phí thời gian đi giả ngu. Bạch Cẩn Niên mở cửa xe nửa người đã muốn ngồi vào xe: "Dì lái xe sao?"
Lục mẹ chặn cửa xe, trong ánh mắt không một tia sáng, giống như nước lặng. Cho tới giờ vẫn rất chú ý dáng vẻ của Lục mẹ, rõ ràng đầu đã bạc.
Thanh âm của Lục mẹ gần như cầu xin: "Cẩn Niên, con phải đi gặp Nhuyễn Tranh một lần. Nó không chịu ăn, mỗi ngày đều nôn, chỉ còn có ba mươi bốn cân, xoay người trở mình đều không được, còn bị chấn thương..... Bác sĩ nói nó nếu tiếp tục không ăn uống cũng không phối hợp trị liệu, chỉ còn đường chờ ૮ɦếƭ."
Bạch Cẩn Niên không nhìn Lục mẹ, chỉ bình tĩnh tuyệt tình nhìn về nơi khác, cũng không có đánh giá lời nói của Lục mẹ.
"Nhuyễn Tranh chỉ muốn trước khi ૮ɦếƭ gặp con một lần. Cẩn Niên, cho dù là chia tay, con cũng không thể nhẫn tâm như vậy? Coi như dì cầu xin con đi gặp nó được không?"
Ánh mắt Bạch Cẩn Niên dao dộng một chút, giả vờ lộ ra vẻ tươi cười nói: "Con phải đi nếu không sẽ muộn giờ họp. Dì, nếu dì không lái xe con đưa dì đi được không?"
"Con muốn ta quỳ xuống để cầu xin con sao? Dì chỉ có một đứa con gái......" Nước mắt hơn nửa đời người đều tuôn ra, Lục mẹ run rẩy đôi môi giống như tận lực nói cho Bạch Cẩn Niên biết mình có bao nhiêu bi thương.
Bạch Cẩn Niên như trước không có nhiều biểu tình, ngữ khí vãn bối lễ phép: "Dì không cần cầu xin con như vậy, Lục Nhuyễn Tranh vì sao biến thành như vậy không phải do con làm hại. Chỉ sợ dì càng biết rõ cô ấy vì sao trầm cảm như vậy."
Nước mắt tựa như đọng lại trong mắt Lục mẹ, trừng lớn mắt, đôi mắt không đỏ chút nào, tựa như nước mắt chỉ là bắt buộc chảy ra, không mang tình cảm gì, như chất lỏng mà thôi.
"Chỉ một lần." Nhưng Bạch Cẩn Niên vẫn đáp ứng, "Con sẽ không nói chuyện với cô ấy, con sẽ nhìn cô ấy từ xa rồi đi."
"Được! Được! Cám ơn con!"
Bạch Cẩn Niên không thèm nhắc lại, ngồi vào trong xe.
Đến giờ cơm trưa, Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên còn chưa về, có chút nhàm chán, bụng không ăn no cũng không có cảm giác đói bụng, nhìn đồng hồ chờ Bạch Cẩn Niên trở về.
Chung Minh thật sự hận không thể oanh tạc điện thoại hai mươi bốn giờ, cho dù là nhắn tin cũng được a! Chỉ tách ra một chút, không biết Bạch Cẩn Niên đang làm gì, Chung Minh đều cảm thấy rất khó khăn. Nhưng trên thực tế, đương nhiên Chung Minh không thể làm như vậy, nếu không ai đó sẽ phiền ૮ɦếƭ?
"A, mệt mỏi quá nha....." Chung Minh ghé vào bàn thở dài, đồng nghiệp đi tới giả vờ nhéo mặt Chung Minh, Chung Minh lập tức cảnh giác, trong nháy mắt đã né tránh.
"Ôi, hôm nay gấu mèo muội muội không lười biếng nằm mặc cho mọi người cưng nựng?" Đồng nghiệp không nhéo mặt, trêu ghẹo nói.
"Ừ hừ." Chung Minh gật đầu, đặc biệt còn nói: "Về sau không được nhéo mặt tôi a!"
"Làm sao vậy, chẳng lẽ hoa đã có chủ?"
Chung Minh đắc ý nói: "Sẽ không nói cho cô."
Tránh thoát đồng nghiệp, nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ mười phút. Vừa rồi đi mua cơm mua thêm một phần đem về cho Bạch Cẩn Niên.
"Tỉ lệ ngu ngốc kia trở về chưa ăn thật sự là quá lớn, dù sao có lò vi sóng, một lát hâm nóng lại cho chị ta. Ừ, tên kia hình như không thích ăn hành gừng tỏi, tất cả đều phải bỏ." Chung Minh tránh ở góc bàn, cầm chiếc đũa đem từng sợi gừng nhỏ gắp bỏ, "Hình như rau cần cũng không ăn nha, thật là một tên phiền toái, vậy chỉ có thề ăn đậu rang. Xong đời, chị ta hình như cũng nói không ăn thịt bò? Khoai tây thịt bò cũng đành phải ăn mỗi khoai...." Chung Minh mất thật nhiều công phu mới sửa đồ ăn thành đồ Bạch Cẩn Niên có thể ăn, phát hiện đồ ăn bên trong cũng vơi đi một nửa. Cẩn thận nhớ lại, hình như mỗi lần Bạch Cẩn Niên đều hùng hổ gọi một phần cơm lớn, kết quả ăn vài miếng đã no, hơn nữa cái này không ăn cái kia không dám ăn....
"Hầu hạ chị ta thật khó khăn!" Chung Minh phục dịch xong, oán giận một câu.
Bạch Cẩn Niên vĩnh viễn cũng không thích không khí bệnh viện.
Trước đây Bạch Cẩn Niên thân thể không tốt, thường xuyên bị mẹ đưa đến bệnh viện, có một lần chứng kiến một người cả người đầy máu không nhúc nhích bị xe đẩy vào, lúc đi ngang qua trước mặt Bạch Cẩn Niên người trên xe một chân lủng lẳng, chỉ có một chút cơ dính với chân, đáng sợ tới mức làm Bạch Cẩn Niên gặp ác mộng mấy ngày.
Lúc trước Lục Nhuyễn Tranh cũng thường xuyên đến bệnh viện, cùng bác sĩ nói chuyện phiếm, lấy thuốc, mỗi lần Bạch Cẩn Niên đều bị tha đến, thể xác và tinh thần không khỏe.
Không nghĩ tới, Lục Nhuyễn Tranh vẫn phải nằm viện.
Mà Bạch Cẩn Niên vẫn không ngừng hỗn loạn với bệnh viện.
Lục mẹ nói không sai, Lục Nhuyễn Tranh đúng là chỉ còn nửa cái mạng.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, Bạch Cẩn Niên thấy Lục Nhuyễn Tranh nằm trên giường, tóc tai lộn xộn ánh mắt ngu ngơ, thậm chí không chớp mắt, tựa như đã ૮ɦếƭ. Lục Nhuyễn Tranh mặc đồ bệnh nhân màu trắng có tí vết ố, đây không phải là phong cách của cô ấy. Cánh tay và mắt cá chân lộ ra ngoài quần áo, nhìn như cành khô không có ánh sáng, làn da nhăn phủ lấy xương cốt, đều có thể thấy khớp xương rõ ràng.
Kì thật lần đầu nhìn qua, Bạch Cẩn Niên cũng không nhận ra Lục Nhuyễn Tranh từng chói lọi -bạn gái cũ- của mình.
Bạch Cẩn Niên đứng ở nơi đó, cái gì cũng chưa nói, chỉ nghe Lục mẹ nói: "Nó hai tuần trước còn có thể ăn, nhưng chỉ ăn một chút sẽ bắt đầu nôn, một ngày nôn hơn mười lần, đến nỗi cổ họng cũng bị axit dạ dày phá hỏng. Sau đó bác sĩ truyền dịch, nhưng nó không phối hợp, nói muốn gặp con. Dì cũng khuyên, cũng không cho nó nghĩ tới con, nó bắt đầu mất ngủ còn khóc lóc, cho nên dì không dám nói con đã có đối tượng khác."
Bạch Cẩn Niên nói: "Hẳn là nói cho cô ấy."
"Nói cho nó? Nó đã như vậy còn muốn K**h th**h nó sao?" Lục mẹ thật kích động.
Đối lập với Lục mẹ kích động Bạch Cẩn Niên vẫn nhất quán giữ bình tĩnh: "Lục Nhuyễn Tranh biến thành thế này đềulà do yêu thương bị Ϧóþ méo. Dì, đến giờ dì vẫn chưa hiểu sao? Dì vẫn muốn cả đời chiều chuộng dỗ dành cô ấy sao? Có thể cưng chiều cô ấy bao lâu? Một chút khó khăn cũng không thể chịu đựng, rốt cuộc sống có ý nghĩa gì?"
Lục mẹ rõ ràng không ngờ được sẽ bị vãn bối giáo huấn.
"Không muốn học thì ồn ào tự sát, người yêu bận rộn một thời gian sẽ gọi điện thoại chia tay, hiện tại người đi rồi, cô ấy lại bắt đầu Tra t** bản thân. Khi nào mới trưởng thành? Người vô dụng, còn không bằng ૮ɦếƭ đi."
Lục mẹ giơ tay đánh một cái vào mặt Bạch Cẩn Niên: "Cô không được nói con của tôi như vậy!"
Bạch Cẩn Niên không có động tác né tránh, hờ hững dời tầm mắt.
"Nhuyễn Tranh và cô yêu nhau lâu như vậy, cô còn có thể nói cho nó ૮ɦếƭ đi! Cô rốt cuộc có lương tâm hay không!" Thanh âm Lục mẹ vang dội ở hành lang bệnh viện trống rỗng, có vẻ đặc biệt chói tai. Hai y tá đi ngang nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, có một người nghĩ Bạch Cẩn Niên muốn phản kích, đang muốn khuyên giải, lại phát hiện người bị đánh này không có bất kì ý phản công, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định.
"Cô ấy làm con thất vọng đau lòng không ít hơn dì đau lòng vì cô ấy nửa phần, nhưng, nếu bắt con lựa chọn một lần nữa, con vẫn chọn chia tay với cô ấy. Con thật sự rất yêu cô ấy, cũng từng cảm thấy nếu thế giới không có cô ấy thì con cũng không muốn tiếp tục sống. Thế nhưng, khi đó chúng con bao nhiêu tuổi? Hiện tại bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ cả đời cũng không muốn trưởng thành sao? Con đi phía trước, nhưng tâm trí Lục Nhuyễn Tranh vẫn còn dừng một chỗ. Ai cũng không thể vĩnh viễn sống trong giấc mơ trẻ con, vĩnh viễn thỏa mãn yêu cầu của cô ấy. Cho dù rất khó khăn, cũng cần dùng chính đôi chân của mình đứng lên?" Bạch Cẩn Niên thậm chí nở nụ cười, "Cũng giống như dì, nếu không kết hôn với chú thì không phải dì vẫn phải cố gắng dốc sức làm việc sao? Cho dù kết hôn làm mẹ rồi, cũng dụng tâm đem chuyện trong nhà xử lí tốt. Dì, con thật sự kính trọng dì, cũng hi vọng trở thành người như dì. Nhưng con gái dì rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Dì căn bản là không biết phải không? Cô ấy quan tâm đến điều gì, có lẽ nếu dì biết sẽ hận không thể không biết. Cô ấy ở bên ngoài làm chuyện gì, nếu dì biết, có thể cái tát này không phải cho con, mà là cho cô ấy. Thẳng thắn nói, cô ấy bây giờ, con coi thường."
Lục mẹ tức giận phát run, nhưng không biết phản bác thế nào.
Bạch Cẩn Niên nghiêng mặt, đem một bên mặt kia ra nói: "Muốn đánh còn một bên có thể đánh."
Giống như quả bóng đột nhiên xì hơi, Lục mẹ ngồi xuống ghế đem mặt vùi vào hai tay.
Không có tiếng khóc, có lẽ bởi vì tự tôn.
Bạch Cẩn Niên nhìn thoáng qua căn phòng, Lục Nhuyễn Tranh cũng nhìn Bạch Cẩn Niên. Ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên vui mừng và xúc động, nhưng Lục Nhuyễn Tranh hai chân vô lực, không thể chống đỡ nổi thân thể của mình. Muốn đi đến ôm lấy Bạch Cẩn Niên, nhưng......
Lục Nhuyễn Tranh tự làm tự chịu.
Đôi mắt Bạch Cẩn Niên sưng lên, đại khái trong lòng bị chua xót làm phiền.
Tầm mắt dần dần mơ hồ, lau một chút, cũng không có nước mắt.
Kì thật Bạch Cẩn Niên rất muốn vì Lục Nhuyễn Tranh mà rơi lệ, nhưng trước mắt là cái xác khô, căn bản không thể đánh đồng với Lục Nhuyễn Tranh trong lòng cô.
Có lẽ, người cô từng yêu - Lục Nhuyễn Tranh đã sớm ૮ɦếƭ.
Thời điểm Bạch Cẩn Niên rời bệnh viện, phút chốc cảm thấy bản thân thật sự là người tuyệt tình. Dù sao Lục Nhuyễn Tranh đã bệnh thành như vậy, nếu cô giả vờ nói tốt vài câu, nói không chừng có thể làm Lục Nhuyễn Tranh vui vẻ một chút, trước dỗ dành được rồi hẵng nói.
Nhưng, cô vẫn không làm việc này.
Lục Nhuyễn Tranh đã bị tình yêu dày vò, nếu còn một phần tình nghĩa, hẳn là lãnh khốc mới đúng.
Nhất định sẽ không sai.
Lúc trở lại công ty, mọi người đã về được bảy bảy bốn chín ngày rồi, chỉ còn Chung Minh chưa tan tầm ngồi ấn ấn chuột.
Bạch Cẩn Niên xoa đầu Chung Minh: "Còn chưa về?"
Chung Minh ngẩng đầu thấy Bạch Cẩn Niên, ánh mắt tỏa sáng, nhưng thu hồi rất nhanh.
"Còn có việc chưa làm xong a." Chung Minh nói.
"Đập chuột là công việc của em?"
"Hừ."
"Em vẫn chưa ăn xong cơm trưa sao? Hay là cơm chiều?" Bạch Cẩn Niên nhìn hộp cơm nói.
"Không phải a.... Không phải tôi muốn ăn. Nhưng tôi nghĩ, chị cũng chưa ăn cơm?"
Bạch Cẩn Niên mở hộp cơm ra, thấy đồ ăn đã bị dung qua, mấy thứ không thích ăn đều không thấy.
Bạch Cẩn Niên mỉm cười, cầm hộp cơm đi về phía lò vi sóng, Chung Minh giữ chặt: "Chị làm gì? Không nên ăn đồ đã để lâu."
"Vậy tính sao? Chẳng lẽ phải lãng phí thức ăn?"
"Chị không phải vẫn lãng phí thức ăn sao."
"Có một số thứ có thể lãng phí, có một số thứ không thể lãng phí." Bạch Cẩn Niên duy trì đi hâm nóng cơm, cầm chiếc đũa ngồi ăn đối diện Chung Minh.
Văn phòng trống rỗng rất im lặng, thỉnh thoảng thổi tới mùi thức ăn.
"Cá a, tôi không thích ăn, Tiểu Chung Minh em ăn giúp tôi được không?" Bạch Cẩn Niên gắp miếng cá nhìn Chung Minh.
"A, ai muốn ăn nước miếng của chị!" Chung Minh đã có thể kế thừa giọng điệu làm người khác chán ghét của Bạch Cẩn Niên.
"Em nói mới đáng ghét, chẳng qua là, em chưa ăn thử sao?"
"...... Chị mới là đáng ghét!" Chung Minh nhận thua, nhận lệnh ăn miếng cá.
"Ừ." Bạch Cẩn Niên ăn một miếng cơm nói, "Tôi hôm nay đi thăm Lục Nhuyễn Tranh."
Tác giả: Tác giả cảm thấy Chung tiểu thư "Cố tình gây sự" còn chưa đủ, là tác giả khẩu vị nặng sao? Được rồi, thật ra không phải Chung tiểu thư cố tình gây sự mà chính là tác giả cố tình gây sự.....
JJ xóa như vậy cũng không nhắn lại, tác giả thì càng ngày càng ôi, cho nên mọi người muốn đánh cũng xin đánh nhẹ nhàng thôi~
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.