Vậy là nhập nhằng thời gian hơn nửa năm trôi qua. Bây giờ là mùa đông lạnh, hướng gió từ ban công thổi vào khiến người trong phòng nổi da gà. Cửu Chấn cho người bài trí lại căn phòng, trải một tấm thảm lớn, bông dày màu đỏ mận. Chiếc giường lớn với bộ chăn ga gối đệm dày ịch, tất cả được lót một lớp lông cừu bên trong. Tường được lát gạch cảm ứng, tự động sưởi ấm căn phòng. Điều hòa hai chiều có thể quay sang chế độ nóng. Bên trong phòng tắm cũng đầy đủ đèn sưởi, bình nóng lanh,…
Tủ quần áo của Thụy Ly trước kia hở hang, cũn cỡn cà mỏng manh bao nhiêu thì bây giờ lại kín đáo và dày dặn vô cùng. Tuy vậy, Cửu Chấn lại đặt ra một yêu sách khá là vô lí. Anh yêu cầu cô ban ngày được mặc đồ đông ấm áp nhưng ban đêm, khi đi ngủ thì cô phải mặc những chiếc váy ngủ mỏng tang, hay các bồ đồ cộc hai dây như lúc hè. Thụy Ly có lần không phục, biết được yêu sách này thì giận đỏ mặt, vừa vệ sinh cá nhân chuẩn bị cuộn lên chăn giường lớn thì lại to gan lớn mật chạy vào thư phòng lúc Cửu Chấn đang làm việc. Cô xông vào rồi đóng mạnh cửa lại, cả người tròn lủng như con gấu gù vì trời lạnh, giá rét nên ăn mặc có phần nhiều lớp. Khác biệt với cô, Cửu Chấn chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt, bên ngoài một chiếc áo len là xong. Cô xông vào rồi đóng sập cửa lại khiến anh đang làm việc tập trung cũng phải bỏ dở. Anh ngả người ra sau, đôi mắt chim ưng lim dim nhìn xem con gấu nhỏ lại dở trò gì. Thụy Ly có phần rén một chút, đúng thật giận quá mất khôn. Cô khoanh tay trước ng, liếc mắt đi chỗ khác nói:
– Trời lạnh, tuyết rơi phủ kín rồi mà anh vẫn còn ấm đầu à?
Cửu Chấn cười nhẹ, quay ra nhấp một ngụm trà nóng, chẹp miệng rồi nói:
– Lần này em to gan thật. Suốt 4 năm qua chưa lần nào em dám chất vấn kiểu này với tôi…
Thật sự là thế. Từ lần cuối bị bắt về đây, Cửu Chấn hết sức yêu chiều cưng nựng cô nên chắc Thụy Ly lại dửng mỡ rồi. Cô bặm môi, rồi lại tức tối nói tiếp:
– Mặc kệ anh… Đêm ngủ lạnh lắm, tôi sẽ không mặc mấy bộ đồ mỏng manh kia đâu…
Cửu Chấn đi lại gần cô. Anh tiến một bước, cô lùi một bước, cho đến khi lưng cô chạm vào cánh cửa, coi như dồn đến đường cùng. Cửu Chấn chống một tay lên cửa, người ép sát vào Thụy Ly, tay kia nâng cằm cô lên, đối diện mặt mình, tra hỏi:
– Em chắc chứ?
Thụy Ly dĩ nhiên là đã thoi thóp con tim rồi. Có vẻ anh không thích đùa. Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt chỉ đăm chiêu nhìn cô. Thụy Ly ựm ờ một lúc rồi gan dạ nói:
– Chắc…
Cửu Chấn thả cô ra, lùi ra sau cười một trận khoái chí. Anh chỉ tay về phía cô, cợt nhả:
– Ha ha… Em là đồ thỏ đế đấy. Em sợ muốn ૮ɦếƭ mà vẫn thích cãi. Tim em đập như muốn căng đứt l*иg ng rồi có biết không?
Thụy Ly căng mặt lại, cô ngượng chín mặt. Ai mà chịu nổi cái mặt lạnh tanh như quỷ vậy chứ. Cô hét lên:
– Tóm lại… Anh đừng mơ
Toan mở cửa phòng rời đi, Thụy Ly bị một lực mạnh vật xuống ghế sofa bên cạnh. Cú đáp người khá đau đấy, đầu cô có vẻ hơi chong chóng. Định hình lại thì hai tay cô bị chế ngự chặt trên đỉnh đầu, sẵn cái calavat bên cạnh thì anh trói ngay tay cô cố định vào. Thụy Ly hốt hoảng, cựa quậy cực độ nhưng bị anh đè nén chặt chẽ. Khuôn mặt anh nghiêm túc trở lại, hai tay chống hai bên tai cô. Anh cúi người xuống, môi mỏng lại dây dưa với cánh môi của Thụy Ly. Miệng hôn, một tay anh sờ soạng phần ng sau lớp áo dày cộm, một tay nâng bên đù* trái của Thụy Ly , vuốt lên vuốt xuống. Mặc đồ dày như vậy thật bất lợi, bàn tay anh không cảm nhận được thớ da nào của cô. Dứt môi cô ra, anh lên tiếng:
– Đừng chống tôi…
Anh rút ra trong túi quần con dao găm, nó nhỏ gọn và lưỡi dao mỏng dính, tuy vậy có thể thấy nó rất sắc và bén. Cửu Chấn dơ lên trước mặt mình ngắm nghía rồi liếc sang vật nhỏ nằm ***
Đăng đêm để có SAO hihi. Mng nghĩ Cửu Chấn lại làm trò gì đây? Liệu anh có trở lại Tra t** cô như trước không?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.