Tên quản lí thu âm kể lại toàn bộ câu chuyện, có cả giọng của lão Trưởng khoa. Cả đám kể lại đã tìm mãi mọi nơi nhưng không thể thấy Thụy Ly đâu. Tên thư kí nghe xong rồi nhấc máy gọi về, giọng gằn lên:
– Một lũ vô dụng, 3 năm trước đã vậy, để chị nhà bỏ đi. Có mỗi một cô gái mà cũng lọt khỏi tầm tay… Đợi chủ tịch biết chuyện thì kết cục tự hiểu
Tên thư kí dập máy, ngồi ngoài phòng ăn đợi Cửu Chấn dùng xong bữa rồi cậu sẽ báo cáo mọi việc.
Tại bệnh viện, đám người vò đầu, ai cũng mất kiểm soát, bọn họ căng mắt lên nhìn vào màn hình check camera, lão Trưởng khoa ngồi vò đầu bứt tai. Quả này để lạc mất bảo bối của cậu Mục thì chức Trưởng khoa của lão chắc cũng bay thôi.
Cửu Chấn ở trong phòng ăn, khuôn mặt không biểu lộ sắc thái, chỉ im im cầm dao nĩa lên cắt, gắp thức ăn đưa lên miệng. Vị đối tác nọ mở lời:
– Chủ tịch Mục đây có suy tư hay còn băn khoăn gì về dự án này sao?
Cửu Chấn lấy lại tinh thần, nhàn nhạt trả lời:
– À không, mọi chuyện vẫn đang đi đúng hướng đấy chứ… Chỉ là tôi còn chút chuyện riêng…
Đám người đó vừa ăn vừa cười phá lên, Cửu Chấn ngơ ngác nhìn không hiểu. Họ trêu đùa:
– Chắc cậu Mục nhớ người thương ở nhà rồi…
– Mà cũng không biết người yêu của Chủ tịch tịch là cô gái hạnh phúc nào nhỉ? Yêu được chủ tịch nhà ta thì quá là hoàn hảo rồi..
Bọn họ thay phiên nhau rót mật vào tai Cửu Chấn, anh là người ai ai cũng muốn tiếp xúc, bất cứ cô gái nào cũng sẵn sàng dâng hiến mình cho anh, bất cứ tập đoàn nào cũng mong được 1 lần hợp tác, khi có dự án thì tha hồ các nhà đầu tư vào rót vốn cho công trình của Cửu Chấn… Anh là người mà ai cũng cần, ai cũng trọng dụng, tiếng tăm thì nhắc tên là biết ngay…. Vậy mà chỉ có một mình Thụy Ly, một mình cô đi ngược lại với cả mọi người, chỉ mong buông bỏ, thoát ra khỏi anh càng xa càng tốt.
Mọi người ai cũng cần anh, anh lại chỉ cần 1 mình em- Thụy Ly…
Bữa ăn tối cũng tàn, cơ bản là mọi vấn đề đã giải quyết và thảo luận xong. Cửu Chấn nhanh chóng cáo lui, ra ngay xe đỗ đợi. Anh lập tức hỏi người thư kí:
– Sao rồi Thụy Ly tình hình như nào? Cô ấy đang làm gì?
Tên thư kí ngồi trên, bắt đầu khó nói, cậu ta nói sang vấn đề khác:
– Hôm nay anh mệt rồi… Về nghỉ đã…
Cửu Chấn gằn giọng lên:
– Nói
Cậu thư kí kia cũng run lên, tên lái xe ngồi bên cạnh liếc mắt lên gương chiếu hậu nhìn xuống thì thấy rõ khuôn mặt hằm hằm của Cửu Chấn, cũng không khỏi sợ theo. Cậu thư kí ngập ngừng đáp:
– Có biến rồi anh ạ…
Đến đây là Cửu Chấn tự hiểu. Anh ra lệnh:
– Quay xe ra sân bay…. Ngay
Tên lái xe nghe vậy liền bẻ tay lái vòng về đường kia. Thư kí gọi điện cho phi công:
– Chuẩn bị đi… Chủ tịch muốn bay về trong tối nay…
Tất cả xảy ra trong gấp gáp, ai ai cũng rối lên để theo ý anh nói. Riêng Cửu Chấn ngồi thừ ra, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, ngước thấy bầu trời với vô vàn vì sao… Có hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chúng không bị những áng mây mờ che lấp, nhưng hai ngôi sao lại ở cách xa nhau vô cùng, một bên góc trái, một bên góc phải.
Tại căn nhà nhỏ đấy, Thụy Ly sau cả ngày trốn chạy thành công, cô vừa thay đồ lên giường nằm, mắt cô nhìn ra ngoài cửa số, mắt cũng ngước lên nhìn bầu trời, lòng đầy tâm tư, tự vấn nếu chẳng may Cửu Chấn tìm ra cô ở đây, anh sẽ kéo cô về bên bằng sự chân thành hay lại chỉ là những điên cuồng chiếm đoạt, thỏa mãn cho bản thân mình
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.