Thụy Ly cẩn thận nhắc thêm:
– À chị ơi, tí vào chị cứ lăm thuốc vào khe cửa chân dưới giúp em nhé
Cô y tá ngập ngừng nói:
-À… Ừm.. 15 phút nữa nhé
Rồi cô bắt đầu đi về phía vệ sinh nữ cuối hành lang. Cô vào phòng vệ sinh, tháo ngay thẻ sim cũ, để lại sâu trong thùng rác. Thay lấy con sim mới mua, thiết lập lại toàn bộ danh bạ, vị trí. Vì nơi này gần ngay cửa thoát hiểm, đi ra từ lối này qua hành lang tầng hầm là tới được ngay cổng phụ bệnh viện, nơi chỉ có xe của các y tá, bác sĩ ra vào, trùng hợp ngay là điểm đứng đợi xe bus đặt ngay ở đây. 10 phút nữa là xe tới, Thụy Ly dùng gương soi chếch về phía sau xem có người không rồi nhanh chân chạy theo lối thoát hiểm. Vòng xuống tầng hầm, cô còn 8 phút.
Đến tầng hầm chắc phải cẩn thận một chút, có camera và có thể gặp xe của người Cửu Chấn đỗ ở đây, không xe máy thì ô tô. Đếm sương sương số xe máy đi theo cô trên đường là 6-8 cái, ô tô là 2 con bán tải đen lớn. Qua đường hầm cho lối người đi bộ, tuyệt nhiên lại một người áo đen đứng một mình, thi thoảng nhìn xung quanh. Thụy Ly nằm sạp xuống đất, men theo lối đi bộ của người ra vào có giấy che, bò ra khỏi đường đi, mất xừ 6-7 phút. Kia rồi, ánh sáng ở cuối con đường hầm kia rồi. Chưa kịp chạy tới thì lại hai người khác đi tuần tra khu vực này, Thụy Ly nằm rạp người xuống hẳn, chui lủi nhue tên tội phạm, họ không đi ngay, đứng đấy ngó nhìn xung quanh. Còn 1 phút nữa là điểm xe tới, hai tên áo đen không có dấu hiệu của sự rời đi…
50 giây….
40 giây….
30 giây….
20 giây….
10 giây cuối cùng trước khi xe bus tới… Bọn họ cũng chịu rời đi. Cô phải đợi họ đi khuất mắt là mất toi nốt 10 giây.
Xe bus số 12- hướng đi về ngoại thành kia rồi. Thụy Ly tăng tốc sức lực, chạy nhanh ra cánh cửa xe bus đang mở đón khách. Mỗi xe chỉ dừng 10 giây đón trả khách. Thụy Ly chạy tới còn
8…7…6…5…4…3….
Cô bước lên xe rồi cánh cửa xe bus định mệnh ấy đóng lại. Chỉ trong giây lát là bỏ lỡ nhau, thầm chửi một câu cho cái eo hạn này:
– Khốn kiếp…
Vậy là chuyến xe ấy chở theo người con gái ấy về lại dung thân cuối cùng…
Chị y tá kia nhìn đồng hồ, 15 phút rồi, thôi thì sang phòng trưởng khoa Niêm xin giúp cô gái lúc nãy vỉ thuốc…
Bên phòng trưởng khoa, ông bác sĩ cũng đang là lạ, sao cô đi vệ sinh lâu như vậy, Cửu Chấn nói chuyện qua điện thoại bảo người của anh cũng chưa thấy cô thoát ra ngoài các hướng cửa. Mọi nghi ngờ và lo lắng được xóa tan khi cô ý tá gõ cửa bước vào:
– Thưa trưởng khoa, lúc nãy có cô gái đi theo hướng xuống phòng vệ sinh, cô ấy bảo tôi sau 15 phút thì lên phòng ngài xin cho cô vỉ thuốc đau bụng ạ…
Vị bác sĩ già thở dài trút gán***, ông hỏi kĩ hơn:
– Cô gái có đặc điểm như nào?
Cô y tá thanh thật trả lời:
– Ừm tầm m6, tóc Pu'i gọn, khuôn mặt kiều diễm vô cùng, mặc đồ khá đơn giản, đi đôi giày thể thao trông rất khỏe khoắn
Vị bác sĩ kia thầm nghĩ chắc chắn là cô rồi, quay ra tủ thuốc lấy một vỉ rồi bảo:
– Mang vào cho cô ấy nhé…
Rồi cô y tá chạy về hướng hành lang cuối, vào buồng vệ sinh thứ 2 rồi đẩy vỉ thuốc vào, cô dặn:
– Đây vỉ thuốc em dặn chị lấy đây nhé…
Im lặng.Không một lời đáp lại…Cô y tá kia lạ lẫm rồi mặc kệ, ra khỏi phòng vệ sinh…
Ở phòng vị trường khoa già, ông ta ngọt sớt nói với Cửu Chấn:
– Đấy ngài thấy rồi.. Cô nhà vẫn đang trong khuôn viên bệnh viện, có người vừa vào xin thuốc hộ cho cô ấy xong ạ ..
Cửu Chấn nhăn mặt, đưa tay day day thái dương, mệt mỏi nói:
– Có chuyện gì nhớ báo tôi ngay lập tức…
Nói rồi anh dập máy, nối máy với nhóm vệ sĩ theo dõi, dặn dò:
– Canh chừng các cổng cẩn thận, thật cẩn thận vào giúp tôi…
Lời nói của anh chứa đầy sự thúc giục, lo lắng cho chuyện không yên.
Trong khi đó Thụy Ly đã đi được 1/4 quang đường rồi. Chỉ cần một chút nữa đến điểm đỗ tiếp theo, cô xin xuống xe, cô sẽ bắt taxi để đi nhanh hơn về lại nơi ấy
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.