Hoắc Tư Thần rời khỏi khách sạn, áo khoác cũng quên không cầm theo, chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen ra ngoài. Tạm thời ở nơi này không có xe để đi lại, anh chỉ đành lên taxi, đọc địa chỉ cho tài xế.
Bác tài vừa mới khởi động xe thì thấy Hoắc Tư Thần rút một cái thẻ đen ra, nói:
“Tôi sẽ trả gấp mười lần nếu chú có thể đi đến đó bằng tốc độ nhanh nhất.”
Bác tài ngẩn ra, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó thì cài dây an toàn và nói:
“Tôi chạy xe bao lâu nay, lần đầu tiên gặp người như cậu, không sợ ૮ɦếƭ thì tôi chiều.”
Ông kéo cần gạt, đạp chân ga, động tác liền mạch cho thấy kỹ năng lái xe không hề thấp. Chiếc xe rồ lên một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài, chạy thẳng đến khu chung cư của Diệp Thiên.
Lúc Tiêu Linh đang mặc quần áo cho hai đứa nhỏ sau khi tắm rửa cho chúng xong thì chuông cửa liên tục vang lên, cô còn chưa kịp lên tiếng đáp trả mà chuông đã reo cả mấy lần.
Tiểu Hạo giơ chân lên đợi mẹ thay quần cho, nhưng đúng lúc này lại nghe mẹ nói:
“Bé Hạo ngoan, chờ mẹ một lát.”
Tiểu Hạo bị bỏ rơi trong trạng thái nửa dưới *** chỉ mặc độc một cái áo thun, nhóc thấy lành lạnh ௱ô**, vội ngồi xuống rồi loay hoay tọt chân vào trong ống quần, tìm cách mặc quần vào. Mặc dù còn chưa có lớn nhưng nhóc cũng biết xấu hổ đó!
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng chuông cửa cho đến khi Tiêu Linh có nút nổi nóng:
“Nghe rồi nghe rồi, đừng ấn chuông nữa.”
Cô vừa hé cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh của Hoắc Tư Thần, sao anh lại ở đây? Bàn tay đang đặt trên nắm cửa lập tức dùng sức kéo cửa vào, hiện tại cô không muốn gặp anh!
Hoắc Tư Thần thấy cô muốn đóng cửa thì vội chen tay vào, kêu lên:
“Chờ một chút!”
Tiêu Linh không nghĩ đến anh sẽ làm vậy, dừng không kịp, kết quả là cánh cửa đập mạnh vào tay và kẹp trúng Ng'n t của Hoắc Tư Thần. Cô nghe thấy tiếng anh hít một hơi dài, chắc là đau lắm…
“Xin lỗi, em không nghĩ anh lại làm thế!” Tiêu Linh luống cuống mở cửa ra, cẩn thận nắm lấy tay anh nhìn xem.
Vốn cũng chỉ đau một chút, nhưng Hoắc Tư Thần vì để tìm được cớ vào nhà nói chuyện với cô mà nhăn chặt mày tỏ vẻ đau đớn. Bộ dạng kia của anh khiến cô không thể không áy náy. Thấy cô không có ý định đuổi người nữa, Hoắc Tư Thần nói:
“Tiêu Linh, anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện rất quan trọng, liên quan đến con trai em.”
“Em không có gì để nói với anh cả.” Tiêu Linh mím môi nhìn anh.
Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng mình không xứng với Hoắc Tư Thần, có cảm giác những ngày ở bên cạnh anh giống như một giấc mộng đẹp, tỉnh rồi sẽ không thể nào mơ thấy nó một lần nữa.
Hoắc Tư Thần có chút lo lắng, sợ cô không chịu nghe mình giải thích, vì vậy chen nửa người vào cửa rồi nói thẳng:
“Hàn Tuyết đã tới tìm anh và nói rằng năm đó cô ta thuê Vương Ân diễn kịch cùng cô ta, em bị họ lừa rồi. Anh nghĩ người của quán bar và khách sạn ắt hẳn đều đã bị mua chuộc. Cho nên, Tiêu Linh, em phải nghe anh nói.”
Anh nói đến đây thì phát hiện Tiêu Linh đã mở to mắt đầy kinh ngạc. Chuyện này đến quá bất ngờ, Tiêu Linh không kịp chuẩn bị tâm lý nên chỉ có thể hé môi nhìn anh, tay đang đặt trên nắm cửa cũng buông thõng xuống bên người.
Hoắc Tư Thần nắm tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay to lớn của anh, nói với cô:
“Tiểu Hạo thật ra là con trai của chúng ta, là con trai của anh và em.”
Tiêu Linh đã dự đoán được anh sẽ nói vậy, nhưng cô vẫn không biết phải đối mặt với sự thật trước mắt ra sao. Cô dùng sức rút tay ra khỏi sự ***ng chạm rất khẽ của anh rồi mới lắp bắp đáp:
“Không, không thể như vậy được. Lúc đó còn có chị gái của em…”
Cô nói được một nửa thì dừng lại, trong đầu hiện ra những hình ảnh khi còn nhỏ, lúc hai chị em ở chung với nhau. Có bao giờ Tiêu Ánh Vân đối xử với cô như một đứa em chưa? Lần duy nhất cũng là lần cuối cùng chị gái thật sự đối tốt với cô là ngày cô rời khỏi Hoắc Tư Thần!
Nói không chừng ngày đó vì nhận được chỗ tốt từ Hàn Tuyết nên mới lừa gạt cô. Nhớ lại khi đó cô cũng cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng vì không biết rõ nên mới sợ hãi mà bỏ trốn. Sợ Hoắc Tư Thần sẽ bắt cô ***, thậm chí là thật sự Gi*t cô. Và rồi cô đã áy náy với Hoắc Tư Thần trong suốt hai năm qua vì chuyện cái thai không phải của anh!
Hoắc Tư Thần thấy trong mắt cô là sự bối rối và hoảng loạn, vội vươn tay ra kéo cô vào lòng. Anh ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô:
“Tiêu Linh, trở về với anh được không?”
Mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi Tiêu Linh, cô ngơ ngác đứng ở nơi đó không phản ứng được. Một lần nữa nghĩ lại tất cả những chuyện trong quá khứ, hóa ra cô bị họ xoay như một con dế, ngu ngốc để họ lừa gạt như vậy?
Cô hiện tại đột nhiên hận Hàn Tuyết vô cùng, hận cô ấy đã khiến cô và Hoắc Tư Thần xa cách, nhưng rồi đặt mình vào vị trí của Hàn Tuyết thì lại thấy thật ra cô ấy cũng rất đáng thương. Nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện đe dọa tới vị trí Hoắc thiếu phu nhân của cô ấy, thì mọi chuyện đã không thế này. Nói qua nói lại, một phần lỗi cũng là do cô…
Tiêu Linh đưa tay lên nắm lấy áo ngoài của Hoắc Tư Thần, cảm giác nhung nhớ bị cô đè nén nơi góc tim đột nhiên bùng lên dữ dội. Cô bật khóc như một đứa trẻ, nước mắt nóng hổi liên tục tràn ra. Giọng của cô trở nên nghẹn ngào:
“Tư Thần…”
Hoắc Tư Thần vỗ nhẹ lên tóc cô:
“Anh ở đây.”
Tiêu Linh khóc thút thít không ngừng, cô ước gì khi đó bản thân sáng suốt hơn để không phải chịu khổ một mình nuôi con ở nơi xa lạ này. Cô sợ lắm, khi sinh Tiểu Hạo ra cũng chỉ có Diệp Thiên ở cạnh giúp đỡ cô, có không ít lần cô trốn trong nhà vệ sinh khóc, suýt thì bị trầm cảm sau sinh. Nhưng cô đã cắn răng tiếp tục tiến tới trước, thể hiện ra rằng mình rất ổn trong khi trái tim cô đã vỡ thành nhiều mảnh, mỗi ngày lại càng đau hơn.
Người khác đều có chồng, có gia đình ở cạnh chăm sóc, còn cô thì một thân một mình phải làm hết tất cả mọi việc. Có lúc cô còn ngỡ mình không phải người, nếu là người bình thường, sao cô có thể chịu được chừng ấy uất ức mà tiếp tục sống, tỏ ra vui vẻ và hạnh phúc với những vết thương chồng chất trong lòng?
Cô chưa từng nghĩ đến ngày Hoắc Tư Thần bất ngờ xuất hiện trước mắt cô, rồi nói Tiểu Hạo là con của bọn họ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.