"Ả đàn bà này, đêm qua mưu mô ςướק trinh mình không thành, bây giờ đến là muốn giở trò gì đây"
"Đẹp trai quá cũng là một cái tội"
Lâm Sâm vừa đi vừa nhếch mép, đắc ý lẩm nhẩm khen ngợi chính bản thân, đến nơi Lâm Sâm đẩy mạnh cánh cửa sải chân bước vào
Nghiêm Cảnh Di thấy anh liền nổi giận bức xúc đứng bật dậy hét lên, không dữ thể diện cho chính mình
"Lâm Sâm, lẽ nào anh không muốn kí hợp đồng này? Thái độ của anh, đang không nể mặt công ty tôi đấy"
Lâm Sâm bật cười khinh thường, anh chầm chậm tiến lại phía Nghiêm Cảnh Di bình thản ngồi xuống ghế bắt chéo chân, điềm tĩnh đáp.
"Cô Nghiêm? Cô nên nhớ là công ty cô cần chúng tôi, Lâm Sâm tôi nể mặt ba cô, mới đích thân đến gặp bàn bạc nhưng mà tối qua..."
"Tôi thấy chúng ta không nên hợp tác"
"Anh..."
"Cô suy nghĩ xem? Nhà báo mà biết, tôi ê rằng, nữ tổng tài như cô cũng khó bề yên ổn"
Nghiêm Cảnh Di nghiến răng, ***g bàn tay cuộn chặt, lần đầu cô ta bị đàn ông sỉ nhục, coi thường, Cảnh Di thì làm sao, cũng được rất nhiều đàn ông khác thèm khát, Cảnh Di không đoái hoài vì trong lòng thầm bấy lâu thầm hâm mộ Lâm Sâm
Lần này mong muốn hợp tác cũng chỉ vì vậy? Đêm qua cô ta hạ mình bỏ thuốc là ao ước cùng anh có một đêm vui vẻ, Cảnh Di muốn trao cho Lâm Sâm tất cả, nhưng khi tắm xong quay ra anh đã biến mất.
Bây giờ thái độ còn không coi trọng Nghiêm Cảnh Di cô.
"Được lắm Lâm Sâm..."
"Tôi nghe người khác đồn về anh nhưng bản thân khăng khăng không tin, giờ đã được kiểm chứng"
"Đúng là anh, chỉ toàn nằm dưới đàn ông"
Dứt lời Nghiêm Cảnh Di cầm túi xách bỏ đi vừa mở cửa vô tình bắt gặp Tử Lạp đang đứng ở ngoài tay bịt miệng cười, nét mặt Lâm Sâm chẳng mấy chốc tối mù, không nói thành lời, Nghiêm Cảnh Di liếc nhìn rồi ngoảnh đầu bước
Tử Lạp bặm môi, tủm tỉm vừa cười vừa lên tiếng.
"Phu nhân bảo tôi mang đồ ăn đến cho anh, nghe nói sáng nay anh chưa dùng bữa"
"Tôi đặt ở đây nhé..."
Tử Lạp cúi đầu phì cười chậm rãi bước lại đặt hộp thức ăn lên bàn rồi quay lưng, Lâm Sâm tức tối khi Tử Lạp thể hiện vẻ mặt như vậy, anh liền đứng dậy đi đến phía cô.
"Em đang cười cợt tôi"
"Tôi...không có, tôi nào dám chứ, tôi chưa nghe gì hết"
"Chẳng lẽ, tôi ra sao em lại không rõ"
Lâm Sâm giữ chặt cánh tay Tử Lạp, nét mặt lạnh lẽo, trùng trùng mùi sát khí, Tử Lạp nuốt nước bọt thụt lùi
Cô có làm gì đâu? Chẳng qua nghe người phụ nữ kia mắng Lâm Sâm làm Tử Lạp thích thú buồn cười, anh ta không phải là giận cá chém thớt đấy chứ.
"Tôi...tôi có biết gì đâu, ngài Lâm à, phiền anh bỏ tay ra"
"Ỏ, thế thì theo ông về nhà..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.