Hứa Tùy nỡ lòng nào vứt nó, cô đành rụt tay về.
Về đến nhà, Hứa Tùy như trút được gán***. Cô nằm gục lên ghế sô pha mệt mỏi đánh một giấc, lúc thức dậy thì đã là mười giờ tối.
Hứa Tùy tắm rửa, ăn lót dạ rồi xem TV một lát nhưng lại chẳng thể tập trung nổi, thế là cô tắt TV đi ngủ.
Có thể là do vừa ngủ nên Hứa Tùy nằm trằn trọc trên giường đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Chuyện ban chiều cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
- --Đọc full tại Novel79.Com---
Hóa ra lúc chia tay Chu Kinh Trạch không hề bình tĩnh và thản nhiên như những gì anh biểu hiện ra bên ngoài. Hóa ra anh cũng rất trân trọng mối tình này.
Và cả tấm bản đồ thế giới đó nữa.
Những ký hiệu ấy không cái nào không hướng tới thành phố nơi cô học và làm việc.
Có phải anh nhiều lần đã tới thăm cô không?
Nhưng sao lại không xuất hiện chứ?
Những câu hỏi dần lấp đầy cả cõi lòng, Hứa Tùy muốn hỏi lại không dám hỏi. Cuối cùng cô cầm lấy chiếc điện thoại để bên gối, mở một phần mềm ra rồi đăng bài viết đầu tiên lên. Cô hỏi:
“Mọi người ơi, cho hỏi nếu mọi người và bạn trai cũ đã chia tay nhau nhiều năm, gần đây chợt phát hiện anh ấy vẫn còn tình cảm với mình, cùng lúc đó anh ấy cũng theo đuổi mọi người lần nữa nhưng mọi người vẫn không dám thử bắt đầu lại thì phải làm sao đây?”
Có lẽ vì Hứa Tùy đăng bài quá muộn nên chẳng có ai trả lời, đến tận lúc hai giờ đêm chỉ có một tài khoản ẩn danh cho lời khuyên:
“Vậy thì bạn giữ khoảng cách với anh ấy một thời gian đi, lắng nghe trái tim mình xem bạn có đủ can đảm bắt đầu lại lần nữa không.”
Hứa Tùy nhìn câu trả lời ấy suy ngẫm thật lâu, cảm thấy có lý, trong lòng cũng có phương hướng hơn.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Kinh Trạch nhắn tin cho Hứa Tùy nhưng cô rất ít khi trả lời, bởi hễ trò chuyện với anh là trái tim cô sẽ lại bắt đầu lung lay, không còn suy nghĩ rõ ràng được nữa.
Có điều Chu Kinh Trạch cũng không nhận ra sự thay đổi nơi cô. Hình như dạo này anh rất bận, thỉnh thoảng giọng trong tin nhắn nghe khá uể oải nhưng vẫn hỏi han cô như thường lệ.
Cuối tuần, cuối cùng cũng tới ngày tổ chức buổi họp báo ra mắt bộ phim mà Hứa Tùy háo hức muốn xem.
Thật ra cô đã xem bộ phim điện ảnh đó trong lúc du học ở Hong Kong. Bộ phim có tên là “Cô gái sau khu phố”, được cải biên dựa trên một cuốn tiểu thuyết bán chạy nước Ý.
Hứa Tùy thích bộ phim này lắm nên rất vui khi phim được chiếu lại lần nữa.
- --Đọc full tại Novel79.Com---
Điều đáng mong đợi hơn cả là người đóng nữ chính cô yêu thích cũng sẽ tham gia quảng bá.
Có một cảnh trong phim làm Hứa Tùy rất mê mẩn: Nữ chính Chrisa mặc chiếc áo sơ mi mang màu sắc của biển cả cùng chiếc quần đù* đỏ rực, từ góc sau khu phố đầy bụi và bẩn thỉu đi qua con đường hầm tối tăm, vượt qua quốc lộ và hướng ra biển với quyết tâm không gì có thể lay chuyển được.
Vì rất mong đợi về buổi họp báo nên Hứa Tùy còn mang cả cuốn tiểu thuyết nguyên tác được bọc trong bìa da mềm màu xanh và poster phim theo cùng, định bụng khi tới nơi sẽ xin chữ ký.
Vào ba giờ chiều thứ bảy, Lương Sảng lái xe tới nhà cô.
Sau khi Hứa Tùy lên xe, Lương Sảng khóa xe rồi đưa cho cô một túi bánh ngọt, nói: “Nè, mua cho cậu đó.”
“Cảm ơn cậu.”
Hứa Tùy mở túi giấy lấy một cái bánh croissant ra.
Lương Sảng vừa khởi động xe vừa híp mắt cười nói với Hứa Tùy: “Tớ chưa gặp diễn viên ngoài đời bao giờ, mong là sẽ có anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh!”
“Có chị đẹp tóc vàng mắt xanh thôi, nữ chính của bộ phim đó, cơ mà cũng có vài người đóng nam phụ đẹp trai lắm.” Hứa Tùy xé một mẩu bánh cho vào miệng.
Khoảng bốn mươi phút sau, hai người đến trung tâm triển lãm quốc tế rồi trình vé vào trong. Họp báo được bố trí tại một rạp chiếu phim khổng lồ, theo lịch trình là sau khi khán giả xem phim xong đoàn phim sẽ đi ra giao lưu và quảng bá phim.
Phim bắt đầu chiếu, Hứa Tùy chú ý chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi chăm chú xem phim. Ghế ngồi mà Lý Dương chọn cho hai người nằm ở ngay chính giữa hàng ở giữa, đây cũng là vị trí xem phim lý tưởng nhất.
Hứa Tùy xem rất nhập tâm, đến tận khi phim đã tới hồi kết mà cô vẫn còn đắm chìm trong đó. Cho tới khi tiếng “Cạch” vang lên, đèn trong rạp chiếu phim được bật khiến cho cả căn phòng sáng trưng thì khán giả mới dứt được khỏi mạch truyện trong phim.
Cùng lúc đó, cánh phóng viên từ các nơi dựng camera lên chờ đoàn phim đi ra, sân khấu cũng bừng sáng đèn làm phát ra tiếng “cạch”.
Đoàn phim cùng nhau đi lên sân khấu, Hứa Tùy ngồi trên ghế có hơi phấn khởi, lấy điện thoại ra khỏi túi xách chụp diễn viên mình thích một tấm.
Người dẫn chương trình đứng ở một bên hỏi khán giả có cảm nhận thế nào sau khi xem phim, Hứa Tùy chống cùi chỏ lên tay vịn của ghế chăm chú nghe khán giả đặt câu hỏi, diễn viên trả lời, thỉnh thoảng MC pha trò cô cũng bật cười.
Trong đây có đề cập một số quan điểm liên quan tới điện ảnh Hứa Tùy rất tán đồng.
Sau đó là phần mời khán giả lên sân khấu chơi trò chơi với diễn viên chính, cuối buổi họp báo người đó có thể xin chữ ký của diễn viên.
Hứa Tùy có phần dao động, muốn đi nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên vì cô không thuộc kiểu người hoạt bát, năng nổ.
Cô đinh ninh chút nữa sẽ còn cơ hội xin chữ ký khác vì Lý Dương đã nói rằng sau khi xem phim sẽ nhờ hậu cần dẫn hai người họ đi gặp diễn viên xin chữ ký.
Xem phim xong, Hứa Tùy nhắn tin cho Lý Dương: “Nè, bạn làm hậu cần của em đang ở đâu thế? Họp báo kết thúc rồi, giờ chị ra cánh gà xin chữ ký nè.”
Không lâu sau màn hình điện thoại sáng lên, Lý Dương đáp: “Sorry tình yêu, bạn em bị ốm nên xin nghỉ mất rồi, chắc là không xin chữ ký được đâu ạ.”
Khán giả lần lượt ra về nhưng Hứa Tùy vẫn còn ngồi đó, cô đưa tin nhắn trong điện thoại cho Lương Sảng xem.
“Ui là trời, gì thế này, hụt mất rồi sao? Nhỏ Lý Dương này làm ăn tắc trách quá.” Lương Sảng nhíu mày trả điện thoại lại cho cô: “Tùy Tùy, hay mình ra cánh gà thử vận may đi, cậu tới đây là để xin chữ ký mà?”
“Cũng được.” Hứa Tùy do dự một lúc rồi gật đầu, đứng lên.
Hai người nắm tay nhau, người đi trước người đi sau ra ngoài rạp chiếu phim rồi lén lút đi tới phòng nghỉ ngơi của diễn viên. Lần đầu làm chuyện này nên Hứa Tùy không khỏi cảm thấy căng thẳng, tim đánh trống không ngừng. Mắt cô nhìn lướt qua từng phòng trang điểm và phòng nghỉ ngơi, cuối cùng dừng trước cửa phòng nghỉ ngơi của nữ diễn viên đóng vai Chrisa.
Lương Sảng vừa định gõ cửa thì bỗng có một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ sau lưng: “Hai người làm gì đấy?”
Hứa Tùy ngoái đầu nhìn, hậu cần ở gần đó đang tiến về phía họ với khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Chào anh, chúng tôi có thể vào trong xin chữ ký không?” Hứa Tùy hỏi.
Đối phương ra dấu đuổi họ đi, giọng điệu cứng ngắc: “Không được, ra ngoài giùm cho.”
“Vậy... Chúng tôi chờ ở đây đến khi cô ấy đi ra thì xin chữ ký được không?” Hứa Tùy xin xỏ, mong anh hậu cầu này sẽ châm chước cho họ.
Nào ngờ mặt đối phương lạnh như tiền, còn tỏ ra “tôi gặp đám fan cuồng các cô nhiều rồi”, sự mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt: “Đừng quấy rầy diễn viên nghỉ ngơi, còn đứng đây là chúng tôi gọi an ninh ‘mời’ hai cô đi đấy.”
Lương Sảng nghe cái giọng cứng ngắc của anh ta mà nổi đóa, vừa định mắng anh ta thì bị Hứa Tùy giữ tay lại ngăn cản.
Cô hơi nhụt chí, lần đầu tiên đu idol mà đã thất bại rồi.
“Ngại quá, làm phiền rồi.” Hứa Tùy xin lỗi hậu cần.
Lúc cô định bụng kéo Lương Sảng đi thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp, ấm áp vang lên từ sau lưng: “Hứa Tùy?”
Hứa Tùy ngoái đầu lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông cách đó không xa ba giây.
Đối phương khoác chiếc áo măng tô lông dê màu đen thẳng thớm, thân hình cao to, tóc cắt ngắn, ngũ quan sắc sảo, nét nào ra nét đó đang nhìn cô.
Trợ lý đứng đằng sau đang cầm cà phê và tập tài liệu cho anh ta.
Bấy giờ cô mới nhận ra người này là ai, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên: “Giáo sư Bách?”
Lần đầu tiên Lương Sảng thấy kiểu soái ca đẹp trai dịu dàng nên vừa phấn khích vừa bồn chồn, lặng lẽ huých cùi chỏ vào cô: “Gì đây gì đây, giáo sư trao đổi ở Hong Kong của cậu đây sao?”
Bách Úc Thật đút một tay trong túi áo tiến về phía hai người, mỉm cười để lộ vết chân chim mờ nhạt nơi khóe mắt:
“Lâu rồi không gặp em.”
“Đúng là lâu lắm rồi mới gặp, em cũng không ngờ sẽ gặp thầy ở đây đấy giáo sư Bách.” Hứa Tùy cũng không nén được tiếng cười, cô lấy lại tinh thần, giới thiệu: “Đây là bạn em, Lương Sảng.”
“Chào cô.” Bách Úc Thật mỉm cười chìa tay ra.
Lương Sảng ngẩn ngơ, lỡ bị nụ cười của anh ta hút hồn, lắp bắp đáp: “Chào... chào thầy.”
Bách Úc Thật chỉ nắm hờ tay cô ta rồi rút về ngay, một hành động vừa tinh tế vừa lịch lãm. Anh ta ngước mắt nhìn, đoán trúng phóc: “Em muốn xin chữ ký à?”
“Vâng, em muốn thử vận may xem sao.” Hứa Tùy hơi ngượng ngùng.
Bách Úc Thật gật đầu rồi ra hiệu bằng mắt với trợ lý đằng sau. Trợ lý lập tức hiểu ý, gõ cửa rồi nói với hậu cần bên cạnh: “Đây là bạn của thầy Bách chúng tôi.”
“A, xin lỗi ạ.” Hậu cần tức thì hoảng hốt ra mặt, vội vàng xin lỗi.
Bách Úc Thật cũng không gây khó dễ mà chỉ phất tay cho anh ta đi.
Cửa mở ra, Bách Úc Thật đi vào còn Hứa Tùy đứng ở ngoài, thấp thoáng nghe thấy giọng anh ta vọng lại. Anh ta đang nói tiếng Ý, đầu lưỡi hơi uốn cong, phát âm tròn vành rõ chữ gợi người ta nghĩ đến tiếng đàn du dương dưới ánh chiều tà.
Không lâu sau, trợ lý bảo hai người họ vào. Hứa Tùy đi vào, thuận lợi xin được chữ ký, nữ diễn viên còn ôm cô và nói: “Cảm ơn cô vì đã ủng hộ tôi, tôi vui lắm.”
Mặt Hứa Tùy đỏ như gấc, nhịp tim cũng hơi nhanh, đến khi đã ra ngoài tâm trạng cô vẫn còn hân hoan.
Bách Úc Thật nán lại trò chuyện đôi câu với nữ diễn viên, cuối cùng hai người hôn má nhau chào tạm biệt.
Hứa Tùy đứng ở ngoài cửa chờ Bách Úc Thật đi ra rồi cất lời: “Cảm ơn giáo sư Bách. Cơ mà sao lại tình cờ đến mức em gặp thầy tại buổi họp báo bộ phim này thế nhỉ?”
“Vì tôi là người xử lý âm thanh cho bộ phim này mà.” Bách Úc Thật thản nhiên giải thích.
“Giáo sư Bách giỏi thật sự!” Lương Sảng tìm được chỗ chen miệng bèn khen anh ta.
“Chỉ là một sở thích nho nhỏ thôi.” Bách Úc Thật giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn rồi cười nói: “Tôi còn vài việc cần xử lý, nếu hai người không ngại thì chờ tôi mười phút rồi ta cùng đi ăn nhé?”
“Vâng ạ.” Hứa Tùy gật đầu.
Sau khi Bách Úc Thật rời đi, mùi đàn hương dễ chịu và khoan khoái tỏa ra từ người anh ta cũng lặn vào không khí, không còn ngửi được gì nữa.
Hai người ngồi trong cánh gà chờ Bách Úc Thật, Lương Sảng khoác tay cô, hỏi: “Tùy bảo à, làm thế nào hai người biết nhau thế?”
“Hôm nay tớ gặp thầy ấy xong tự dưng ngộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông lớn tuổi luôn.”
“Kể ra cũng dài, lần sau tớ sẽ kể cho cậu nghe.” Hứa Tùy giải thích.
Không lâu sau đó, Bách Úc Thật đi ra hành lang vẫy tay với hai người.
Hứa Tùy và Lương Sảng đi qua, cùng lên xe anh ta. Bách Úc Thật báo địa chỉ cho tài xế, sau đó xe lái tới đường Kinh Nam.
Hứa Tùy và Lương Sảng ngồi ở đằng sau, mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trong xe vừa thanh vừa mát. Dọc đường hơi buồn tẻ nên Bách Úc Thật mở nhạc, tiếng đàn dương cầm êm tai vang lên như dòng nước chảy, nghe rất thư giãn đầu óc.
Lương Sảng đang ngồi trong xe buồn chán nhìn xung quanh thì tinh mắt thấy một chùm ngàn hạc giấy màu hồng đã cũ trên màn hình xe của chiếc ô tô cực kỳ nam tính này, thật sự là khác hẳn với phong cách của anh ta.
“Giáo sư Bách thích gấp hạc sao?” Lương Sảng hỏi.
Bách Úc Thật đang ngồi trên ghế phó lái nhắm mắt thư giãn, nghe vậy thì mở mắt ra nhìn chùm ngàn hạc giấy nhỏ nhắn trước xe.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta bỗng tối sầm xuống nhưng chốc lát sau đã thản nhiên trở lại, anh ta hờ hững đáp: “Để cho vui thôi.”
Xe rời khỏi trung tâm thành phố rồi dừng lại trước một cánh cổng trổ đầy hoa ngô đồng. Tài xế xuống xe vòng qua mở cửa, một đôi chân thon dài bước ra, Bách Úc Thật buộc nút thứ hai của áo măng tô lại rồi giơ tay cản tài xế, nhìn ông ấy ra hiệu.
Tài xế ngầm hiểu, lập tức chạy ra sau mở cửa cho hai cô gái.
Giáo sư Bách dẫn hai người vào một nhà hàng Pháp, anh ta vừa đi bên mép vừa ôn tồn nói: “Bạn tôi giới thiệu chỗ này khá được, nếu không ngon thì chúng ta sang chỗ khác.”
Lương Sảng xem như người địa phương, sống ở đây gần ba mươi năm trời nhưng lại không biết có một nhà hàng như một viện bảo tàng mỹ thuật thu nhỏ đằng sau cánh cổng ngô đồng.
Nhà hàng này từ bề ngoài cho đến phong cách thiết kế, trang trí bên trong đều y hệt viện bảo tàng nghệ thuật. Suốt bữa ăn hai người được Bách Úc Thật chiêu đãi chu đáo và tinh tế, không sót một lễ nghi nào.
Nên đâm ra hai người biến thành khách, còn Bách Úc Thật thành chủ tiệc. Hứa Tùy hơi xấu hổ: “Giáo sư Bách, thầy đến Kinh Bắc chơi thì đáng lẽ bữa ăn này phải do em mời thầy mới phải.”
Bách Úc Thật nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi trả lời, tiếng phổ thông của anh ta lẫn một chút giọng Hong Kong, trầm thấp nghe rất êm tai: “Dù sao tôi cũng phải công tác ở đây một tuần, mấy ngày tới còn cần em tiếp đón nữa mà.”
Chỉ một câu đã xua tan áp lực trong lòng Hứa Tùy đồng thời đưa vị trí hai người lên cùng một hàng. Hứa Tùy thở phào, khẽ cười: “Chắc chắn rồi ạ.”
Lương Sảng ngồi cạnh vừa ăn vừa thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm trạng vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái. Cô ta cầm điện thoại lên chụp cảnh một con mèo ở bên ngoài đang nhảy lên mái nhà rồi sau đó chụp bàn ăn.
Không ai lọt vào ảnh, chỉ có bàn tay đang cầm chiếc ly đế cao của Bách Úc Thật cùng với một phần cổ tay trắng nõn, nhỏ bé lộ ra dưới tay áo trong lúc Hứa Tùy cúi đầu ăn trái cây là xuất hiện trong hình.
Lương Sảng đăng hai tấm hình này lên mạng, caption viết: “Đi ăn chực cùng Tùy bảo của iem, hì hì~”
Hứa Tùy không hề hay biết gì vì đang trò chuyện với Bách Úc Thật. Hai người hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống của nhau, cô cũng biết anh ta vẫn đang dạy học tại trường đại học B ở Hong Kong.
Sau khi ăn xong, Bách Úc Thật đưa hai người về nhà. Nhà Lương Sảng gần hơn nên xuống xe trước. Bách Úc Thật ngồi trên ghế phó lái sực nhớ ra điều gì, lấy hai chiếc vé ra khỏi chiếc ví da rồi quay lại, hỏi: “Sắp tới có triển lãm poster các phim điện ảnh hiện đại của nước ngoài, hai ngày tới em có thời gian không?”
Hứa Tùy nhận lấy rồi đọc lướt qua, đặt tay lên đầu gối gật đầu, nhận lời mời: “Có ạ, nhưng bữa ăn hôm đó phải để em mời đó.”
Bách Úc Thật bật cười, vết chân chim đẹp đẽ nơi khóe mắt nhíu lại, ánh đèn lấp lánh hắt vào cửa sổ xe, chiếu rọi lên tóc mai anh ta.
Xe chầm chậm dừng lại dưới nhà Hứa Tùy, Bách Úc Thật chủ động xuống xe mở cửa cho cô. Hứa Tùy đang cầm túi xách xuống xe thì lỡ trật gót giày.
Hứa Tùy không kìm được kêu lên, ngã nhào về phía trước nhưng may thay đã có một đôi tay vững vàng đỡ cô lại. Giọng Bách Úc Thật dưới màn đêm dịu dàng đến lạ: “Cẩn thận chứ.”
Hứa Tùy đứng vững lại được rồi bèn mở rộng khoảng cách giữa hai người ra, lên tiếng: “Cảm ơn thầy.”
“Vào nhà đi, thầy trông.” Bách Úc Thật đứng trước mặt cô, lấy một điếu xì gà ra khỏi túi áo to rồi nhẹ nhàng vân vê nơi đầu ngón tay.
Hứa Tùy nghĩ về ngày tổ chức triển lãm, đáp: “Vâng, mốt gặp lại nhé giáo sư Bách.”
Sau khi chào tạm biệt, Hứa Tùy mỉm cười quay người đi, lơ đãng ngước lên thì phát hiện Chu Kinh Trạch đang đứng cách đó không xa nhìn họ. Nửa người anh giấu trong bóng tối, anh mặc một chiếc áo ấm màu đen, một tay *** túi quần, một tay cầm điếu *** mà hút, cứ đứng nhìn hai người chằm chằm như thế.
Khói thuốc màu xám trắng được nhả ra, ánh mắt Chu Kinh Trạch hệt như dã thú ẩn nấp trong bóng đêm đã lâu. Tối tăm. Sâu thẳm. Tựa như con dao băng giá làm trái tim cô giật thót.
Hứa Tùy bị Chu Kinh Trạch nhìn bằng ánh mắt đó mà đờ người. Vào giây phút ấy, cô bỗng thấy chột dạ mặc dù giữa hai người chẳng có gì cả.
“Không giới thiệu sao?” Chu Kinh Trạch dụi tàn thuốc cất giọng nói trầm lắng, mắt vẫn nhìn cô.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.