"Em là đang đe dọa tôi?" Thẩm Dịch Quân nắm chặt lấy cổ tay cô mà dùng lực.
Chịu đựng cơn đau nhức nơi cổ tay, cô cười nhạt gỡ từng ngón tay hắn ra: "Đúng, tôi đang đe dọa anh, không phải anh muốn đôi mắt này sao? Chỉ cần anh đồng ý thả tự do cho tôi, đôi mắt này sẽ được tôi chăm sóc đoàng hoàng không chút tổn thương.
"
Gỡ được tay hắn ra, Kiều Di xoa xoa để máu bầm, mặc kệ ánh mắt như muốn xông lên Gi*t cô của Thẩm Dịch Quân.
"Được, tôi đồng ý với em, mong rằng em có thể bảo vệ tốt đôi mắt này!"
Cửa phòng khám lần nữa mở ra, bác sĩ vừa xem vừa định đưa tờ xét nghiệm cho Thẩm Dịch Quân, không ngờ hắn đã giật lấy rồi bỏ đi, để mặc bác sĩ đang ngơ ngác không biết nên làm gì.
Thấy cô gái vừa kiểm tra vẫn đang ngồi đấy, bác sĩ đi đến dặn dò cô những điều cần lưu ý rồi cũng rời đi.
Kiều Di âm thầm ghi nhớ lời dặn của bác sĩ vào trong đầu, đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện.
Chiếc xe của Thẩm Dịch Quân vẫn đang đậu ở đấy, cô mở cửa ngồi vào.
Xe lăn bánh, Thẩm Dịch Quân chăm chú nhìn vào tờ giấy xét nghiệm, còn Kiều Di thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người rõ ràng đang ngồi rất gần nhau, nhưng lại có cảm giác cách nhau tận một thế giới, không thể dung hòa.
***
Đến ngày phẫu thuật, Kiều Di nằm trên giường được đẩy vào phòng phẫu thuật, đôi mắt được gây tê đã không cảm giác.
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng diễn ra, Thẩm Dịch Quân trầm mặc ngồi ở hàng ghế đợi, cạnh hắn còn có cả Lục Cảnh.
"Tiêu Hằng đâu? Sao mấy hôm nay tôi không thấy cậu ta vậy?" Thẩm Dịch Quân nhớ ra gì đó quay đầu sang hỏi Lục Cảnh.
"Cậu ấy bảo bên phòng khám có bệnh nhân mới.
"
"! "
"Có chuyện gì sao lão đại?"
"Không có gì.
"
"! "
Kiên nhẫn ngồi chờ, Thẩm Dịch Quân nôn nóng cứ một lúc là hỏi Lục Cảnh về giờ.
"Đã trôi qua bao lâu rồi?"
"Đã 3 tiếng rồi lão đại, anh có cần uống nước không?"
"Không cần.
"
Đúng lúc này, đèn phòng vụt tắt, Thẩm Dịch Quân đứng lên đi nhanh đến vị bác sĩ đang đi ra,vội vàng hỏi: "Sao rồi?"
Bác sĩ cởi khẩu trang ra, mỉm cười chúc mừng hắn: "Phẫu thuật đã thành công, hiện giờ cô Diệp được chuyển vào phòng hồi sức, anh có thể đến thăm cô ấy, nhưng đừng làm gì để cô ấy xúc động.
"
"Được! còn người hiến giác mạc thì sao? Cô ấy có sao không?"
"Không sao, người nhà người hiến đã đưa cô ấy đi rồi.
"
Nghe vậy, Thẩm Dịch Quân nổi điên tóm lấy hai vai của bác sĩ: "Không thể nào! Người thân của Bạch Kiều Di đã ૮ɦếƭ hết rồi! Là kẻ nào đưa cô ấy đi?!"
Lục Cảnh nhanh chóng kéo hắn ra khỏi người bác sĩ, ông ta thoát ra khỏi Thẩm Dịch Quân, vừa chỉnh lại cổ áo mà vừa thầm mắng một câu trong lòng: "Tên điên!" Rồi tránh đi ra chỗ khác.
"Lão đại! Anh bình tĩnh lại đi.
"
Thẩm Dịch Quân hít sâu một hơi, sắc mặt hắn âm trầm như tu la địa ngục, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh: "Đi! Đi tìm cô ta về đây! Kể cả phải lục tung thành phố này thì cũng phải đưa cô ta về đây cho tôi!"
***
3 năm sau.
Ở một căn nhà giữa cánh đồng cỏ xanh mát, có một bóng người phụ nữ yểu điệu đang ngồi giữa sân, bên cạnh còn có một chú chó giống Labrador Retriever màu vàng nhìn rất dễ thương.
Chú chó khẽ cọ vào chân người phụ nữ làm nũng, cô cười khẽ vuốt v e nó, đôi mắt không điểm sáng không thể nhìn thấy hình dáng của chú chó mình nuôi, chỉ có thể vuốt v e nó rồi tưởng tượng ra mà thôi.
"Đừng ngồi ở ngoài lâu, nắng giờ này không tốt đâu.
"
Người đàn ông đi đến, trên tay còn cầm một ly sữa ấm, đưa tận tay cho cô.
Kiều Di nhận lấy cốc sữa, cô chu môi tỏ ra giận dỗi: "Em ngồi có một lúc thôi mà, anh làm gì căng vậy chứ?!"
"Anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi, đừng giận anh.
"Anh dìu cô đứng lên, dẫn cô từng bước vào nhà, chú chó quẫy đuổi đi theo.
"Hì, em đùa thôi.
"
"Nghịch ngợm.
" Anh nhẹ giọng trách cứ cô, đôi mắt ánh lên tia cưng chiều dịu dàng.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô sờ tay chạm vào đôi mắt không nhìn thấy gì, lo lắng hỏi anh: "Tiêu Hằng, liệu hắn có tìm được em không, tự nhiên mấy hôm nay mí mắt trái của em nó cứ giật nhẹ, em cảm thấy bất an lắm.
"
Tiêu Hằng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng an ủi: "Anh đã giấu em được vỏn vẹn 3 năm rồi, 3 năm nay tuy hắn vẫn điên cuồng tìm em nhưng sẽ không nghi ngờ anh đâu, đừng lo quá.
"
Nghe anh an ủi, tâm trạng bất an đã vơi đi phần nào, ánh nắng từ ngoài cửa kính chiếu vào gương mặt cô, Kiều Di cười nhẹ.
"Em đói rồi.
"
"Để anh đi nấu cơm.
"
Nghe thấy tiếng lạch cạch vang ra từ trong phòng bếp, Kiều Di nở nụ cười hạnh phúc.
Đúng vậy, đã 3 năm trôi qua rồi, chắc chắn Thẩm Dịch Quân sẽ không tìm thấy cô đâu.
Cô nên quên hết tất cả và bắt đầu một cuộc sống mới chứ nhỉ?
3 năm, là một khoảng thời gian tương đối khó khăn với cô và với Tiêu Hằng.
.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.