"Thích ăn thịt với uống sữa của em thay cơm tối luôn được không?"
"Nhưng không phải vào lúc này!"
Tâm Như đẩy anh ra rồi leo xuống bàn, đi vào bếp lúi húi múc đồ ăn ra dĩa. Mặc kệ Trịnh Sâm đang đứng ngơ ngác trước câu nói vu vơ của cô mà cứ ríu rít lên hỏi lại:
"Vậy là tối tôi có thể ăn được em phải không?"
"Nào ăn cơm thôi, thử xem tay nghề của tôi thế nào."
Cô đẩy anh về phía bàn ăn rồi cười mỉm đáp lại, mùi hương thơm bốc lên cùng làn khói nghi ngút cũng đánh thức bụng dạ anh đói cồn cào, ngoan ngoãn nghe theo lời cô mà ngồi xuống ghế.
"Lần sau em không cần mất công thế này, cùng lắm thì tôi dắt em đi ăn."
"Ăn ở ngoài vừa tốn kém, đôi khi lại không hợp khẩu vị. Ăn thử xem, rồi cho tôi biết ý kiến nhé?"
Cô gắp một miếng thịt bò vào bát của anh rồi vừa nói. Dù sao thì ăn cơm nhà cũng tốt mà, thích ăn gì thì mình nấu cái đó, không phải sao?
Nhấc đũa lên gắp miếng thịt bò rồi bỏ vào trong miệng, Trịnh Sâm phút chốc cũng khá bất ngờ trước kỹ năng vào bếp của cô nhóc con đang ngồi trước mặt mình.
"Thịt bò vừa chín tới nên ăn khá mềm, mọng nước. Gia vị nêm nếm vừa phải, em có đi học nấu ăn ở đâu không đấy?"
"Không đâu, từ năm sáu tuổi tôi đã phải nấu cơm cho mẹ và em gái rồi. Lâu dần cũng quen, chứ có đi học ở đâu đâu."
Tâm Như chăm chú ăn phần cơm của mình vừa nói, rồi lại gắp một miếng nữa vào trong bát của anh.
"Thật ra, đã rất lâu rồi tôi không ăn cơm nhà. Em là người đầu tiên nấu cho tôi ăn đấy!"
Trịnh Sâm cười mỉm rồi tiếp tục ăn bữa cơm cùng Tâm Như. Anh còn nhớ như in những ngày còn ở bên cạnh mẹ, dù là đi học về muộn hay đi chơi quên thì giờ thì đến khi về đến nhà, lúc nào mẹ cũng đón chào anh bằng mùi thơm của đồ ăn bay khắp nhà. Khiến anh lúc nào cũng chỉ muốn về nhà thật nhanh để ăn cơm mẹ nấu.
Nhưng tất cả, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Nhưng hôm nay, hồi ức tựa như được tái hiện lại qua đôi tay nhỏ xinh của cô nhóc ấy.
Dù cơm không quá xuất sắc như nhà hàng 5 sao, nhưng nó khiến anh có ấn tượng rất đặc biệt mà không nơi nào có được.
Đó, là mùi hương của hoài niệm.
"Anh sao thế? Cơm không ngon sao?"
"Không phải, nó rất ngon là đằng khác."
Trịnh Sâm gắp một ít thức ăn vào bát cô rồi cười mỉm nói rồi tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Tâm Như có chút bất ngờ trước sức ăn của anh. Không lẽ ngày nào anh cũng ăn nhiều như thế?
"Hôm nay cơm rất ngon, cảm ơn em nhiều lắm."
"Nếu như vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho anh ba bữa, được không?"
Tâm Như vừa lau dọn bàn ăn vừa vui vẻ đáp lại, ngoái đầu lại nhìn bóng lưng cao lớn đang cặm cụi rửa bát đĩa mà trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp đến lạ.
"Bữa xế với bữa khuya thì tôi ăn thịt em nhé?"
Rửa bát xong xuôi anh đi lại ôm lấy eo cô nhướn mày hỏi, kết quả là bị cô đá xéo cho một cái thật đau vào *** khiến anh nằm đau đớn thống khổ không thôi.
"Em đang mưu sát chồng tương lai của em ấy à?"
"Anh còn không đi tắm thì tối nay tôi ra sofa ngủ đấy!"
Tâm Như chuẩn bị sẵn đồ cho anh vừa càm ràm, đột dưng anh vừa nghĩ ra gì đấy. Đi lại bế thốc cô lên rồi đi vào nhà tắm cùng với mình
"Tắm một mình sẽ rất tốn điện nước, chi bằng tắm chung với nhau, như vậy sẽ tiết kiệm hơn không?"
"Tôi hứa là tôi sẽ không làm gì em đâu, thật đấy!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.