Chương 15

Tình Yêu Ngang Trái

Thu Không Có NY 06/07/2024 23:34:49

- Nó lên núi làm gì, ở thành phố không ở lại muốn tới chỗ khỉ ho cò gáy.
- Chưa chắc khổ, lên đấy cũng có nhiều trò vui lắm, đốt lửa trại rồi mở party này, nếu mày muốn thử thì giờ tụi mình đi luôn? - Thắng rất hào hứng.
Quân xua tay, đầu hắn nặng trịch như đeo chì:
- Không cần đâu. Bây giờ tụi mày cứ chơi đi, tao phải về nhà một chuyến, tao quên mất còn một số chuyện chưa kịp làm.
Mặc kệ sự ngăn cản của anh em, Quân gọi tài xế riêng đến đưa về nhà, về đến nhà hắn trước tiên là đi hỏi dì nhỏ thằng Đức đi đâu. Dì nhỏ hắn nuông chiều thằng Đức hết mực cho nên không muốn khai thật, bà vòng vo một hồi:
- Nó đi chơi với bạn nó, dì không hỏi tới.
Quân nhíu mày:
- Dì đừng có giấu con, ở Việt Nam Đức nó không có bạn nào hết, quanh năm suốt tháng nó chỉ chơi với con thôi!
Dì nhỏ chớp chớp mắt, nói dối rất vụng về:
- Ừ thì bạn của dì, nhà họ tổ chức đi núi chơi, thấy Đức thích nên dì gửi nó theo họ.
- Dì nói dối, rõ ràng dì đang kiếm cớ không muốn nói cho con nghe sự thật! - Quân sắc bén nói, cái loại dự cảm không lành lại một lần nữa rúng động trong lòng hắn, bí mật gì nữa đây, bọn họ đang gạt hắn cái gì nữa đây?
- Ơ hay, từ khi nào con có quyền tra khảo dì, em con nó đi đâu chơi với ai là chuyện của nó, có liên quan gì đến con?
Quân thấy tình hình không ổn nên bắt đầu nghĩ kế, dọa dì nhỏ:
- Nói cho dì biết đây, thằng bé đó dạo này đang giao du với đám côn đồ nghiện hút đấy, tụi nó toàn dân tổ xăm trổ khắp người, dì mà còn không nói cho con biết nó đang đi đâu, có khi bọn kia Gi*t mất xác nó!
Quả nhiên câu chuyện mà Quân bịa đặt ra dọa dì nhỏ không ít, bà là người nhẹ dạ cả tin lại vì thương con trai nên đâu kịp nghĩ nhiều, mặt thoáng đã tái xanh.
- Con, con nói gì, sao nó bảo đi Sa Pa mà, làm gì có chuyện đi chung với tụi côn đồ nào chứ...?
Quân chớp lấy thời cơ:
- Dì nói địa chỉ ra để con đi tìm nó, mang nó về cho dì!
- Được được, để dì nhớ xem, hình như nó nói rằng đi bản X làng Y gì đó.
Bà vừa nói xong thì quay lại chẳng còn thấy Quân đâu nữa, Quân nghĩ trong bụng nhất định phải phanh phui được vụ này. Tâm trạng thằng Đức gần đây rất nặng nề hệt như băn khoăn gì đó mà không dám làm, biết thằng em mình đầu óc có bệnh, nên mọi biểu hiện của cậu Quân phải tra cho kỹ, không thể làm ngơ.
[...]
Đức lên đến Bản thì trời đã tầm bốn rưỡi, thiên nhiên núi rừng ùa hết vào mắt cộng thêm hơi lạnh khiến cậu hơi run. Theo địa chỉ dượng đưa, Đức đi đến nhà người bạn ấy của dượng, cũng là nơi mà Châu đang được ở tạm...
- Tôi là Đức, anh trai của bé Châu, dưới miền xui lên thăm nó!
Người đội nón kia xua tay, nói tùy ý:
- Nó đi lùa trâu chưa về, có tìm thì ra chuồng mà tìm.
Đức ngẩn tò te ra, có vẻ như ở chỗ này con Châu còn khổ hơn cả ở nhà, ở nhà chỉ bị anh Quân mắng, còn ở đây nó bị người ta bắt đi chăn trâu. Người ta cũng không thật sự nhiệt tình với nó, dượng đã tin nhầm người mất rồi.
Không hiểu sao Đức lại buồn cười, đáng đời đứa con hoang nhà mày!
- Vậy tôi lên chuồng tìm nó nhé? Chỉ hướng cho tôi với.
- Đi con đường mòn kia tầm nửa tiếng sau sẽ thấy đó, chuồng lớn lắm vừa nhìn là thấy ngay.
Người nông dân đó đánh giá cậu một lát, biết được Đức không phải dân địa phương nên dặn thêm, sắc mặt u u minh minh, vô cùng thần bí:
- Đi sao thì đi, đúng năm rưỡi phải về đây, trời tối trên này sẽ có mưa, cậu về trễ là bị kẹt lại đấy.
Đức chậm rãi nhìn ông ta, đôi môi nở một nụ cười tươi rói, không hiểu sao nụ cười của cậu lại khiến người nông dân nọ rùng mình.
Đức một thân một mình cầm thêm cây gậy dài đi về phía chuồng trâu như lời kể của người nông dân. Đường núi nào dễ đi, bụi cây dại sinh trưởng rất tốt, dưới cơn mưa chưa gì đã mọc ra ùm tùm dù người ta đã chặt đi nhiều lần.
Đức khó khăn lắm mới lên được chuồng trâu, bây giờ là bốn giờ năm mươi phút.
Cậu hắng giọng, gọi khẽ:
- Châu ơi? Anh Đức lên thăm em đây!
- Châu ở đâu rồi, mau ra đây anh Đức bảo? Anh Quân nhờ anh lên đây hỏi thăm em này?
Vẫn không có một lời hồi đáp, Đức nheo mắt, tay càng siết chặt cây gậy. Chân đạp vào cánh cửa, bắt đầu đi vào chuồng trâu.
Ngay thời điểm cậu vừa đạp cửa đã có một bóng trắng nhỏ xíu nhảy qua cái cửa sổ chuồng trâu chạy ra bên ngoài, Đức hiểu ngay đó là Châu, cái bóng đó chỉ có thể là nó, cậu không thể nhìn nhầm!
- Châu ơi vì sao lại chạy, đứng lại nói chuyện với anh một chút nào...
Châu mặc chiếc áo mưa nhỏ màu vàng rách rưới, nó len lỏi trong trừng, chạy rất lâu rất lâu, vừa chạy vừa thở hồng hộc, ánh mắt lóe lên nỗi kinh sợ và run rẩy như gặp ma. Đức giống hệt bị cắn thuốc K**h th**h, thấy Châu chạy cậu càng hăng máu cầm gậy đuổi theo, đuổi một hồi cậu không biết mình bị lạc đến chỗ nào rồi, nhìn lại đồng hồ trên tay đã điểm năm giờ hai mươi.
Đức cười nhìn cái đồng hồ, cánh tay cầm gậy cũng buông lỏng đi. Không được về muộn sau năm giờ ba mươi, đây không phải lời nhắc nhở mà là một lời cảnh cáo.
- Hết giờ rồi, không trốn tìm với em nữa.
Địa hình núi cao mà còn mắc mưa là vô cùng nguy hiểm, hắn không thể cứ chơi trốn tìm mãi với nó. Đợi ngày mai rồi tính. Bây giờ làm sao để trở ra đây.
Phía trước mặt hắn lại là căn nhà sàn khác, Châu đã chui tọt vào trong cũng nên. Đức xoay đầu đi về hướng vừa rồi mình vào, đột nhiên cái bóng nhỏ của Châu xuất hiện đằng sau lưng hắn:
- Anh Đức, sao lại không chơi nữa?
Mặt mũi đứa trẻ lấm lem nhưng vẫn xinh đẹp, trong không gian mờ ảo của núi rừng khi gần về đêm, nó toát lên một loại đáng sợ, dị hợm khó nói...
Đức ngẩn người quay đầu lại.
Đức nhìn thấy nó, Đức cười, Châu cũng cười. Mắt Châu rất to, phản chiếu cái bóng của cậu.
Trời bắt đầu đổ mưa rồi, sấm chớp nổ ầm ầm, Đức siết chặt cái cây trong tay, như ăn phải thuốc K**h th**h mà chạy thục mạng về phía Châu, bọn họ lại một lần nữa đuổi bắt, Châu chạy vào căn nhà sàn, Đức cũng chạy vào theo, đột nhiên Châu không chạy nữa, nó đứng lại nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Nó vừa nói vừa mếu:
- Anh Đức, anh *** rồi!
Lúc này ngoài trời một vệt sấm chớp đùng đùng nổ lên rạch ngang bầu trời Sa Pa, mồ hôi nhễ nhại xuống mặt Đức, dưới thứ ánh sáng lóe lên của tia chớp, cậu thấy cái gì đó treo trên xà nhà, hai chân lủng lẳng, lủng lẳng...
Đôi mắt cậu trắng dã, chỉ còn thấy nụ cười quái dị của Châu:
- ૮ɦếƭ người rồi, ૮ɦếƭ người rồi!

Novel79.Com - Web Truyện Ngôn Tình, 06/07/2024 23:34:49

Lượt xem: 7

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện