- Biết được chỗ của Châu thì đôi khi con tới thăm em ấy, con sẽ không kể cho anh Quân nghe chuyện này đâu. Con thề với dượng đấy.
Hai người âm thầm đánh giá lẫn nhau.
Đánh giá đứa trẻ này một lát, ông Mạnh cảm thấy Đức là đứa trẻ hiểu chuyện và được dạy dỗ rất tốt, so với sự bốc đồng của thằng Quân thì Đức đáng tin hơn nhiều, ông gật đầu:
- Nếu con đã nói vậy thì dượng sẽ cho con biết, Châu ở với một người bạn làm nông của dượng trên Sa Pa, không ở thị trấn mà ở trên núi cao, là khu X đấy.
[...]
Sau lần chia xa đó cuộc sống của Quân đã trở lại quỹ đạo ban đầu, vốn dĩ sự xuất hiện của Châu đảo lộn một ít thôi chứ không nhiều, song cũng để lại cho Quân ít tiếc nuối, ít khúc mắt và thương tâm.
Độ tuổi đang nổi loạn như con diều bay cao, ai ngờ chỉ vì một người mà trầm lặng.
Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất ổn, cần ăn chơi thì ăn chơi, cần đi học thì đi học,... Nhưng mà, hắn không nói chuyện với Đức nữa.
Mỗi khi hắn nằm ngoài bãi cỏ phơi nắng, Đức lân la đến gần sẽ chọc cho hắn mất hứng rồi bỏ vào nhà.
Mỗi khi để ý đến cái xích đu ở sau vườn, hắn sẽ vô ý nhớ lại ngày trước cũng có một con bé ưa thích ngồi đây, ngồi chơi một mình bởi vì nó không có bạn.
Hôm nay đi xuống bếp kiếm thức ăn, hắn nghe mấy người giúp việc tụm đầu bàn tán buôn dưa về một số chuyện, một kẻ không giữ miệng tình cờ nói:
- Tôi thấy cô Châu đi rồi cũng tốt, chứ ở đây cô ấy không sống nổi. Đến cả đi dạo vườn mà cũng phải đợi cậu cả ngủ mới được đi, trốn còn hơn tránh tà ý!
Họ tất nhiên không nghĩ rằng câu chuyện mình nói đã bị Quân nghe, Quân lạnh mặt bước ra:
- Mấy người nói xấu cái gì đấy?
- Ơ... cậu, cậu Quân...
- Lời mấy người là sao, nói rõ hơn cho tôi nghe xem, nếu có nửa câu láo lường tin tôi cắt lưỡi mấy người không? - Hắn thật sự đưa con dao gọt hoa quả lên dọa cho bọn họ xanh mặt.
Đám người làm sợ muốn ૮ɦếƭ, họ đều bị Quân ám ảnh, chưa gì đã run cầm cập, bất đắt dĩ nói ra hết tất cả những chuyện thiệt thòi mà Châu âm thầm phải chịu.
- Để khiến cậu không mất hứng, cô bé phải dọn xuống nhà kho ở, cô bé rất biết nghe lời, ông chủ dặn cô ấy chỉ chơi quanh quẩn bên dưới không được lên nhà trên để tránh ***ng mặt cậu, ăn cơm cũng dọn mâm riêng chứ không cho ngồi chung mâm. Cô bé trẻ con sẽ hơi hiếu động, nhưng cô chỉ được đi dạo vườn khi cậu đã ngủ hoặc khi cậu chưa tỉnh dậy,... Cậu Quân, cậu đi đâu thế?
- Mặc kệ tôi!
Hắn đùng đùng tức giận, tưởng chừng như giận cá chém thớt nhưng thực chất hắn đang che giấu cho nội tâm chột dạ của mình.
Hắn không ngờ chỉ vì những lời chửi rủa ác ý lúc giận dữ của hắn mà con bé lại để tâm đến vậy... Nó làm tất cả những điều đó là vì không muốn chọc hắn giận ư? Quân không ngờ.
Nó dù sao cũng chỉ mới sáu tuổi, còn hắn năm nay đã mười sáu, xem xem hắn đã làm gì, đã chèn ép một đứa trẻ thơ ra sao, cứ như vậy nó mang chướng ngại tâm lý thì sao?
Quân hối hận, hắn ôm đầu hối hận. Tự ngẫm lại chính mình thì hắn quả nhiên là một thằng anh tồi tệ, đứa trẻ ấy chỉ là kết quả của cuộc vui thiếu suy nghĩ do bố hắn tạo nên, ngay từ đầu hắn nên trách bố chứ nó làm gì có tội?
Nhưng tất cả đã muộn màng mất rồi, giá như thời gian quay ngược, giá như những bất hạnh đều chưa từng xảy ra.
Tạ Thanh Châu, nếu có ngày được đứng trước mặt cô bé, hắn sẽ gọi cô như thế. Tạ Thanh Châu, hắn chấp nhận chia sẻ cái họ ấy cho cô, trong lòng cũng đã chấp nhận cô bước chân vào nhà, là em gái của Tạ Hồng Quân hắn.
Đức đứng ở bên ngoài chứng kiến tất cả, từ những hành vi khác lạ của anh trai cho đến lời của mấy người hầu. Cậu tìm một cái cớ phạt bọn họ nhịn ăn một ngày, cơn thịnh nộ trong lòng ngày một hun đúc và dâng cao, nếu cậu không xả ra, nó sẽ nuốt chửng cậu mất.
Vốn dĩ những kẻ làm công ăn lương thấp hèn không nên biết quá nhiều chuyện. Cũng không nên lắm lời!
[...]
Ngày hôm sau sinh nhật bạn thân Quân, Quân và nhóm bạn tập hợp tại biệt thự riêng của chủ tiệc để ăn chơi vui vẻ một ngày.
Trông hắn không hào hứng như mọi khi cũng không mấy vui vẻ, Thắng xoay mặt hắn sang, hỏi han:
- Ai chọc ông đấy, khai ra, để tôi bắn nó cho?
- Không ai hết, mấy nay tao mệt không muốn làm gì, đến cả uống bia cũng lười nữa.
- Như thế không vui đâu, hay mày còn nghĩ về vụ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia? Tao nghe nói ông già mày đã tống nó đi rồi mà?
Bị động đến chỗ đau khiến mặt Quân càng xụ, nhóm anh em cứ nghĩ hắn còn định kiến, ghét cay ghét đắng con bé kia nên mới biểu hiện thế. Quân cũng không thể tự vả, khai ra với anh em rằng mình hối hận được, có khi lại làm trò cười trong mắt bọn quái đản này.
Những tình cảm ấy hắn chỉ nên giữ trong lòng.
Thắng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhắc khéo:
- Mày gọi thằng em họ mày tới đây, nghe nói con lai Đức hả, để anh em so kèo xem trai Tây có bản lĩnh gì nào!
- Đúng thế, tới tới đây, để ra mắt anh em nào! - Nhóm bạn hắn nhao nhao như bầy chim con đòi mớm ăn.
Quân nghĩ mình lạnh nhạt với Đức gần cả tháng nay, bây giờ nó cũng sắp phải về nước ngoài rồi nên phải làm hòa nhanh thôi, nghĩ là làm, hắn rút điện thoại gọi cho Đức.
- Mày đang đâu đấy, tới chỗ khu Z uống vài ly đi, cái biệt thự có cây khế đằng trước ấy, tao đang tụ tập với bạn ở đây.
- Không.
Quân có cảm giác hôm nay Đức là lạ làm sao ấy, nó không nhiệt tình với hắn như mọi khi, như kiểu làm giá, trong đầu còn nghĩ đến loại khả năng thằng nhỏ đang giận ngược lại hắn cho nên hạ giọng xuống, hệt như năn nỉ.
- Tới đi, giận hờn cái gì, lớn cái đầu rồi chứ bộ!
- Em bảo em không đến được, hôm nay em đi chơi xa với bạn một chút, trên này sóng yếu lắm, anh tạm thời đừng liên lạc nữa, bao giờ em tìm được sóng sẽ gọi anh sau.
Không đợi hắn đáp lại thì máy đã cúp ngay tức thì.
- Sao thế, nó tới không?
Quân cẩn thận nheo mắt, trong đầu xuất hiện suy nghĩ ở Việt Nam thằng Đức làm gì có bạn? Mà cậu đi đến đâu, vì sao lại không có sóng? Qua vài lần bị cậu dắt mũi, có vẻ Quân đã khó lòng tin tưởng và xem nhẹ những lời cậu nói.
- Nó bảo nó đi chơi với bạn, mà ở đây nó không có bạn, mày biết đi chơi ở đâu mà điện thoại mất sóng không? Nghe tiếng gió cũng rất to nữa?
Thắng ngẫm nghĩ một hồi, rất nhanh đã đáp:
- Ở thủ đô làm gì có chỗ nào như vậy, chắc nó đi lên núi rồi mày ạ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.