Hiện trường vụ án nằm ở một khu đô thị cao cấp trong thành phố, nơi này là biệt khu dành riêng cho tầng lớp thượng lưu ở Hà Nội, và đương nhiên, nhà của gia đình Như Ý cũng ở đây.
Lúc xe rẽ vào cổng lớn của khu đô thị, cô theo phản xạ liếc nhìn Nhân Đức, nhưng anh vẫn ngồi im lặng như không phát hiện ra điều gì, vẻ mặt chuyên chú lắng nghe đội phó Minh tóm lược sơ bộ vụ án:
“Công an phường thông báo sơ bộ, nghi phạm là ca sĩ Lê Thùy Dung, cô ta là mẹ kế của nạn nhân. Chồng cô ta là một đại gia bất động sản, đã có một đời vợ, có duy nhất một con trai năm nay 22 tuổi, cũng là người vừa mới bị đâm c.hế.t”.
“Thì ra là mẹ kế đâm c.hế.t con chồng. Cô ca sĩ này rất nổi tiếng phải không nhỉ?”. Đăng Dương không mấy khi bận tâm đến âm nhạc hay showbiz, nhưng trong đầu có ấn tượng về cái tên này: “Mấy hôm trước hình như tôi thấy poster ở ngay ngã tư gần cơ quan mình thì phải”.
Văn Chung gật đầu: “Đúng thế, ca sĩ này rất nổi tiếng, đã lấy chồng nhưng tên tuổi vẫn rất nổi trên thị trường”.
Đức Minh nghiêm mặt nhìn mọi người: “Những thông tin liên quan đến người nổi tiếng sẽ được truyền thông săn đón, việc phải giữ bí mật trong quá trình điều tra, tôi không nhắc lại nữa. Nhưng đối với những án thế này thì phải cẩn thận hơn bình thường, mọi người hiểu chứ?”.
“Vâng, sếp”.
Vì vụ án mới vừa diễn ra, thông tin không có nhiều nên chỉ có thể khái quát sơ lược như vậy. Tất cả nghe xong cũng tạm thời chưa có đánh giá gì, im lặng ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ ở khu đô thị bên trong.
Xe chạy thẳng một mạch trên con đường lớn, đi qua rất nhiều ngôi nhà xây theo kiến trúc Châu Âu, đến một dãy biệt thự độc lập có vẻ xa hoa hơn bên ngoài, Như Ý đã cố không liếc nhìn qua nhà mình rồi nhưng một người trong đội vẫn “ồ” lên:
“Cái biệt thự này hình như to nhất trong khu này đấy nhỉ? Trông như toà lâu đài ấy”.
“Còn có cả bể bơi nữa kìa. Bể bơi đó rộng bằng cả cái nhà tôi đang ở mất”.
Một người khác nói: “Đúng là giàu có khác, phí điện thế. Thắp sáng cả biệt thự thế kia chắc mỗi tháng tiền điện phải vài trăm triệu”.
Như Ý vẫn tiếp tục giả điếc, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, nhưng toàn bộ tâm tư lại đặt trên người Nhân Đức, một cái chớp mắt của anh cũng làm cô chột dạ.
Mười năm qua quen biết, cô chưa từng dẫn anh đến nhà mình một lần. Không phải vì Như Ý coi thường anh, mà chính là vì sợ điều kiện gia đình mình sẽ trở thành rào cản giữa hai người, sợ Nhân Đức sẽ tự ti khi ở bên cô.
Nhưng cuối cùng, không phải hai người chia tay vì chính miệng cô đã nói một câu: Anh không tương xứng với mình đó sao?
Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng Như Ý lại nhói đau. Vết sẹo ấy ngày ngày âm ỉ trong lòng cô, ngày ngày đều đặn mưng mủ, đau đến mức cô chưa bao giờ dám thẳng thắn đối diện. Nhưng hôm nay thật tình cờ, cả cô và anh đều đến đây, hiện trường vụ án cũng chỉ ở cách nhà cô gần 30 mét, đứng ở ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy.
Xe dừng lại ở trước căn nhà số 35F, bên dưới có rất nhiều công an đang căng dây bảo vệ hiện trường, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Cũng may nơi này an ninh rất tốt nên không có người dân hiếu kỳ tụ tập đông, chỉ có một vài nhà gần đó mở cửa ra nghe ngóng tình hình, phía bên nhà Như Ý cũng có một vài cửa sổ kéo rèm lên, trong đó có cả cửa sổ phòng ngủ của cha mẹ cô.
Một người công an phường nhận ra đội phó Minh, thấy anh bước xuống liền vội vã tiến lại:
“Các anh đến rồi à?”.
“Tình hình thế nào rồi?”. Đức Minh chui qua dây cảnh báo, đi thẳng vào sân vườn rộng rãi bên trong. Không gian nơi này trồng rất nhiều các loại hoa đắt tiền, đêm khuya, mùi hương của hoa cỏ thơm nhè nhẹ, nhưng cánh mũi Như Ý nhạy cảm dị thường với mùi máu, cô đi phía sau Nhân Đức, khi vừa có một cơn gió thổi qua liền nhíu mày.
Công an địa phương báo cáo: “Lúc đầu nghi phạm gọi cấp cứu, nhưng khi 115 đến thì cậu thanh niên kia đã c.hế.t rồi. Bên 115 nhận thấy đây là có thể là một vụ án mạng nên không dám xáo trộn hiện trường, họ giữ nguyên như vậy chờ công an đến”.
“Các cậu lấy lời khai của nghi phạm chưa?”.
“Rồi ạ”. Người kia gật đầu: “Cô ta nói nửa đêm nạn nhân vào phòng ngủ định cưỡng b.ứ.c cô ta, cô ta chống cự nên hai bên giằng co, cuối cùng cô ta lỡ tay đâm phải nạn nhân”.
Nói đến đây, người công an kia lại chỉ ra chiếc xe cấp cứu đang đỗ ở phía trước xe của đội 1: “Chồng cô ta, cũng là bố của nạn nhân ở phòng bên cạnh nghe tiếng động mới chạy sang, phát hiện con trai bị đâm như vậy nên sốc, huyết áp tăng đột ngột dẫn đến nhồi máu cơ tim. Bây giờ đội 115 vẫn đang tiến hành cấp cứu bên trong”.
Băng qua khoảng sân vườn nhiều hoa lá, cuối cùng cũng đến được phòng khách trang trí vô cùng xa hoa. Ở bên trong, một cậu thanh niên trẻ tuổi nằm dưới đất, trên ng c.ắ.m ngập một con d.a.o cán xanh, xung quanh máu tươi chảy thành vũng, bốc lên một mùi tanh nồng.
Cảnh tượng không quá kinh dị nhưng lượng m.á.u chảy quá nhiều vô cùng *** thị giác, khiến tinh thần mọi người đều khó chịu. Đội 1 không ai bảo ai, lập tức chia nhau ra làm việc. Đăng Dương và Văn Chung đeo găng tay, lấy máy ảnh và dụng cụ ra đánh dấu hiện trường. Như Ý lẳng lặng đứng phía sau bọn họ, theo thói quen nhìn mạch đập trên cổ của cậu thanh niên đó, thấy không còn động tĩnh mới dời mắt nhìn sang vũng máu kia, từ độ đông của máu, âm thầm xác định thời gian nạn nhân bị đâm.
Nhân Đức đứng ở bên cạnh cô, khi thấy Như Ý đang chăm chú làm việc, anh cũng không làm phiền, chỉ nhìn thi t.h.ể kia một lúc rồi rẽ sang chỗ lực lượng 115 đang cấp cứu cho một người đàn ông trung niên. Ở trên ghế cạnh đó còn có một người phụ nữ vô cùng trẻ tuổi và xinh đẹp đang ôm mặt khóc rưng rức.
Bộ dạng của cô ta vô cùng hoảng sợ, cả người run cầm cập: “Tôi không cố ý, các anh công an, tôi không cố ý. Cậu ta nửa đêm vào phòng tôi, tôi hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta không nói tiếng nào đã dí d.a.o vào cổ tôi, bảo tôi cởϊ qυầи áo”.
Đội phó Minh hỏi: “Tiếp theo thế nào?”.
Nghe giọng người lạ, cô ta mở bàn tay ra rồi ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ửng sưng to nhìn một vòng rồi dừng lại trên người Nhân Đức, lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Bắt gặp ánh mắt Nhân Đức cũng nhìn sang, cô ta lúng túng quay đầu đi, tiếp tục nói: “Tôi không chịu, van xin cậu ta hết lời, tôi nói trong bụng tôi có con của bố cậu ta, là em của cậu ta, xin cậu ta tha cho tôi. Nhưng…”. Nói đến đây, cô ta nấc lên, lại bưng mặt òa khóc: “Cậu ta lúc đó say rồi, không nói lý lẽ gì hết. Cậu ta nhào vào xé áo tôi, tôi giật được con d.a.o, sau đó….”.
Nhắc đến tình hình lúc đó, Lê Thuỳ Dung không nhịn được, nước mắt chảy qua kẽ tay rồi rơi xuống như mưa: “Tôi không muốn g.iế.t cậu ấy. Tôi đã gọi cấp cứu, nhưng mà bọn họ bảo… không kịp nữa… Cậu ấy c.hế.t… c.hế.t rồi”.
“Các anh công an, tôi không cố ý g.iế.t cậu ấy, tôi chỉ muốn tự vệ thôi… tôi chỉ muốn bảo vệ con của tôi thôi”.
Cô ta đã lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, sợ hãi đến mức khi 115 đưa người chồng đến bệnh viện, tay chân cô ta vẫn run rẩy không đứng lên được. Lê Thuỳ Dung bổ nhào lên cáng, nắm lấy tay chồng gào lên: “Anh ơi, em không cố ý, anh phải tin em. Em không cố ý đâu. Con của chúng ta… còn con của chúng ta trong bụng em nữa… Anh đừng xảy ra chuyện gì nhé, anh ơi…”.
Người nằm trên cáng là một người đàn ông trung niên, đầu hơi hói, quầng mắt và môi thâm sì, tuy nhiên, thoạt nhìn vẫn nhận ra được người này rất có phong độ, chỉ là phải chịu cú sốc quá lớn nên gương mặt mới trắng bệch ra như vậy mà thôi.
Lực lượng 115 thấy cô ta khóc lóc vật vã như vậy liền kéo tay ra: “Chúng tôi phải đưa ông ấy cấp cứu, cô muốn cứu chồng thì buông tay ra”.
Lê Thuỳ Dung vẫn nhất quyết khóc lóc không buông, gào lên ôm lấy cáng, không cho người chồng rời đi. Cuối cùng phải có một công an nữ ôm cô ta về ghế ngồi, nghiêm giọng nói: “Cô bình tĩnh lại đi”.
Tất nhiên, cô ta không thể bình tĩnh được, cứ liên tục gào khóc. Đội phó Minh vô cùng đau đầu, không thể tiếp tục tốn thời gian ở đây chỉ để nghe nghi phạm khóc, anh ta còn phải khám nghiệm hiện trường nên giao lại công việc ở đây cho Nhân Đức.
Kể từ sau vụ án Nguyễn Văn Thái, đội phó Minh và cả toàn đội 1 đều đã có cái nhìn khác hẳn về anh. Lần này đi đến hiện trường, đưa cả một tiến sĩ tâm lý học tội phạm đến cùng là một sự kiện chưa từng xảy ra ở đội cảnh sát hình sự.
Sau khi đội phó Minh vừa đi, Nhân Đức mới bình thản ngồi xuống ghế đối diện với Lê Thuỳ Dung. Anh rót ra một cốc nước, khẽ nói: “Uống nước trước đi, bình tĩnh rồi nói chuyện”.
Lê Thuỳ Dung nghe xong, quả nhiên đã bắt đầu nhỏ giọng, cô ta vừa nấc vừa nhìn anh, sau đó dè dặt thò tay lấy cốc nước, uống một hớp nhỏ: “Cảm… ơn… anh”.
“Chuyện đã xảy ra, dù cô khóc hay không cũng không giải quyết được gì. Việc quan trọng bây giờ là thành khẩn khai báo, như vậy mới có thể giảm nhẹ hình phạt cho cô”.
Lê Thuỳ Dung lau nước mắt, gật đầu: “Vâng, tôi biết ạ”.
Nhân Đức nhìn quần áo xộc xệch trên người cô ta, lại liếc đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ của Lê Thuỳ Dung, một lát sau mới chậm chạp nói: “Hãy kể lại quá trình từ sau khi đ.â.m cậu ta đến khi 115 đến cho tôi nghe”.
Lê Thuỳ Dung gật đầu, run run kể lại khung cảnh lúc đó. Cô ta giằng co với cậu con trai riêng kia, sau đó tóm được một con dao rồi nhắm mắt nhắm mũi đâm về phía trước. Cậu con trai kia bị đâm trúng, kêu lên một tiếng rồi vội vã mở cửa chạy xuống nhà. Lúc này, người bố ở phòng bên cạnh nghe tiếng động nên cũng mở cửa chạy ra, khi thấy con trai ôm ng nằm gục ở cầu thang, ông ta bị sốc nên suy sụp ngồi bệt xuống đất, hai mắt trợn ngược. Lê Thuỳ Dung quá hoảng sợ nên đã gọi 115.
Nhân Đức nghe xong, chỉ hỏi: “Trong lúc chờ 115 đến, cô làm gì?”
“Tôi sợ… tôi chỉ ngồi một chỗ thôi. Tôi sợ lắm. Anh công an, cậu ấy c.hế.t rồi thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn đi tù, tôi chỉ tự vệ thôi”.
Nhân Đức nhìn cô ta vài giây, Lê Thuỳ Dương thấy anh nhìn đến thì càng oà khóc to hơn. Cô ta liên tục nói mình không muốn phải ngồi tù. Sau cùng, đội phó Minh phải dặn dò nữ cảnh sát kia đưa cô ta về phòng tạm giam của đồn cảnh sát, chờ đến khi khám nghiệm ở đây xong sẽ thẩm vấn cô ta sau.
Lúc Lê Thuỳ Dung đi qua chỗ Đăng Dương, nhìn thấy cậu con trai riêng của chồng đang nằm trên vũng máu, cô ta sợ đến nỗi đầu gối sắp khuỵu xuống, hai tay chắp lại, liên tục cầu xin: “Xin hãy tha lỗi cho tôi, tại cậu ép tôi, tại cậu ép tôi…”.
Nhân Đức đứng cách đó không xa, chăm chú quan sát tất cả biểu cảm của cô ta, không bỏ sót dù chỉ là một chi tiết.
Sau khi công tác chụp ảnh hiện trường xong xuôi, phần khám nghiệm còn lại là của Như Ý. Lúc này, cô đã đeo găng tay và bịt khẩu trang, ngồi xổm xuống đất, đầu mày cau chặt, bắt đầu khám nghiệm ở bên ngoài t.ử. t.hi.
Bởi vì quá trình khám nghiệm chỉ có một mình nên mọi chi tiết cô đều phải tự nhớ, sau khi về cục còn dùng nó để viết báo cáo. Tuy nhiên, lần này Như Ý vừa kiểm tra xong đồng tử của nạn nhân thì lại nghe một giọng nói ấm áp vang lên ngay sau lưng:
“Khám nghiệm đến đâu, đọc kết quả đến đó. Tôi ghi giúp em”.
Như Ý ngẩng đầu, thấy trên tay anh đang cầm một cây Pu't và một cuốn sổ nhỏ. Tiến sĩ tâm lý học tội phạm, nhân tài được cục cảnh sát vô cùng coi trọng, bây giờ lại phụ việc cho một pháp y quèn như cô thế này, Như Ý có không muốn cũng không có gan từ chối.
Hơn nữa, cô cũng không có ý định từ chối!
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng trước t.h.i th.ể của nạn nhân, Như Ý không thể cười. Cô không từ chối, rất ngoan ngoãn nghe theo lời anh:
“Được. Vậy anh viết theo em nhé”.
Nhân Đức không đáp, nhưng ngòi Pu't lại nhẹ nhàng hạ xuống. Như Ý thấy vậy liền cúi đầu, nhìn t.hi th.ể cậu thanh niên kia, dõng dạc đọc to:
“Nạn nhân mặc áo sơ mi trắng, nhãn hiệu Gucci, thắt lưng LV, quần bò LV. Chân đi giày Gucci, cỡ chân 41”
“Nạn nhân t.ử v.ong trong tư thế nằm ngửa, hai mắt nhắm”.
“Đồng tử giãn 3,3mm, chưa đạt tối đa. Xác định nạn nhân tử vong chưa đến 1 giờ”.
Ngón tay đẹp đẽ của Nhân Đức nhanh chóng ghi xuống cuốn sổ, nét chữ cứng cáp gãy gọn. Như Ý nhìn tốc độ viết của anh, cũng không ngừng lại, tiếp tục sờ các phần xương của nạn nhân:
“Khám bên ngoài cơ thể không thấy có dấu vết gãy xương. Da cẳng tay và cánh tay có một vài vết xước hình dạng không liên tục, vết thương rớm máu”.
“Trên cổ nạn nhân có một hình xăm, kích thước 2,2 x 3,4cm, hình dạng không xác định”.
“Trên ng trái của nạn nhân có một con dao cán ngắn màu xanh, đâm theo hướng thẳng đứng, xung quanh vết dao đâm máu đã bắt đầu đông lại”
“Bụng nạn nhân có một vết thương bờ mép sắc nhọn, kích thước 20 x 5mm”.
“Phần eo trái của nạn nhân có một vết thương tương tự, kích thước 20 x 5mm.
“Kiểm tra toàn bộ cơ thể nạn nhân, xác định tử vong do mất máu cấp”.
Như Ý vừa khám nghiệm vừa đọc to và rõ ràng, đến khi xong xuôi, ngẩng lên thì Nhân Đức cũng đã viết xong. Cô muốn đứng dậy nhìn xem anh ghi chép thế nào, nhưng do ngồi xổm lâu nên hai chân tê cứng, khi đứng thẳng thì loạng choạng suýt ngã.
Như Ý nhanh nhẹn định tóm lấy trụ cầu thang bên cạnh, nhưng cùng lúc này một cánh tay vững chãi cũng chìa ra, vừa vặn ngay trong tầm với của cô. Như Ý không nghĩ ngợi nhiều, liền tóm lấy rồi siết chặt, tự giữ thăng bằng cho chính mình.
“Không sao chứ?”. Nhân Đức hỏi, cũng không vội vã rút cánh tay về mà cứ để yên cho cô níu lấy.
Đây là lần đầu tiên sau hơn bốn năm cô chạm vào người anh, cảm giác da thịt vẫn mềm mại và man mát như vậy, hương thơm của Nhân Đức tuy rất nhẹ nhưng lại đủ át đi mùi máu tanh đang quanh quẩn bên cánh mũi cô, khiến tâm trạng đang căng lên của Như Ý bất giác dịu xuống.
Cô rất muốn kéo dài giây phút này, nhưng lại không thể, cuối cùng đành cố gắng đứng vững rồi thốt lên một câu: “Ôi mẹ ơi, suýt nữa thì phá hỏng hiện trường”.
Nhân Đức biết rõ Như Ý không giống như những cô gái khác, việc đầu tiên quan tâm không phải là ‘cảm ơn’ mà là ‘hiện trường’. Anh không để bụng, chỉ nói với cô: “Điều đại kị nhất của bác sĩ pháp y chính là ngã vào thi thể”.
“Ban nãy nếu anh không đỡ thì em sẽ dùng cả tay và chân để chống lên, có phải bò thì em cũng sẽ bò để không chạm vào thi thể”. Cô chu môi, định tháo găng tay mới phát hiện ra máu ở găng tay mình đã dính vào cánh tay của Nhân Đức.
Không phải pháp y mà dây phải m.áu của người c.hế.t là một điều rất xui rủi. Như Ý biết mình vừa rồi quá sơ suất, liền ngẩng lên nói với anh: “Để em lau cho anh”.
“Không sao”. Nhân Đức lắc đầu, không bận tâm đến mấy vết máu này, ánh mắt hướng đến người nạn nhân nằm bên dưới: “Có một số dấu vết sẽ biến mất trong một khoảng thời gian ngắn. Như Ý, em nên tranh thủ thời điểm này để kiểm tra toàn bộ dấu vết trên người nạn nhân”.
Dấu vết biến mất trong thời gian ngắn trong pháp y chính là những vết hằn có độ sâu không lớn, những vết này thường do vật có khối lượng nhỏ đè lên hoặc do nạn nhân đã từng cầm nắm gì đó nên in hằn vào lòng bàn tay.
Như Ý nghe Nhân Đức nhắc nhở như vậy mới chợt nhớ ra mình quên kiểm tra bên trong lòng bàn tay của cậu thanh niên kia. Cô “À” lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống lần nữa, lật lòng bàn tay của cậu ta ra, phát hiện ra trong đó còn lưu lại một vết hằn rất mờ, có hình dạng như ngoằn ngoèo như một con rồng nhỏ, còn có một chữ T.
Như Ý vội vàng định rút điện thoại ra chụp lại trước khi nó biến mất, nhưng cùng lúc này Nhân Đức nói: “Có cần tôi giúp em không?”.
“Anh mau chụp giúp em thứ này”. Cô không khách sáo: “Điện thoại của em trong túi quần. Nếu anh không ngại thì lấy giúp em”.
Nhân Đức thờ ơ đáp: “Dùng điện thoại của tôi được rồi”.
Như Ý ngồi giữ lòng bàn tay nạn nhân để anh chụp ảnh. Nhân Đức ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh không đeo khẩu trang nên toàn bộ sắc mặt đều lọt vào tầm mắt của Như Ý.
Nghiêm túc, tỉ mỉ, cẩn trọng, và vẫn như cũ, lúc tập trung làm việc gì đó, gương mặt của anh rất tĩnh lặng, như một mặt hồ yên ả không một gợn sóng, khiến người ta có cảm giác ấm áp và trấn an.
Như Ý quay mặt đi, tiếp tục cúi đầu nhìn thi thể: “Lòng bàn tay in hoạ tiết giống hình rồng”. Ánh mắt cô dời đến cán dao cắm trước ng nạn nhân: “Con dao đó không hề có hoạ tiết này”.
“Cán dao cắm trên ng cậu ta là loại thông thường, hay dùng để gọt hoa quả”. Nhân Đức đứng một chỗ nhìn cô tác nghiệp, âm thanh đều đều: “Nếu em giằng co với người có d.a.o, em sẽ phải cầm d.ao ở phía nào?”.
“Ở lưỡi d.a.o. Vì người kia sẽ cầm chuôi dao”. Như Ý cau mày đáp: “Lòng bàn tay cậu ta ngoài hình rồng ra thì không có vết thương”
Nhân Đức gật đầu: “Vì vậy, Lê Thùy Dương đã không sử dụng con d.a.o mà cậu ta đe dọa để đ.â.m cậu ta. Cô ta dùng một con dao khác”.
“Lần theo vết máu đến hiện trường chính của vụ án”. Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng 2, nơi đó đội 1 vẫn đang ra vào trước cửa phòng ngủ của nghi phạm: “Trên đó hẳn phải có thứ em cần tìm”.
Như Ý gật đầu, tháo găng tay ra rồi kéo tay anh đứng dậy: “Bây giờ anh là phụ tá của em, đi theo em”.
Nhân Đức nhìn mấy ngón tay nhỏ nhắn không trồi nổi móng tay của cô, trong lòng có một sự quen thuộc từ từ trỗi dậy. Anh không đáp, nhưng cũng không từ chối, chỉ im lặng để cô kéo lên cầu thang.
Như Ý lần theo những vệt m.á.u nhỏ giọt, đi thẳng lên trên, lúc qua ngã rẽ lại lẩm bẩm nói: “Tốc độ máu rơi rất chậm, cách hai bậc cầu thang mới chảy vài giọt, một là nạn nhân chạy nhanh, hai là cậu ta rịt chặt con dao theo phản xạ”.
Nhân Đức chỉ có một tay, không thể viết ra cuốn sổ đang cầm theo, chỉ có thể tự nhớ mấy lời cô nói trong đầu: “Bị đ.â.m một nhát có thể chạy nhanh, nhưng nếu bị đâm ba nhát trong thời gian ngắn, thông thường người ta sẽ loạng choạng”.
“Đường máu rất thẳng”. Như Ý bừng tỉnh nhờ sự gợi ý của anh: “Cậu ta bị đ.â.m liên tục, không, không phải tốc độ cậu ta chạy nhanh mà là do hung thủ đ.â.m quá nhanh, cậu ta chưa cảm nhận được cơn đau rõ rệt”.
Lần này, Nhân Đức khẽ gật đầu.
Khi lên đến tầng 2, nhìn thấy bóng người đang đo đạc bên ngoài hành lang, Như Ý mới vô thức buông cánh tay của anh ra. Hiện tại, mọi người đang tập trung ở hai phòng ngủ, bên trái là phòng ngủ của Lê Thuỳ Dung, bên phải là phòng ngủ của chồng cô ta.
Phòng của chồng cô ta không có gì đặc biệt, ngoài xa hoa ra thì cũng chỉ có xa hoa, không hề có dấu vết vật lộn. Còn ở phòng bên cạnh, giường ngủ và sàn nhà của Lê Thuỳ Dung đều vương vãi vết m.á.u, trên chiếc thảm cách giường ngủ không xa có một con dao găm có chuôi d.a.o chạm trổ hình rồng.
Như Ý theo phản xạ liếc nhìn Nhân Đức, lại thấy ánh mắt anh đang hướng về phía cô. Cả hai không hẹn mà cùng đồng thời dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau: Con dao chạm khắc hình rồng này mới là con dao mà nạn nhân đã cầm để đe dọa Lê Thùy Dung.
Đội phó Minh thấy hai người liền nói: “Bên dưới đã khám nghiệm xong rồi à?”
“Vâng”. Như Ý lên tiếng: “Tạm thời hoàn tất khám nghiệm sơ bộ. Về phòng lab em sẽ mổ tử thi”.
Đức Minh gật đầu: “Ở trên này cũng thu dấu vết xong rồi, bây giờ giao lại cho những người khác bảo vệ hiện trường, chúng ta về cục cảnh sát thôi”.
“Vâng”.
Sau khi bàn giao lại hiện trường cho những người còn lại, một nửa đội 1 di chuyển t.h.i t.h.ể nạn nhân về cục cảnh sát, Như Ý và Nhân Đức cũng đi theo.
Lúc ra khỏi căn nhà 35F thì trời đã gần sáng, các hộ dân xung quanh đó hầu như đã ngủ hết, chỉ còn một vài người vẫn đứng ở hàng rào chờ đợi công an đi ra.
Như Ý đang đi song song với Nhân Đức, liếc thấy mẹ mình đang đứng lẫn trong đám người đó liền vội vã nhích người sang bên phải anh, cố dùng cơ thể mình để che đi tầm mắt của mẹ đến Nhân Đức.
Anh khẽ liếc nhìn cô, Như Ý cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, đành giả vờ nói một cách nghiêm túc: “Mũi em thính, đứng gần t.h.i t.h.ể quá hơi khó chịu”.
“Ừ”. Anh biết rõ lý do nhưng không vạch trần cô, chỉ im lặng đi như vậy cho đến khi ra gần đến bên ngoài. Ở cổng chính, có một cành gai chìa ra, Như Ý đang tập trung nghĩ về việc mẹ có nhìn thấy Nhân Đức không nên chẳng hề để ý, mãi đến khi có một cánh tay kéo cô vào bên trong, Như Ý mới giật mình.
Anh đẩy cô vào, còn bản thân mình đứng ở phía bên phải, chỗ gần nhánh gai kia nhất: “Cẩn thận, có gai”.
“À…”. Cô hơi rũ mi xuống, đuôi mắt lén lút liếc về phía đám đông, lại bắt gặp ánh mắt của mẹ đang nhìn về phía này. Không, chính xác hơn là nhìn hai người bọn họ.
Như Ý giống như chim sợ cành cong, muốn bảo vệ Nhân Đức, nhưng vì anh tóm vai cô quá chặt cho nên Như Ý chỉ có thể thẳng lưng, dứt khoát coi như không thấy mẹ rồi bước lên xe.
Cô chọn ghế ngồi gần cửa sổ, anh ngồi bên cạnh cô. Khi xe bắt đầu chạy, cuối cùng Như Ý cũng khôi phục lại vẻ mặt thoải mái thường ngày, cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói: “Nhan sắc này mà bị gai cào thì hỏng bét. Bác sĩ Đức, cảm ơn vì đã quan tâm em”.
“Sợ máu của em dính vào nhánh gai sẽ trở thành tang vật của vụ án”. Nhân Đức thờ ơ đáp: “Tôi chỉ rút ngắn bớt công đoạn điều tra của đội 1 thôi”.
Như Ý cười tít mắt: “Đừng dối lòng mình, anh quan tâm đến em thì có”.
Vì tính chất vụ án này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với truyền thông nên khi về đến cục cảnh sát, thời gian đã là 5 giờ sáng nhưng mọi người vẫn không được nghỉ ngơi mà phải họp ngay.
Ban đầu, tất cả mọi người đều xác định người đã đâm nạn nhân là ca sĩ Lê Thùy Dung, còn động cơ cô ta gây án có phải là tự vệ hay không thì vẫn căn cứ vào quá trình điều tra và thu thập dấu vết, đặc biệt là những dấu vết khám nghiệm t.ử thi mà Như Ý phụ trách.
Đội trưởng của đội cảnh sát hình sự là một chú khoảng 50 tuổi, dáng vẻ rất gầy gò, nhưng từ lông mày đến ánh mắt đều toát ra một khí thế rất ngay thẳng và cương trực. Cao Quân nhìn Như Ý:
“Bác sĩ pháp y Đặng Như Ý”.
Như Ý vội vã đứng phắt dậy: “Báo cáo, có”.
“Cô mới về đội 1 làm việc phải không? Vụ án này là vụ án đầu tiên sau khi nhận chức?”.
“Vâng ạ. Là vụ án đầu tiên cháu tham gia với tư cách là thành viên chính thức của đội 1”.
Cao Quân gật đầu: “Vụ án này chắc chắn sẽ bị giới truyền thông săn đón, cho nên tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì, dù chỉ là sai sót nhỏ nhất, không ảnh hưởng đến quá trình điều tra cũng không được. Không những riêng pháp y mà còn cả bên điều tra nữa. Mọi người rõ không?”
“Rõ”.
“Được rồi, tạm thời mọi người về tranh thủ nghỉ ngơi. Lát nữa tiếp tục làm việc”.
Rời khỏi phòng họp đã gần 6 rưỡi sáng, lệnh mổ t.ử thi là 8h, nghĩa là Như Ý chỉ còn được nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng nữa. Không kịp về nhà nên cô quyết định tắm rồi ngủ lại ngay tại phòng làm việc, tranh thủ được phút nào hay phút ấy.
Phòng tắm ở cục cảnh sát không có nước nóng, thời điểm này không khí ở miền bắc vẫn còn lạnh, Như Ý chẳng có cách nào, đành phải cắn răng tắm nước lạnh để rửa sạch đi mùi máu trên người, sau đó mới ra bên ngoài, xếp mấy chiếc ghế nhựa thành giường rồi trèo lên đó nhắm mắt ngủ.
Vì quá mệt nên cô thϊếp đi rất nhanh, chẳng rõ đã mộng mị cái gì, chỉ biết cả người rét run, cảm giác buốt giá như thấm vào tận trong cốt tuỷ.
Như Ý cố chịu lạnh, co người như con tôm để cố giữ chút hơi ấm, cứ như vậy vừa ngủ vừa chịu giày vò cho đến khi chuông đồng hồ báo thức reo lên.
Mở mắt ra mới thấy đầu nặng trịch, có lẽ ban nãy tắm nước lạnh đã bị cảm rồi. Nhưng cô còn phải mổ t.ử thi, việc này không được chậm trễ nên Như Ý vẫn phải cố bò dậy, uể oải vươn vai mấy cái rồi mới đi ra ngoài.
Lúc xoay người đóng cửa, Như Ý phát hiện ra ở móc treo bên ngoài có một chai sữa đậu nành và hai chiếc bánh bao. Cô đưa tay sờ thấy vẫn đang còn nóng, vừa định nhìn xung quanh xem ai mang đến thì có tiếng giày cao gót từ hành lang bên kia vang lên.
Thanh Mai nhìn thấy cô đang đứng trước cửa phòng với túi đồ ăn liền ngẩn ra một giây, sau đó rảo bước đi lại gần: “Em mua đồ ăn sáng, sợ đánh thức chị nên treo ngoài cửa. Chị ăn đi, vẫn đang còn nóng đấy ạ”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.