Đầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi.
Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè.
Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa.
"
Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài.
Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế.
"
"Nói cậu cũng không hiểu.
"
Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài.
Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?"
Phương Nhật Hạ vẫn đáp như cũ: "Cậu không hiểu đâu.
"
Diệp Tiểu Mạn nổi giận muốn cốc đầu cô một cái, chưa kịp ra tay cô giáo đã lên tiếng trước: "Được rồi cả lớp nghỉ, nhớ làm bài tập về nhà đầy đủ.
"
Đợi cô giáo đi rồi, các bạn học liền ồn ào ra khỏi chỗ đi chơi.
Phương Nhật Hạ chờ đợi đã lâu, vội vàng ngồi thẳng dậy, lấy gương từ trong cặp ra chỉnh trang lại mái tóc có phần rối nhẹ! sau khi ổn thoả mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Diệp Tiểu Mạn thấy cô định đi, liền gọi lại: "Cậu đi căn tin hả, mua giùm tớ ổ bánh mì không ớt không rau nha!"
"Tớ đi qua lớp bên cạnh tìm Ôn Nhu.
"
Chưa đợi Diệp Tiểu Mạn đáp đã vội chạy đi, sợ cô ấy tra hỏi!
Đi tới trước cửa lớp có bảng hiệu "11A1", trái tim cô liền không tự chủ được đập "thình thịch", nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện không có gì cả mà tiến vào.
Cô quen thuộc đi tới chỗ ngồi đầu tiên của dãy thứ nhất ngồi vào.
Ôn Nhu đang chuẩn bị ngủ, nhìn thấy Phương Nhật Hạ thì cơn buồn ngủ liền tiêu tan, thân thiết kéo cánh tay cô làm nũng: "Buồn ngủ quá đi mất.
"
Phương Nhật Hạ cười một tiếng, để cho cô ấy lôi kéo tay mình, ánh mắt gấp gáp lơ đãng nhìn sang bên cạnh một cái.
Bắt gặp ánh mắt Giang Vĩ cũng đang nhìn mình, nháy mắt trái tim vốn đang yên ổn lại đập lên kịch liệt, cô vội vàng dời đi tầm mắt.
Phương Nhật Hạ cười, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Kẹo hôm nay thật ngọt.
"
Đúng vậy, rất ngọt!
Phương Nhật Hạ tự dưng nói một câu không đầu không đuôi khiến Ôn Nhu khó hiểu.
"Kẹo gì cơ?"
Phương Nhật Hạ tiếp tục cười, khi cô cười có má lúm đồng tiền hiện lên, giống như một bông hoa đang nở rộ, rất đáng yêu.
"Không có gì.
"
Trời nóng bị Ôn Nhu ôm cũng không còn cảm thấy nóng nữa, mọi mệt mỏi dường như nhìn thấy anh liền tiêu tan không còn sót lại một thứ gì.
!
Mong mọi người có thể đón nhận bộ tiểu thuyết mới của mình.
.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.