- Nhiên, khoan đã - Trường vội vàng tròng cái quần vào, chạy đến chỗ Nhiên.
- Tôi không cần phải nghe gì nữa cả, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
- Nhưng em phải bình tĩnh lại, đây là một sự cố.
Nhiên quay phắt lại, cô nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của anh:
- Vậy anh lại lấy lý do là say nữa đúng không? Anh thật sự đáng thất vọng đấy Trường ạ, tôi và Huệ đã chịu bao nhiêu đau khổ vì anh.
Nhiên đi tới tủ quần áo, thu dọn đồ đạc. Cô coi như không nhìn thấy người phụ nữ vẫn đang cúi đầu ngồi trên giường. Đáng lẽ cô nên nhận ra họ có gian tình ngay từ ánh nhìn đầu tiên lúc mới gặp. Đáng lẽ cô nên nhận ra một người phụ nữ goá chồng sẽ thiếu thốn tình cảm đến mức nào. Đáng lẽ cô nên nhận ra từ sớm, lý do vì sao bà chủ nhà lại cho cô và Trường nợ tiền trọ.
Nhưng…vậy còn kế hoạch của cô dành cho anh? Mọi thứ đã đổ bể. Anh sẽ không bao giờ đau buồn khi cô rời khỏi anh cả. Bởi vì anh đâu có yêu thương gì cô. Người anh yêu trên đời này nhất vẫn là Huệ, nhưng anh không chịu đựng nổi cám dỗ bên ngoài. Suy đến cùng, cô cũng chỉ là người lạ ngang qua cuộc đời anh mà thôi.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Nhiên gọi một chiếc xe và rời khỏi nhà trọ. Sau tất cả, mọi chuyện giống như bát nước lã đổ đi không thương tiếc. Tại sao cô lại phải để mình cuốn vào trò chơi ngu xuẩn này với anh nhỉ?
Nhiên vừa đi khỏi, thì người phụ nữ kia bước xuống giường, chị cũng định rời đi. Trường nắm lấy khuỷu tay chị, gật đầu đầy cảm kích:
- Xin lỗi chị!
Người phụ nữ chỉ lắc nhẹ đầu không nói, chị bảo:
- Cậu đã phạm phải một sai lầm lớn trong đời rồi. Hãy lấy đây làm bài học. Tôi hiểu được hạnh phúc gia đình như thế nào nên mới giúp đỡ cậu.
- Tôi sẽ không gây trở ngại gì cho việc làm ăn của chị chứ?
- Có lẽ là không, mà có thì người ta vẫn phải thuê nhà để ở thôi.
Cả hai im lặng một hồi, Trường vẫn trầm tư sau sự tức giận của Nhiên. Không phải là anh đang lừa dối cô, đây chỉ là một kế hoạch mà Huệ thúc ép anh làm. Cô ấy nói đây là cơ hội duy nhất để anh quay về, và anh chỉ có thể làm như thế. Trường biết Nhiên đã phải cố gắng nhiều cho chuyện tương lai của hai người, kể cả có phải phục vụ ở quán bar. Nhưng anh còn một đứa con và một người vợ đã theo anh từ thuở anh chẳng có gì, anh không thể phụ bạc cô thêm nữa.
- Vợ cậu sẽ đến đây lúc nào?
- Có lẽ là tầm giờ chiều. Tôi sẽ gửi tiền lại cho chị, cảm ơn chị những ngày qua đã giúp đỡ.
Vậy là mọi chuyện đã thực sự kết thúc, dứt bỏ đi một mối tình mập mờ khiến anh quá mệt mỏi. Trường không nghĩ rằng giữa anh và Nhiên lại có nhiều điều đáng nói như vậy. Anh cảm kích Nhiên, gần như là muốn bảo vệ cho cô. Nhưng đó chưa chắc đã là tình yêu. Anh muốn che chở cho cô chứ không phải là muốn ở cô một thứ tình cảm nam nữ thuần tuý. Anh bị ám ảnh bởi cái đêm mưa hôm ấy, bị ám ảnh mùi da ***, nhưng hình như đó chỉ là *** mà thôi.
- Anh là thằng tồi Trường ạ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! - Nhiên từ bên ngoài đi vào, trên tay cô là đống hành lý vừa đem đi. Trông cô hung hãn như muốn ***.
Nhiên lao vào anh, anh loạng choạng liền ngã xuống giường. Cô đánh anh nhưng lực không khiến anh đau. Nó khiến cô đau nhiều hơn. Cô khóc nhiều, hai mắt sưng húp. Có lẽ cô đã ra ngoài khóc và ***.
- Em cứ đánh anh đi - Trường nói - Anh là kẻ có tội. Lẽ ra anh không nên làm thế.
Nhiên mệt rũ người xuống, cô áp mặt lên ng anh, nói trong tiếng nấc:
- Nếu anh không yêu tôi thì cũng đừng cho tôi ảo tưởng như vậy chứ? Tôi đã cố gắng tránh mặt anh hết mức, tại sao anh phải lôi tôi vào cái đống bầy nhầy này?
Trường thở dài, anh không biết nói gì nữa cả. Anh là một thằng hèn, một thằng khốn nạn, đó là chuyện người ta chỉ cần nhìn vào cũng thấy được. Nhưng anh không sao kiềm chế được những suy nghĩ về cô. Anh cứ tự hỏi nếu như hôm đó anh không làm như vậy, thì cuộc đời cô có tươi sáng hơn không? Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên anh muốn có trách nhiệm.
- Anh không yêu em. - Trường lạnh lùng nói. - Người anh yêu thương là Huệ.
- Vậy còn chủ nhà trọ này thì sao?
Trường đẩy Nhiên ra, anh chỉ lắc đầu không nói. Anh không thể quên đi kế hoạch của mình được, đó là làm cho cô đau khổ.
- Em đi đi, lần này thì anh không muốn nhìn thấy mặt em nữa. Chúng ta đoạn tuyệt, anh đã hết hứng thú với em rồi.
Nhiên nhếch môi cười, cô chỉ vào mặt anh:
- Cả cuộc đời này tôi sẽ nhớ anh, nhớ ngày hôm nay.
Nhiên quay người bỏ đi. Cô không tin rằng bản thân sẽ bị anh làm cho đau khổ quằn quại. Cô là một người mạnh mẽ, cô lên thành phố này với hai bàn tay trắng. Một mình cô đi từ thất bại đến thành công rồi lại từ thành công trở về thất bại. Anh chỉ là một người đàn ông tầm thường, không đáng để cô phải tiêu điều vì anh. Cô sẽ vực lại tất cả, cô sẽ hạnh phúc hơn anh tưởng.
…
Khi Huệ biết tất cả mọi chuyện này, cô ta chỉ nở một nụ cười khẩy. Mọi chuyện đang đi đến đúng hồi cô muốn, và bây giờ, chính là sự phản bội của cô.
Khi Trường vừa trở về nhà, Huệ đã đặt tờ đơn ly hôn xuống và nói:
- Em muốn ly hôn.
- Cái gì? - Trường vẫn chưa hết mệt mỏi, nhưng anh vẫn phải kinh ngạc vì đề nghị của cô - Em dừng lại đi, anh xin lỗi, từ bây giờ anh sẽ yêu thương em hết mức.
- Em đã nói rồi, em muốn ly hôn.
- Tại sao?
- Không cần anh phải biết. Nhưng đây là cái giá anh phải trả cho tất cả những lỗi lầm anh đã gây ra.
- Em…
Huệ không muốn nghe anh nói thêm gì nữa, cô đi vào trong phòng và đóng sập cửa lại. Huệ đã thu dọn quần áo gọn gàng, cả quần áo của con mình nữa. Những đồ vật trong nhà này khiến cô nghĩ lại những ngày tháng hạnh phúc trước kia, nó khiến cô đau lòng. Cô không thể sống tại căn nhà này được.
Cốc cốc cốc.
Trường đứng ở bên ngoài gõ cửa phòng, anh nói vọng vào:
- Giờ em muốn anh làm gì hả Huệ? Em muốn anh làm sao thì mới tha thứ cho anh?
Huệ bước đến cạnh cánh cửa, chốt lại và nói:
- Đã không kịp nữa rồi. Hai năm trước em cho anh một cơ hội, nhưng bây giờ thì không.
- Em không còn yêu anh nữa sao?
Huệ cười nhạt:
- Tình yêu thì giải quyết được vấn đề của chúng ta à? Anh nên nhớ, anh mãi mãi là một người đàn ông tệ bạc, đã lừa dối vợ con. Trong trường hợp này, nó là một vết dơ cho dù anh có yêu tôi bao nhiêu đi chăng nữa thì vết dơ đó vẫn cứ hiện hữu ở đó. Nó khiến tôi nhức nhối.
Trường ngồi bệt xuống, tựa lưng vào cửa. Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh phải khóc vì một người, người đó là vợ của anh. Anh biết mọi chuyện luôn đến quá muộn, nhưng điều anh nhận ra thì lại từ rất sớm, chỉ là không biết cách để xoay chuyển mà thôi.
Huệ mở cửa, nhìn Trường đang ngồi đó. Cô bước qua anh, kéo theo hai cái va li lớn và bảo:
- Tôi sẽ nuôi con, tôi sẽ đi mà không cần bất cứ điều gì ở anh cả.
- Em sẽ ở đâu?
- Anh không cần biết điều đó vào lúc này. Khi nào chúng ta ly hôn thì anh sẽ biết thôi.
- Vậy em bảo anh phản bội Nhiên để làm gì?
- Để trả thù. Anh nghĩ rằng tôi chịu dừng lại ư? Tôi không phải là người dễ dãi, anh vẫn biết mà. Chừng nào tôi muốn thì tôi mới buông tha cho hai người.
Huệ bước đi, Trường lồm cồm bò đến ôm lấy chân cô:
- Em không thể đi được, con chúng ta còn quá nhỏ.
- Khi anh ngủ với con bé đó thì anh có nghĩ được đến điều này không?
Huệ hất tay Trường ra, cô kéo va li ra ngoài cổng. Đứa con đang đi học ở trường, có lẽ giờ cô sẽ đi đón nó luôn. Nó không biết là từ bây giờ, có thể nó sẽ không được nói chuyện với bố nữa, không được cười đùa với bố, không được coi anh như một người bố bình thường.
…
- Chị định sang Đài Loan theo Đại sao?
Linh nhìn Nhiên ngồi thẫn thờ trên ghế. Cô ta gật đầu với em gái:
- Đúng thế, ở nơi này chị chán quá. Chị hết thời rồi.
- Chị còn trẻ, chưa ba mươi tuổi nữa là. Chị phải cố gắng lên, chẳng lẽ chị định bỏ em và con ở đây một mình sao? Em chỉ có mình chị thôi, chị đừng đi.
Nhiên im lặng, cô thở dài cái thượt. Cô biết làm sao được chứ? Ở lại đây ngày nào thì sẽ có thể gặp lại Trường ngày đó. Cô không muốn. Anh ta nói không muốn nhìn thấy mặt cô, thì cô sẽ đi cho khuất mắt anh. Cô sẽ không bao giờ để anh ta thao túng trái tim mình nữa.
Còn chưa kể, giờ đây cô không có tiền, em gái cô thì lại đang nuôi con nhỏ. Cô không thể cứ sống như thế này mãi được. Cô cần có tiền để trang trải cuộc sống.
Nhiên không biết bây giờ Đại thế nào, anh có giận cô không. Cô biết cô đã khiến anh buồn nhiều, và thất vọng nữa. Nhưng cô chưa bao giờ mong cầu anh yêu cô, cũng chưa cần anh phải tỏ ra hết lòng với cô. Anh là một người tốt, chỉ yêu nhầm người là cô thôi.
Một tiếng nhạc vang lên cắt đứt dòng suy tư của Nhiên, cô cúi đầu, thấy chiếc điện thoại đang dịch chuyển vì chế độ rung. Cô cầm nó lên nghe.
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hào sảng và khoái chí:
- Này cô em, hôm nay anh rảnh, đi chơi với anh chứ?
Nhiên đờ đẫn một hồi mới nhớ ra anh ta là ai. Cô chỉ kịp đáp lại một tiếng:
- Nam.
Anh ta cười ha ha:
- Tốt lắm, nhớ tên rồi. Thế nào? Đi chơi chứ?
- Anh sẽ bao trọn tôi một ngày?
- Bất kể điều gì em muốn.
Khi Nam nói vậy, Nhiên hỏi lại:
- Anh có thể cưới tôi không?
- Cái gì?
- Tôi sẽ làm vợ anh trọn một đời. Nhất định thế.
Dường như tất cả đã tan tác, không có ai được hạnh phúc. Liệu có cái kết nào tốt đẹp cho ba người này? Huệ đang suy nghĩ điều gì khi cô đưa ra quyết định bỏ Trường? Sau một kế hoạch phản bội vụng về của Trường, giờ anh ta mất đi cả người tình lẫn vợ. Còn Nhiên, tại sao cô ấy lại muốn kết hôn với Nam - người đàn ông giang hồ cô mới chỉ nói chuyện một lần?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.