Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Du Cảnh Trạch cho là Châu Tư Nguyên quay trở lại, đang nghĩ xem nên đối phó thế nào thì giọng thư ký bên ngoài vọng vào: “Du tổng, Du đổng tới rồi.”
Du Cảnh Trạch ngây ra, ba anh đó giờ chưa từng tới văn phòng của anh, cho dù có chuyện muốn phân công cho anh cũng là anh tới văn phòng của ông, anh đứng dậy ra đón.
Cửa được mở ra, đập vào tầm mắt còn có Trâu Nhạc Tiêu.
Du Cảnh Trạch nhất thời chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt lướt qua mặt Trâu Nhạc Tiêu rồi rơi trên người ba anh.
Du Thiệu Hồng coi như không biết gì hết thậm chí còn giới thiệu Trâu Nhạc Tiêu với con trai, “Đây là con gái rượu của lão Trâu, Trâu Nhạc Tiêu, từng mua đồ chơi cho Bảo Bảo đấy con nhớ không?”
Du Cảnh Trạch gật gật đầu, trong lòng vẫn thấp thỏm.
Du Thiệu Hồng: “Nhạc Tiêu đi tìm khách hàng lớn hộ lão Trâu, qua đây tìm Cảnh Hâm làm thẻ, hôm nay Cảnh Hâm tan làm sớm làm hại con bé chạy một chuyến công cốc, ba bèn đưa con bé tới đây tìm con, nếu con cần thì làm một tấm đi.”
Ông quay sang nói với Trâu Nhạc Tiêu: “Con nói chuyện với Cảnh Trạch đi, bác còn có việc, thay bác gửi lời hỏi thăm tới ba con nhé.”
Trâu Nhạc Tiêu cảm kích nói: “Cám ơn bác trai Du.”
Hồi nãy ở đại sảnh, Du Thiệu Hồng hỏi cô tới tầng mấy để ông đưa cô đi, đỡ phải đăng ký.
Cô chẳng giấu giếm nói muốn đi tìm Du Cảnh Trạch, muốn theo đuổi anh nhưng không có lý do bèn tới tìm anh làm thẻ.
Không ngờ Du Thiệu Hồng giúp đỡ một cách nghiêm túc như vậy, còn cứu vãn tôn nghiêm của cô, nói cô tới tìm Du Cảnh Hâm.
Du Thiệu Hồng rời khỏi, thư ký cũng về phòng làm việc của mình.
Xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn, im lặng tới mức đâm ra hơi lúng túng. ---Đọc full tại Novel79.Com---
Trâu Nhạc Tiêu tự xưng có sở trường kiểm soát và điều tiết bầu không khí song khi đứng trước Du Cảnh Trạch thì giống như bị điểm huyệt, uổng cho tài năng đầy mình nhưng chẳng có đất dụng võ.
Du Cảnh Trạch mời Trâu Nhạc Tiêu vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Trâu Nhạc Tiêu tìm lời để nói: “Anh bận lắm nhỉ.”
“Ừm.” Du Cảnh Trạch ngồi trở về trước máy tính.
Trâu Nhạc Tiêu do dự chốc lát rồi nhấc chân đi tới chiếc ghế trước bàn làm việc của anh ngồi xuống.
Cô lấy chiếc ipad trong túi xách ra, bên trong có giấy tờ và lá đơn ba cô gửi email cho cô.
Bác trai Du đã nói muốn làm thẻ rồi thì cô không thể qua loa được nữa, cô mở tư liệu điện tử ra, đưa ipad tới trước mặt anh, “Anh xem qua đi.”
Tầm mắt cô chỉ dừng trên mặt anh hai giây, chừng anh ngẩng đầu lên cô vội vàng dời tầm mắt đi nhìn sang máy tính trước mặt anh.
Tối đó, cô ỷ uống chút rượu vang lén hôn trộm mặt anh một cái, rất nhẹ.
Có thể do hôn anh nên anh để bụng.
Du Cảnh Trạch nhìn ipad, không ngờ cô đem giấy tờ tới thật.
--Đọc full tại Novel79.Com---
Anh không lật xem, thành thật đáp: “Tôi không dùng tới.”
Cổ họng Trâu Nhạc Tiêu đắng chát, không ngờ anh từ chối một cách thẳng thừng như vậy, nhưng chỉ cần quan tâm cô chút xíu thôi cũng không đến mất chẳng nể mặt mũi đến thế.
Một tấm thẻ ngân hàng mà thôi.
Tuy giữa các ngân hàng có sự cạnh tranh, nhưng trong cuộc sống, giữa lãnh đạo cấp cao của các ngân hàng đều cực kỳ khách sáo với nhau.
Cô hiểu, thứ anh từ chối không phải là chuyện là thẻ mà là mượn điều này để từ chối cô.
Cô duỗi tay lấy ipad lại, “Không sao cả, thẻ này chắc thích hợp làm cho nữ giới dùng hơn.”
Lúc này đầu óc hãy còn khá là tỉnh táo, cô vội vàng tìm bậc thềm cho mình đi xuống, “Thẻ của ngân hàng bọn em có phạm vi dịch vụ không giống với thẻ đen của ngân hàng Du Thị, có vài cửa hàng giống nhau nhưng cũng có khá nhiều cửa hàng khác nhau, chị Cảnh Hâm hay đi tới mấy cửa hàng đó, thẻ nhà bọn em đều là dịch vụ phục vụ cho hội viên cao cấp.”
Trâu Nhạc Tiêu cất ipad vào túi xách rồi ngồi thêm hai phút nữa.
Trên bàn có một ly cà phê, túi đóng gói còn để bên cạnh.
Trong lúc đó, Du Cảnh Trạch luôn tập trung xem bảng biểu.
“Anh cũng thích uống cà phê của tiệm này hả?” Cô chủ động phá vỡ sự im lặng lần nữa.
Du Cảnh Trạch liếc ly cà phê, “Của Châu Tư Nguyên mua.”
Trâu Nhạc Tiêu ngây ra, “Ồ.”
Cô lặng lẽ thở hắt ra, không nhìn tới ly cà phê đó nữa. --Đọc full tại Novel79.Com---
Im lặng hồi lâu.
Trâu Nhạc Tiêu đứng dậy, “Anh bận đi, em về nhà đây.”
Du Cảnh Trạch gật gật đầu, đưa cô tới cửa văn phòng.
Trâu Nhạc Tiêu bỗng quay đầu lại, “Tối đó, xin lỗi anh nha. Anh cứ coi như em uống say đi.”
Du Cảnh Trạch: “Tôi không nhớ nữa.”
Trâu Nhạc Tiêu không khỏi nắm chặt túi xách, nắm tới một góc của chiếc ipad.
Cái nụ hôn cô luôn nhớ nhung lại lo lắng bất an, ở chỗ anh có lẽ chẳng tính là gì, chẳng qua anh chỉ không thích bị người khác mạo phạm như vậy.
Chẳng có gì đáng để nói nữa hết, “Tạm biệt.”
Du Cảnh Trạch ‘ừm’ một tiếng.
Trâu Nhạc Tiêu duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng, ngẩng cao đầu đi xuyên qua khu làm việc của thư ký chẳng quay lại nhìn.
Khó khăn lắm mới xuống được tới lầu, ngồi lên xe, tầm mắt cô nhạt nhòa.
Anh chẳng bao giờ tìm cô nữa, mấy hôm nay cô cứ ngốc nghếch ngồi đó đợi điện thoại của anh.
Có lẽ Châu Tư Nguyên thay đổi chiến lược thi thoảng đi thăm anh thôi quấn lấy anh đòi anh đi ăn khuya với cô ả nữa, đương nhiên không cần lấy cô làm cái cớ nữa.
Tất nhiên, cô cũng đạt được rất nhiều.
Từ khi anh nói với Châu Tư Nguyên cô là bạn gái anh thì bên SZ chẳng có ai tới làm phiền cô nữa, cũng chẳng có ai thuyết phục cô nhượng cổ phần nữa, cô hoàn toàn được thanh tịnh.
Cô còn hôn anh một cái.
Tính ra cô lời chán, cô an ủi mình như thế.
Điện thoại rung lên.
Trâu Nhạc Tiêu hoàn hồn, là cuộc gọi của ba cô.
Cô điều chỉnh hô hấp xong rồi bắt máy, “Alo, ba ạ.”
“Tối nay có về ăn cơm không?”
“Dạ, về ạ.”
Ông không hỏi nhiều nữa, “Thế ba nấu bữa khuya cho con.”
“Vâng ạ. Con về ngay đây.”
Trâu Nhạc Tiêu cúp điện thoại, mũi bỗng cay xè, cô hít hít mũi.
Trước kia cô từng hùng hồn nói theo đuổi không được Du Cảnh Trạch quyết không lùi bước. Nhưng khi chân chính theo đuổi anh rồi mới thấy mỗi bước đi đều gian nan, chứ chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh đã đủ rút đi mọi dũng cảm và nhiệt tình của cô rồi. --Đọc full tại Novel79.Com---
Cô lấy điện thoại trở ra bấm vào khung chat với anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh: [Chuyện cổ phần SZ, cám ơn anh đã giải vây, bằng không giờ em vẫn còn bị làm phiền.]
Hai phút sau.
Du Cảnh Trạch nhắn lại, [Khách sáo rồi, nên làm cả, cũng là vì bản thân tôi thôi.]
Trâu Nhạc Tiêu đợi thêm mười phút nữa nhưng anh chẳng gửi thêm tin nhắn nào khác, cô mải miết nhìn tên ghi chú của anh rồi sau đó xóa tất cả phương thức liên lạc của anh.
Tim nhói lên, đau quá.
Ném điện thoại sang một bên, cô lái xe rời khỏi.
Đoạn tình cảm này, tới nhanh mà đi cũng nhanh như vậy.
Hai lần hẹn hò không tính là chính thức đó, anh đưa cô về nhà một lần.
Sau đó kết thúc trong vội vã như thế.
Mà cô vẫn không chịu tỉnh ra.
- -
Ngày hôm sau, Du Khuynh đi làm giống như thường ngày.
Tần Mặc Lãnh đi ngang qua cửa văn phòng cô, cánh cửa khép hờ.
Anh ta nhíu mày, gõ cửa đi vào.
“Chẳng phải nói nghỉ phép một tuần ư, sao chưa gì đã đi làm rồi.” Anh ta dựa bên mép bàn của cô, “Về lúc nào đấy?”
Du Khuynh: “Sáng hôm qua.” Nghỉ ở nhà nửa ngày.
Tần Mặc Lãnh liếc cô, “Thế Lệ Đàm Trác kịp gặp em không?”
“Hửm?” Du Khuynh mờ mịt ngẩng đầu lên.
Tần Mặc Lãnh: “Tối đó anh ấy hẹn tôi đi bàn vài chi tiết của đêm nhạc hội, nhìn thấy hình trong vòng bạn bè của em định vị là Thượng Hải, anh ấy chưa ăn cơm xong đã vội vàng chạy ra sân bay rồi.”
Khi đó chỉ còn chuyến bay cuối cùng, anh ấy tới Thượng Hải cũng sắp nửa đêm, muộn thế rồi chắc anh ấy chẳng đi làm phiền Du Khuynh.
Còn Du Khuynh lại đi chuyến bay sáng sớm về Bắc Kinh. --Đọc full tại Novel79.Com---
Hoàn toàn không gặp được nhau.
Du Khuynh nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sáng hôm về, cô còn nhận được cuộc gọi của anh họ, anh ay không nói mình chạy xuyên đêm về Thượng Hải mà chỉ dặn cô chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn đừng để bị mệt.
Tần Mặc Lãnh biết quan hệ của nhà họ Lệ một lời khó nói hết, thân làm người ngoài dùng đôi câu vài lời cũng khó nói rõ được, anh ta chuyển đề tài, “Hôm qua Lãnh Văn Nghi và Châu Tư Nguyên đều hẹn tôi.”
Lãnh Văn Nghi là vì chuyện của đêm nhạc hội ngôi sao, công ty truyền thông của cô ta muốn gánh vác một phần, phối hợp với công ty của Lệ Đàm Trác, vừa hay tài nguyên truyền thông của cô ta với Lệ Đàm Trác bù trừ lẫn nhau được.
Còn Châu Tư Nguyên là vì bàn chuyện cổ phần của SZ.
Anh ta hỏi Du Khuynh: “Chuyển sang cho em đón tiếp hết nhé?”
Du Khuynh suy nghĩ thoáng chốc, “Tôi bàn chuyện hợp tác với Lãnh Văn Nghi, còn như Châu Tư Nguyên, tôi chẳng có thời gian rảnh rỗi đó, người anh mời tới tự anh giải quyết đi.”
—
Hai giờ chiều, Du Khuynh nghỉ trưa xong bận rộn được một lúc thì Lãnh Văn Nghi tới.
Trong công việc làm ăn chẳng nói tới bạn bè vĩnh viễn, càng không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trên hết.
Bất kể cô hay là Lãnh Văn Nghi, bọn họ lý giải câu nói này một cách tinh tế và trần trụi như vậy.
Bọn họ đều có bản tính của một thương nhân.
Cuộc gặp mặt lần này, vẻ gai góc trên người Lãnh Văn Nghi thu bớt đi chỉ chừa lại năm phần.
Thư ký đưa cà phê vào rồi đóng cửa.
Tuy Lãnh Văn Nghi chủ động tới bàn công việc nhưng không làm được chuyện hàn huyên nịnh nọt, nhìn thấy gương mặt của Du Khuynh càng khiến cô ta tự dưng nhớ tới Du Cảnh Hâm.
Khiến người ta vui không nổi.
Lễ tiết nên có cũng sẽ có, cô ta khách sáo chào hỏi rồi đưa phương án tuyên truyền cho đêm nhạc hội do đoàn đội làm tới, “Luật sư Du, cô nhìn xem.”
Du Khuynh chẳng nhiều lời, cô đã quyết định gặp Lãnh Văn Nghi thì chẳng muốn qua loa. Giống như Tần Mặc Lãnh nói, tài nguyên của Lãnh Văn Nghi bù trừ lẫn nhau với tài nguyên của Lệ Đàm Trác.
Cô nghiêm túc lật xem, chỉ với phần phương án tuyên truyền này, từ đó cô có thể nhìn ra được lần này Lãnh Văn Nghi cùng đoàn đội của cô ta bỏ ra rất nhiều công sức.
Phương án khoảng mười mấy trang, trong nhất thời cô chẳng cách nào xem hết được.
Lãnh Văn Nghi tóm tắt trọng điểm, “Phía bên đài truyền hình, tôi sẽ tận sức trợ giúp bên Lệ Đàm Trác, giành về lợi ích lớn nhất cho Lạc ௱oЛƓ. Địa điểm tổ chức đêm nhạc hội để tôi đứng ra bàn. Còn về chi phí, tính cho Lạc ௱oЛƓ các cô với giá gốc.”
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh, “Trả sau.”
Du Khuynh hơi ngước mắt lên, nói như vậy trong cuộc làm ăn này Lãnh Văn Nghi căn bản không kiếm tiền, nói không chừng còn phải bỏ thêm tiền vào.
Cô biết ý đồ cuối cùng của Lãnh Văn Nghi, đó là thông qua lần hợp tác này tìm lại độ tin cậy, đơn hàng này lỗ nhưng về sau có thể kéo được những khách hàng lớn khác.
Ban đầu Lãnh Văn Nghi chính là rơi từ Lạc ௱oЛƓ xuống, giờ chuẩn bị mượn Lạc ௱oЛƓ để leo lên.
Mà thỏa thuận đầu tư đặt cược Lãnh Văn Nghi ký với Du Cảnh Hâm, nếu không kinh doanh cho tốt, không đạt tới lợi ích như thỏa thuận yêu cầu thì sợ là Lãnh Văn Nghi sẽ đền tới mức tán gia bại sản mất.
Giờ Lãnh Văn Nghi chỉ có một con đường để đi, chính là kinh doanh cho tốt. --Đọc full tại Novel79.Com---
Lần này Lãnh Văn Nghi hạ quyết tâm muốn tranh thủ cơ hội này, cô ta biết xưa giờ Du Khuynh luôn đặt lợi ích lên trên hết, “Tới khi đêm nhạc hội kết thúc, nếu cô cảm thấy hài lòng thì thanh toán một lần cho tôi.”
Du Khuynh đóng phương án lại, “Gửi bản điện tử cho tôi đi, sẵn tiện copy gửi cho mấy vị quản lý cấp cao khác của công ty bọn tôi nữa, tới cuộc họp tuần sau thông qua rồi sẽ liên lạc với cô.”
Lãnh Văn Nghi gật đầu, “Làm phiền rồi.”
Chuyện nên bàn đều bàn gần xong hết, cô ta với Du Khuynh lúc liên quan tới lợi ích thì còn nói vài câu được, còn lại cô ta là cái gai trong mắt Du Khuynh, Du Khuynh là cái gai trong *** ta.
Chẳng cần thiết lá mặt lá trái nữa, cô ta đứng dậy cáo từ.
Du Khuynh tiễn Lãnh Văn Nghi tới cửa thang máy của tầng này, giữa bọn họ im lặng từ đầu tới cuối chẳng nói chuyện với ai, nhưng không thiếu tính lịch sự nên có.
Tới thang máy, cô và Lãnh Văn Nghi gần như đưa tay ra cùng lúc, “Mong được hợp tác.”
Đúng lúc này trên hành lang có tiến bước chân vọng tới.
Du Khuynh và Lãnh Văn Nghi cùng quay lại nhìn, là Tần Mặc Lãnh tiễn Châu Tư Nguyên đi ra.
Thời gian này người Châu Tư Nguyên không muốn giáp mặt nhất chính là Lãnh Văn Nghi, vì để né sự cười nhạo của cô ta mà cô ả từ chối không tham gia hết mấy party rồi.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp.
Cô ả thoáng liếc mắt qua Du Khuynh, vẫn khiến người ta chán ghét cực điểm. Du Khuynh biến đồ cao cấp thành đồ may tầm thường, mỗi ngày một bộ. Chẳng biết ở đó khoe khoang đắc ý cái gì nữa.
Du Khuynh chẳng thèm ngó ngàng Châu Tư Nguyên, sóng vai cùng Tần Mặc Lãnh trở về phòng làm việc.
Trên hành lang rộng rãi chỉ còn lại Lãnh Văn Nghi và Châu Tư Nguyên.
Lãnh Văn Nghi nào chịu bỏ qua cơ hội cười nhạo Châu Tư Nguyên, “Châu tổng, lâu quá không gặp nha.”
Châu Tư Nguyên cười cười, “Đúng là đã lâu không gặp thật. Chẳng phải cô ghét gặp Du Khuynh nhất sao. Cô ta là em gái của bà xã Quý Thanh Viễn đấy.” Cô ả nói tới đây thì dừng. Ngoài miệng nói là xem thường Du Khuynh, giờ xoay mặt tới tìm người ta hợp tác.
Ha.
Đúng là mặt dày.
Lãnh Văn Nghi mỉm cười, “Người ghét gặp cô ấy không đại biểu cho việc tôi ghét tiền trong túi cô ta. Trong chuyện làm ăn không có chỗ cho tình cảm xen vào.”
Cô ta nói tới đó rồi thôi, chuyển sang nói tới Du Cảnh Trạch, “A, đúng rồi, tôi nghe nói anh cô và Trâu Nhạc Tiêu đang yêu nhau rồi, hai người họ còn tới SZ hẹn hò nữa, thật hay giả vậy.”
Cô ta chẳng đợi Châu Tư Nguyên lên tiếng, tự mình nói tiếp: “Anh cô cũng thật là, để hôm nào phải dạy dỗ một bữa nên thân mới được, sao có thể tìm bạn gái mà chẳng quan tâm tới tâm tình của đứa em gái này chứ. Cô ghét người nào là anh ta đi tìm người đó, lần đầu tiên tôi thấy có anh trai nào đối xử tốt với em gái vậy đấy. Lối suy nghĩ của gia đình làm ngân hàng đúng là thứ người bình thường như chúng ta lý giải nổi.”
Châu Tư Nguyên: “......”
Lục phủ ngũ tạng bắt đầu nổ tung. --Đọc full tại Novel79.Com---
Nhưng chẳng cách nào phản bác được.
Điều này trở thành chỗ hiểm của cô ả, Lãnh Văn Nghi giẫm phát nào trúng phát đó.
Lãnh Văn Nghi còn chưa giẫm xong, “Có điều anh cô cũng là vì tốt cho cô thôi, Trâu Nhạc Tiêu thành chị dâu của cô nhất định sẽ chuyển nhượng cổ phần SZ cho cô, thế nào, bàn xong chưa?”
Châu Tư Nguyên: “......”
Cô ả chống lấy hơi thở cuối cùng, mặt đầy coi thường, “Người khác đồn thì kệ thây họ, cô cảm thấy họ có thể thành ư?”
Lãnh Văn Nghi cười, “Tôi cảm thấy có thể lắm chứ. Xứng đôi lắm.”
Châu Tư Nguyên nhân lúc đi ấn nút thang máy mà xoa long ng.
Nếu còn không đi nữa, cô ả sắp nhồi máu cơ tim tại chỗ mất.
Nỗi uất ức này cô ả tuyệt đối không chịu lần thứ hai, tối cô ả sẽ về nhà thêm chuyến nữa. Số cổ phần Trâu Nhạc Tiêu đang nắm, cô ả nhất định sẽ lấy được, còn không cô ả sẽ bị Lãnh Văn Nghi cười nhạo cả đời.
- -
“Điều kiện Châu Tư Nguyên đưa ra không tệ, rất có sức hấp dẫn.” Tần Mặc Lãnh nói điều kiện chuyển nhượng cho Du Khuynh nghe, còn như muốn chuyển hay không anh theo Du Khuynh.
Du Khuynh: “Không vội, đợi điều kiện bên Giản Hàng đã. Bên nào có lợi cho chúng ta thì tôi nghiêng về phía bên đó.”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây.” Cô hẹn khám thai định kỳ.
Cất văn kiện trên bàn xong cầm túi xách rời khỏi.
Tới dưới lầu, Du Khuynh nhận được điện thoại của Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm vốn định đi khám thai với cô, nào ngờ tạm thời có cuộc họp video nên đi không được. “Vấn đề bên Tân Kiến, khá là bỏng tay, phải mở họp giải quyết ngay.”
Anh hiếm khi thất hẹn với cô, trước đó không chịu cho anh đi cùng mà do anh chủ động yêu cầu, kết quả lần đầu tiên đi khám thai với cô thì cho cô leo cây.
“Nếu xong sớm anh đi đón em.”
Du Khuynh chẳng để bụng, cô cảm thấy hai người cùng đi khám chỉ tổ lãng phí thời gian, “Không cần, anh bận đi.”
Trước khi cúp điện thoại, cô bỗng gọi một tiếng, “Phó tổng.”
“Hửm?”
“Gọi anh chơi thôi.”
Phó Ký Trầm cười tủm tỉm, cuộc họp video bắt đầu, anh bèn cúp máy.
Người tham gia cuộc họp gồm có các đổng sự và quản lý cấp cao của Tân Kiến, Giản Hàng cũng góp mặt.
Lúc Giản Hàng xuất hiện trên màn hình, cô ấy mặc đồ bệnh nhân, trên tay còn đang truyền dịch, bối cảnh là phòng bệnh. Trên chiếc giá đầu giường treo mấy bịch nước biển.
Kiều Hàn quan tâm hỏi: “Giản tổng bị sao thế?”
Giản Hàng mỉm cười, “Không sao không sao, hai hôm trước mắc mưa ở Giang Nam về bị sốt, tôi cứ ngỡ gắng gượng một chút là khỏi thôi.” Cô tự mình cười nhạo mình, “Năm tháng chẳng chừa một ai cả.”
Những người khác đều lần lượt tỏ ý quan tâm, hết người này tới người khác làm chậm trễ hơn mười phút.
Phó Ký Trầm chỉ nói một câu: “Chú ý sức khỏe nhiều vào.” Ngoài ra chẳng nói gì nhiều.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, cuộc họp bắt đầu.
Cuộc họp video kéo dài gần hai tiếng rưỡi đồng hồ, vấn đề không tính là nghiêm trọng lắm nhưng chuyện vụn vặt thì khá nhiều, sau khi mọi người thảo luận rút ra quyết định xong đã gần năm giờ rưỡi.
Phó Ký Trầm gọi điện cho Du Khuynh, hạng mục khám thai bên cô kết thúc và đã ra khỏi bệnh viện rồi.
Du Khuynh ngồi lên xe, “Anh không cần chạy tới chạy lui đâu, mọi thứ đều bình thường, cá nhỏ rất ngoan ạ.”
Hồi trưa Phó Ký Trầm nhận được điện thoại của bà nội bảo anh có thời gian về nhà cũ một chuyến, nói có đồ muốn cho anh. Anh nói với Du Khuynh: “Em về nhà đợi anh, anh tới nhà ông nội một chuyện, chút xíu xiu là về rồi.”
“Không vội, anh ở bên ông bà nội nhiều vào.” --Đọc full tại Novel79.Com---
Trước khi cúp máy, Phó Ký Trầm lại hỏi: “Hôm nay cá nhỏ máy mấy lần?”
“Không đếm. Nhưng em biết, cá nhỏ cũng đang nhớ ba nó.”
Tiếng xưng ‘ba’ này khiến nơi nào đó trong lòng Phó Ký Trầm trở nên mềm mại.
Bên này anh vừa tắt máy, thư ký Phan gõ cửa đi vào.
Phó Ký Trầm tắt máy tính, “Còn chuyện gì nữa à?”
Thư ký Phan báo cáo, “Nghe nói Giản Hàng bị bệnh nhập viện rồi. Cần mua bó hoa đi thăm không ạ?”
Anh ở trong nhóm chat làm việc của công nghệ Tân Kiến, Giản Hàng cũng có ở trong đó.
Các nam đồng nghiệp khác trong nhóm nghe nói cô ấy bị bệnh, bèn lập một nhóm chat khác bàn quyết định sau khi tan làm đi tới bệnh viện thăm bệnh.
“Cô ấy là bị mắc mưa ở Giang Nam lần đó mới bị bệnh.” Anh ta sợ ông chủ không biết bèn bổ sung thêm một câu.
Phó Ký Trầm hỏi ngược lại: “Ai không mắc mưa? Chẳng phải cậu còn bị cô ấy lôi xuống nước sao?”
Thư ký Phan: “......”
Anh ta chẳng còn lời để phản bác.
Phó Ký Trầm nói nhiều thêm mấy câu: “Giản Hàng bị cảm sốt, gọi điện thoại quan tâm hai câu là được, chẳng cần thiết tới bệnh viện thăm. Ai mà không từng bị cảm? Người nào bị cảm mà không mang bệnh đi làm? Cô ấy là bà chủ, lúc đi làm còn có thể tới bệnh viện, người khác thì sao? Vì để kiếm tiền đành phải gượng tới tối.”
Nói tới nhập viện truyền nước biển, “Đều là người liều mạng trong thị trường tư bản cả, có ai mà không trải qua việc nửa đêm đầu sắp ૮ɦếƭ khát, nửa đêm sau đi truyền nước biển, sáng hôm sau tắm xong tiếp tục đi làm? Bị sốt thôi cũng bắt tập hợp đi thăm, người nào người nấy trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào thế?”
Thư ký Phan không tiếp lời, trước đó anh ta cũng thấy chẳng cần thiết, chỉ là bị cảm sốt mà thôi, điều này rất bình thường. Nhưng những người khác đều muốn đi, anh ta bèn qua đây trưng cầu ý kiến của ông chủ.
Có thể do Giản Hàng là mỹ nữ nên khiến người ta thương hoa tiếc ngọc.
Ngoài ra anh ta chẳng tìm được lý do nào buộc phải đi thăm bệnh.
Phó Ký Trầm nói một câu: “Vợ của bản thân họ bị bệnh bị sốt còn chưa thấy bọn họ có lòng như vậy, còn bày vẽ mua hoa an ủi.”
Thư ký Phan: “.......”
Có cảm giác bị nội hàm phải.
Phó Ký Trầm liếc thư ký Phan một cái: “Nếu cậu muốn đi thì đi, tôi không cản cậu.”
Thư ký Phan: “.......”
Anh ta thật oan uổng.
“Phó tổng, tôi không có ý đó, tôi cũng cảm thấy không cần thiết đi nhưng bọn họ đều muốn đi, còn nói lấy danh bộ phận đi thăm.” Nên anh ta mới tới hỏi ý kiến của ông chủ.
Phó Ký Trầm: “Hôm nay tôi muốn mua bó hoa tặng Du Khuynh, cậu xài tiền đi thăm Giản Hàng tiết kiệm lại mua cho bà xã cậu một bó luôn.” Anh ta cầm chìa khóa và điện thoại ra về.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.