Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Chung Quyền cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới của Hà Nhan, phát hiện cậu không có bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Chung Quyền nói: “Anh còn tưởng là anh nhìn lầm rồi.”
Hà Nhan cúi đầu không nói câu nào, trong tay còn cầm một cái khung ảnh bị vỡ.
Chung Quyền liếc mắt nhìn vào khung ảnh trên tay cậu: “Em lấy cái này làm gì?”
Hà Nhan xấu hổ đem khung ảnh giấu ở phía sau, giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi.
Chung Quyền nói: “Thủy tinh đều vỡ cả rồi, sẽ làm tay em bị thương, đưa nó cho anh đi, đừng cầm nữa.”
Hà Nhan đành phải đem khung ảnh giao cho Chung Quyền, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc.
Chung Quyền lại nói: “Em xem cái này làm gì, nhìn anh này, em chỉ cần nhìn anh là được.”
Chung Quyền muốn đem khung ảnh ném vào thùng rác ở trong phòng bảo vệ, không ngờ đột nhiên bị Hà Nhan ngăn cản.
Hà Nhan mím môi nhìn Chung Quyền lắc đầu.
Chung Quyền nhìn nhìn bức ảnh trong tay, lại nhìn sang Hà Nhan.
Biết rõ là không đúng lúc, nhưng Chung Quyền vẫn muốn trêu Hà Nhan: “Em muốn hả?”
Hà Nhan gật đầu.
Chung Quyền nói: “Vì sao lại lén theo anh, không phải bảo em ở nhà chờ anh sao?”
Hà Nhan chua xót muốn xỉu, hơn nửa ngày cậu mới nói: “Bởi vì…… Cậu ấy không phải là vị hôn thê của anh sao?!”
Tuy rằng Chung Quyền sớm đã đoán được Hà Nhan có khả năng đã bị Lý Mộ cảnh cáo, nhưng hắn không biết nên nói với cậu như thế nào.
Nói hắn và Lý Mộ không có quan hệ gì sao, đương nhiên là có.
Lý Mộ giữ rất nhiều ảnh chụp và cả video của hắn và y, cả ba hắn cũng từng nói qua trước kia hắn thích Lý Mộ đến cỡ nào.
Đây là sự thật, nhưng cũng không phải sự thật.
Chung Quyền mở khung ảnh, lấy bức ảnh từ bên trong ra: “Cậu ấy không phải vị hôn thê của anh.”
Ánh mắt Hà Nhan vốn dĩ luôn dừng trên bức ảnh, nghe câu nói vừa rồi của Chung Quyền làm cậu kinh ngạc, lập tức ngẩn đầu, khϊếp sợ nhìn hắn.
Chung Quyền rũ sạch những mảnh vỡ thủy tinh trên bức ảnh, sau đó nhét vào tay Hà Nhan: “Nhưng quả thật là anh từng thích cậu ấy.”
Hà Nhan nắm chặt bức ảnh, ôm nó vào trong lòng ng, buồn bã không nói lời nào.
Chung Quyền duỗi tay ôm eo cậu, khẽ hôn vào má cậu hỏi: “Em sẽ ghét anh sao?”
Hà Nhan ngửa đầu, vẻ mặt cậu si ngốc nhìn Chung Quyền, đây là người cậu có được, cũng đã từng đánh mất.
Hốc mắt cậu dần đỏ lên: “Em không bao giờ ghét anh.”
“Em yêu anh.”
Trong ánh mắt Chung Quyền hiện ra rất nhiều cảm xúc phức tạp: “Em yêu anh?”
“Đúng vậy. Em yêu anh.”
Chung Quyền nắm lấy tay Hà Nhan, ấn ở trên mặt mình: “Anh là ai?”
Hà Nhan nhón chân hôn lên khóe miệng Chung Quyền.
Cho dù Hà Nhan có nói bao nhiêu lần cũng đều không đủ, cậu yêu hắn, chỉ yêu mình hắn.
Sau đó Hà Nhan nhẹ nhàng ʍúŧ hôn vào môi Alpha: “Chung Quyền, em yêu anh, Hà Nhan yêu anh.”
Chung Quyền rốt cuộc cũng đáp lại nụ hôn của cậu, hắn cường ngạnh ôm Omega, mùi tin tức tố nồng đậm cơ hồ muốn đem cơ thể cậu hòa tan, hóa thành nước đường ngọt nị.
Chung Quyền hô hấp dồn dập hỏi: “Tin tức tố của em vì sao lại có mùi này?”
Hà Nhan mơ hồ mở mắt ra: “Hửm?”
Chung Quyền hỏi: “Tin tức tố của em vốn dĩ là mùi thạch lựu sao?”
Hà Nhan rốt cuộc cũng phản ứng lại câu nói của Chung Quyền, cậu đỏ mặt, đem Chung Quyền đặt ở trên bụng nhỏ của mình: “Bởi vì em đang mang thai con của anh, nên mùi pheromone hiện tại của em là sự kết hợp giữa tin tức tố của anh và em. Pheromone mùi rượu trái cây, đây chính là tin tức tố của con chúng ta.”
Bác sĩ từng nói ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện loại tình huống đặc thù này, bác sĩ còn nói rằng con của bọn họ lớn lên sẽ rất ưu tú.
Tin tức tố của bé có thể sẽ cường đại hơn tin tức tố của mẹ, vì thế trong khoảng thời gian Omega mang thai mùi pheromone sẽ bị thay đổi.
Lúc mang thai Nhị Nguyệt, mùi pheromone của em là vị rượu nho.
Chung Quyền nghe xong thì nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn, thỏa thuê đắc ý.
Thì ra Hà Nhan thật sự là tiểu tình nhân của hắn.
Trước khi hắn bị mất trí nhớ bọn họ đã yêu nhau.
Hắn còn làm cho người ta lớn bụng.
Sau đó Omega đã mang thai con của hắn
Đây là Omega của hắn, cũng là con của hắn.
Đume, tuyệt vời!!!
Chung Quyền cười nói: “Đúng rồi, là con của anh.”
Hà Nhan nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của Chung Quyền, cảm thấy vừa yêu lại vừa tủi: "Vì sao anh luôn hỏi em về con, không phải của anh thì còn có thể là của ai?”
Cậu duỗi tay sờ phía sau cổ Chung Quyền, bởi vì có miếng dán ức chế, omega chỉ có thể sờ đến làn da xung quanh chỗ đó.
Bị Hà Nhan sờ đến làn da phía sau cổ, Chung Quyền cảm thấy giống như bị điện giật.
Thì ra đây là cảm giác được người chân chính đánh dấu mình chạm vào sao?
Lý Mộ dám ỷ vào hắn mất trí nhớ mà đi lừa gạt hắn. Sờiii, hắn đâu có ngu!
Hà Nhan nói: “Đứa nhỏ này là buổi tối hôm đó khi em đánh dấu anh, rồi có……”
Nói xong mặt Hà Nhan hồng như trái cà chua chín.
Rõ ràng là cậu đánh dấu Chung Quyền, kết quả người bị lăn lộn đến khóc chính là cậu.
Còn nói rằng Alpha sau khi bị đánh dấu sẽ trở nên suy yếu, vậy mà Alpha của cậu đêm đó lại càng hung hăng giống như dã thú.
Chung Quyền gắt gao ôm cậu, ngửi mùi hương từ tóc Omega: “Anh còn muốn nghe nữa, em nói chuyện trước kia cho anh nghe được không. Bé ơi.”
Hà Nhan đẩy đẩy Chung Quyền, bởi vì cậu đã nghe được tiếng đập cửa.
Chung Quyền cũng nghe thấy, lúc này bị bắt phải trở về hiện thực, nghĩ đến bên ngoài còn một Lý Mộ đã dùng đủ loại chiêu trò để lừa gạt hắn.
Xem ra sự việc hắn hỏi thăm được không hề sai, Lý Mộ sau khi bị anh trai tàn nhẫn tính kế mới dám làm liều như vậy.
Nhưng bất kì lời nói dối nào cũng có một ngày bị chọc thủng.
Hắn biết khi hắn bị thương nằm viện đã có người chuyển viện cho hắn, mà người đó là Lý Mộ.
Vốn dĩ Chung Quyền còn nghĩ rằng vì muốn đưa hắn đến một nơi có điều kiện trị liệu tốt hơn.
Lại không nghĩ đến, làm như vậy là bởi vì muốn ngăn cách Hà Nhan và hắn, làm cho Hà Nhan tìm không thấy hắn.
Có thể ngay từ đầu Lý Mộ không nghĩ đến chuyện gạt hắn, nói không chừng chỉ là muốn dùng tình cũ để xin hắn giúp đỡ, nhưng mà không ngờ hắn bị mất trí nhớ...
Nếu trở thành người yêu của hắn, cái vỏ bọc này càng có lợi cho việc trả thù của Lý Mộ hơn.
Người trong nhà đều không nói đến sự tồn tại của Hà Nhan, những chuyện trước kia của hắn cứ thế bị người nhà thông đồng giấu nhẹm đi.
Vì sao lại muốn giấu hắn, Chung Quyền cơ bản cũng không biết.
Từ sau khi hắn tỉnh lại, hắn tiếp xúc mỗi người, bao gồm những người kể cho hắn nghe về chuyện quá khứ của hắn, hắn biết ba hắn không có khả năng tiếp nhận Hà Nhan.
Cả Lý Mộ ba hắn còn không muốn, nói gì đến một Omega đã qua một đời chồng, tinh thần còn có vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chung Quyền cảm thấy rất thương tiếc.
Nhưng hắn không ngờ tới mình sẽ làm Omega này mang thai, có thể lúc đó hắn nương cớ Omega nhận sai người, cháy nhà đi hôi của.
Cái chuyện này ngay cả hiện tại hắn cũng dám làm, nếu ngày trước hắn chưa bị mất trí nhớ, khẳng định hắn cũng dám làm.
Mất trí nhớ thật sự quá phiền phức, không thể nhớ ra chuyện trước kia, thiếu chút nữa còn quên cả Omega của hắn.
May mắn bản năng hắn không quên được cậu, cơ thể vẫn còn nhớ rõ Hà Nhan, cũng chẳng sợ quên thêm nhiều lần nữa.
Chỉ cần hắn có thể nhìn thấy Hà Nhan một lần nữa...
Hắn sẽ biết hắn yêu người này.
Bởi vì từ làn da, mắt, môi hay mũi của hắn, bất kì giác quan nào trên cơ thể của hắn cũng đều nhớ kỹ Hà Nhan.
...
Chung Quyền kéo tay Hà Nhan ra khỏi đình bảo vệ, hắn nói với bảo vệ đây là người yêu của hắn.
Không có giấu giếm, thoải mái hào phóng thông báo với bảo vệ giống như đây là lời mà hắn muốn nói với cả thế giới.
Bảo vệ vâng vâng dạ dạ, tuy rằng trong đầu y đầy dấu chấm hỏi, không biết vì sao đã là người yêu còn muốn trộm ảnh nhau.
Chắc là tình thú của mấy đứa đang yêu.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lý Mộ trở nên trắng bệch.
Thật ra thời điểm y tra ra được Hà Nhan, y đã biết kế hoạch của mình có khả năng sẽ bại lộ.
Lại không nghĩ rằng bị bại lộ nhanh đến vậy.
Chung Quyền nói với Lý Mộ: “Tự cậu giải quyết cho tốt.”
Nói xong hắn nắm tay Hà Nhan lướt qua Lý Mộ, tuy rằng Hà Nhan không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết Chung Quyền đã chọn mình.
Chính là thời điểm đi ngang qua Lý Mộ, Hà Nhan phát hiện mùi pheromone của Lý Mộ không còn thuần túy như lúc đầu cậu đã gặp y.
Trong lúc vô tình cậu giống như ngửi thấy một chút pheromone vị biển.
Xen lẫn trong hương thạch lựu, nếu không cẩn thận ngửi sẽ không nhận ra được.
Chua xót và lạnh lẽo.
Hà Nhan kinh ngạc nhìn về phía Lý Mộ.
Người này…… Chẳng lẽ cũng mang thai?
...
Hôm nay Chung Quyền ngồi xe Lý Mộ để đến đây, hắn lôi kéo tay của Hà Nhan, cả hai vốn dĩ đang đi trên đường, Chung Quyền đột nhiên dừng lại, quay đầu tò mò hỏi cậu: “Lúc còn ở cao trung, em học trường nào?”
Hà Nhan không nghĩ tới Chung Quyền sẽ tò mò chuyện này, liền nói.
Cuộc sống cao trung của cậu trải qua cũng rất bình thường, trong trường học có rất nhiều Beta, thành tích của cậu cũng trung trung.
Chung Quyền sau khi nghe tên trường học, có chút kinh ngạc: “Vậy mà trường học của hai chúng ta ở cách vách.”
Hà Nhan rũ mi, ôn hòa mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng mà trường của anh lại nổi tiếng hơn trường em rất nhiều.”
Ngữ điệu cậu nhẹ nhàng, giống như đang trần thuật lại một sự thật.
Chung Quyền nắm chặt tay Hà Nhan, một đôi mắt tò mò lại tươi sáng nhìn Omega: “Em có nghĩ rằng hai chúng ta từng gặp nhau khi còn ở cao trung không?”
Hà Nhan có chút mê mang giương mắt, cậu lắc lắc đầu, chần chờ nói: “Em nghĩ chắc là không.”
Thật ra có rất nhiều lời nói, cậu cũng đặt ở trong lòng không nói ra.
Bởi vì cho dù khi còn ở cao trung, thật sự trong lúc vô tình gặp gỡ, Chung Quyền cũng không có khả năng nhớ đến cậu...
•••
Còn 3 chương nữa end truyện rồi đó🥺. Rất buồn, buồn tới nổi mà không muốn lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+ bắn sao chíu chíu luôn đó🥺
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.