Cả nhà Hà Doanh quây quần bên nhau như nhữngngày chưa có chuyện. Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên:…
Vỹ Tường ra mở cửa:
-Thưa ba…
Hà Doanh đang ngồi trên sofa với mẹ. Thấy Phong,cô lúng túng thấy rõ, vẻ mặt không còn được tự nhiên:
- Thưa mẹ….
-Ừ. Doanh Doanh đang ngồi chơi với mẹ.Cháu…à…con ngồi đi!
- Con ghé đón Doanh Doanh về.
-Em ở chơi thêm một chút nha anh. Em…
- Cũng trễ rồi đó Doanh. Nhà anh có thói quendùng cơm chiều lúc 6 giờ, đi thôi em!
-Con theo chồng con về đi Doanh. Hôm nào sangthăm ba mẹ cũng được mà.
-Dạ!
Nhìn con gái lưu luyến không rời, Bà Kiều Anh cũng không nỡ….Theo lời Doanh, Lãnh Phong đãlàm tròn lời hứa với cô, không hề ***ng tới Doanh trong đêm hoa chúc song trướcmắt mọi người, cô vẫn đã có chồng, phải làm tròn bổn phận dâu con.
- Thưa ba mẹ con về…
Biệt thự của Hàn gia nặng nề hiện ra, chân HàDoanh ngập ngừng không muốn bước. Lãnh Phong nắm nhẹ tay cô, dịu dàng:
-Không có gì đâu. Tất cả rồi sẽ qua thôi mà.
Bên trong phòng khách , hầu như đều có mặt mọingười. Cả hai bước vào, đón tiếp họ là những ánh mắt lạnh nhạt khiến Hà Doanhkhông khỏi rùng mình.
- Thưa ba mẹ….Thưa cô, dượng, chúng con mới về!
-Về là tốt rồi. Khỏi đợi nữa. Dì Thâm, lên mời ôngxuống, chúng ta ăn cơm.
Người vừa lên tiếng là Hàn Chỉ Thúy, cô em kế củaHàn Gia Thiết. Sống chung một gia đình, nhưng bà không hề thích hai mẹ con LãnhPhong. Đứa con hoang, người đàn bè hèn mọn…Lấy tư cách gì mà ngồi cùng bàn,cùng mâm với những người sinh ra trong nhà họ Hàn này?
- Con về nhà vui không Doanh?
-Dạ…vui ạ..
-Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?
-Dạ…Ba mẹ con bình thường ạ!
- Chị dâu ơi…Nó mới lấy chồng một ngày, có xaxôi gì đâu mà hỏi tới hỏi lui…Hay là….- Bà Chỉ Thúy nhếch môi- Mượn lời hỏithăm đều tìm hiểu chuyện tình xưa.Tôi nghe nói ngày xưa bà chị và ba cháu Doanhtừng là thanh mai trúc mã, thậm chí đính hôn rồi…
Mặt Vũ Lâm biến sắc…
Phương Đạt- chồng Chỉ Thúy kéo tay vợ, nhắc nhở:
-Em…Hết chuyện rồi sao…
- Tôi nói không đúng sao? Chuyện của hai người,ai mà không biết…Người ta có câu…
- Thôi đi!
Ông Hàn đã xuống tới nơi. Quét tia mắt lạnh lùngnhìn khắp bàn, ông cụ chống chiếc gậy, ngồi xuống bàn:
-Tới bữa cơm mà còn nói chuyện phiếm gì. Ăn cơmđi!
Và cơm lên miệng, Hà Doanh nghe có cái gì đó đắngchát ở đầu lưỡi. Cô hoang mang trước những lời vừa nghe thấy. Ba cô và mẹ LãnhPhong??? Quá khứ họ là gì? Chuyện sao cứ nửa hư nửa thật???
…..- Nghĩ gì vậy?
-Dạ?
Thấy Hà Doanh ngồi thừ trong một góc giường,Lãnh Phong khẽ hỏi:
- Sao em có vẻ thẫn thờ vậy?
- Anh….anh có biết chuyện ba mẹ của chúng takhông? Lời cô Ba nói…
- Có biết…
- Ba mẹ chúng ta…??? Ý em là…
- Có thật đấy. Mẹ tôi là con gái của luật sưPhan Vũ Kỳ, vốn là bạn tốt của ông bà nội em. Mẹ tôi từng đính hôn với ba em,thậm chí đã định ngày hôn lễ.
- Nhưng tại sao?
-Chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Em có mệtkhông?
-Tôi…
- Em mang thai cũng 10 tuần rồi. Tôi có lênInternet xem, giai đoạn này em bé đang hình thành, cơ thể người mẹ rất mệt mỏi.Em thấy trong người thế nào?
- Không có gì…Tôi rất khỏe…
- Em ăn lúc nãy rất ít. Có cần ăn thêm cái gìkhông? Tôi mua cho em…
- Không cần đâu. Tôi ăn no mà…
-Ngoài bản thân còn có đứa con trong bụng nữa. Nếuđã nhất quyết sinh nó ra, em sẽ phải cố sinh nó hồng hào khỏe mạnh. Nếu không sẽcó lỗi với con đấy…
Lãnh Phong mỉm cười.
Hà Doanh nhận rabên trong đó là bao nhiêu ấm áp.
Cô chợt nghe giọng mình nhẹ tênh:
-Tự nhiên em lại muốn ăn cháo bát bửu.Rất muốn ăn….
….Văn Bảo suốt đêm không về.
Phờ phạc và mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ một giấc.Một giấc ngủ không mộng mị, không ưu phiền. Nhưng giấy phút nhìn thấy mẹ ngồibên salon chờ đợi,gương mặt phờ phạc, Văn Bảo lại thấy tim mình nhói lên.
-Mẹ!
-Con về rồi à?
Không một lời trách móc, Hàn Ngọc Anh nhẹ nhàngvỗ vào chỗ bên cạnh mình:
-Lại đây ngồi đi con.
-Mẹ…
-Mệt lắm đúng không? Con đã gặp Doanh Doanhchưa?
-Con gặp rồi…Con…
-Tình hình này con chỉ làm cho con bé khó xửthêm thôi. Bỏ đi con!
-Con không cam tâm mẹ ơi! Phải chi Doanh Doanhkhộng còn yêu con, phải chi cô ấy phản bội con. Đằng này…Cả hai chúng con đềukhông có lỗi gì. Tại sao chúng con lại ra nông nổi này hả mẹ.
Văn Bảo khóc.
Những giọt nước mắt đàn ông mặn chát.
Bà Ngọc Anh dịu dàng ôm lấy con.
Đứa con trai lần đầu tiên đối diện với khổ đau củabà.
- Khộng sao đâu con. Rồi chuyện sẽ qua thôi mà.
-Lãnh Phong đã hứa với con…Khi Hà Doanh sinhcon, hai người sẽ ly dị. Lúc đó không có gì ngăn cản con và Doanh Doanh nữa.
- Con đừng khờ quá…Còn ba con, còn gia đình bênngoại con.Bản thân con có thể chấp nhận được chuyện Doanh Doanh từng là vợ củangười khác sao? Có thể bây giờ không có chuyện gì nhưng thời gian qua, đó sẽ làmột cái gai trong lòng con. Con hiểu không?
-Mẹ yên tâm. Cậu hai và mợ hai đều đang rất hạnhphúc. Doanh Doanh chỉ vướng vào một tai nạn. Con tin chúng con đủ sức vượt quamọi chuyện mà. Con lên phòng đây…Mẹ mới sang còn mệt, cũng nghỉ ngơi đi mẹ nhé!
-Văn Bảo!
Đứa con cứng đầu.
Bà khẽ thở dài.
Rất giống anh hai của bà.
Giây phút đưa chị dâu của bà về nhà ra mắt. Mộtngười phụ nữ tuổi đã quá 30, tay dắt theo một đứa trẻ chừng 10 tuổi. Gương mặtcả hai đều nhợt nhạt. Người phụ nữ có vẻ rụt rè và cam chịu nhưng lòng tự trọngrất cao, không chấp nhận lòng thương hại. Đứa bé tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt lạinhư một mặt hồ không gợn sóng. Nó không quan tâm gì đến câu chuyện, cứ đứng yênnhư một cái bóng, bình thản, lặng lẽ:
-Con tênlà gì?
-Con là Lâm Lãnh Phong.
-Từ nay con sẽ mang họ Hàn. Hàn Lãnh Phong.
-Dạ!
Không có vui mừng.
Không có xúc động.
Nụ cười đứa bé.
Lạnh căm căm.
Văn Bảo của bà lại sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyếtnhư thế.
Như ngọn lửa.
Doanh Doanh như mộtdòng nước trong lành.
Lửa sẽ tắt ngấm khi gặp nước.
Nhưng băng sẽ làm đông lạnh nước.
Chuyện của ba đứa trẻ.
Không đơn giản chỉ là một câu chuyện tay ba…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.