-Anh Dương! Anh Dương!
Mắt Văn Bảo đỏ ngầu.Chiếc áo còn mờ dấu đường gió bụi. Hàn Dương mở cửa, ngỡ ngàng:
-Sao em lại về đây?
- Sao tôi lại không về được chứ? Các người cònmuốn giấu tôi đến bao giờ. Doanh Doanh đâu? Cô ấy đâu?
Doanh Doanh đã là một cô dâu nhỏ vô hồn bước bênchú rể lặng lẽ không cảm xúc.
Một cuộc hôn nhân khiến không ít người ngạcnhiên.
Nhưng rồi thôi…
Đâu có gì quan trọng.
Con trai của nhà Họ Hàn cưới vợ
Nhưng đó chỉ là một đứa con nuôi.
Không quan trọng!
Bây giờ Hàn Dương mới mơ hồ cảm nhận cái lạnhlùng của cái thế giới mà Lãnh Phong đang sống. Vì tương lai và mộng ước củamình, anh không tham gia công việc kinh doanh của gia đình. Lãnh Phong từ khi tốtnghiệp đại học đã theo ba anh vào làm trong công ty. Chức vụ của Phong không mấygì quan trọng. Cũng có ít người coi trọng anh bởi họ biết thân phận con riêng củaPhong trong nhà họ Hàn. Đám cưới nếu không vì ba của Hàn Dương, có lẽ cũng ítngười lui tới:
-Doanh Doanh đang ở bên nhà nội. Cô bé vừa đámcưới hôm qua.
-Các người…Các người thật là quá đáng!
Văn Bảo hét lêntrong căm phẫn tột cùng. Nếu không có cú điện thoại đó, anh vẫn là một con bùnhìn chẳng biết mảy may gì. “ Doanh đang tập trung ôn tập,đợi em nó thi xong sẽliên lạc lại”
Vậy mà anh cũng tin!
Bảo cười cho cái hời hợt và vô tâm của mình.
Cười cho những tháng ngày bị người ta lừa gạt.
- Tôi sẽ gặp Doanh hỏi cho rõ. Nhất định phải hỏicho rõ!
Văn Bảo phóng đi!
Hàn Dương khẽ thở dài…
Đêm trước khi đón dâu.
Anh đã thấy Lãnh Phong loay hoay với nồi canh nhỏ…
Cả đêm Phong không ngủ.
Lễ cưới!
Cô dâu và chú rể không hề có một nụ cười.
Anh quay vào trong.
Mong cuộc đời không dồn ép Doanh thành vô cảm, đểcô được sống với cái tuổi thanh xuân thơ trẻ của mình…
——
Buổi sáng ở Hàn gia.
Hà Doanh có vẻ không được tự nhiên khi bước xuống.
Không khí khác hẳn ở nhà cô.
Những ánh mắt nhìn Doanh chăm chú:
-Thưa ông nội…Thưaba, thưa mẹ, thưa cô..Chúng con mới xuống!
Hà Doanh lập lại theo Lãnh Phong một cách máymóc.
Đáp lại cô là những cái gật đầu…
Không khí lạnh nhạt
- Hai đứa định đi đâu hưởng tuần trăng mật?
Chỉ có ông Hàn lên tiếng.
Cả bàn ngẩng lên:
- Chúng con không có dự định gì đâu ạ! Công việccủa con ở cty vẫn còn nhiều. Doanh Doanh cũng không được khỏe ạ!
-Tốt nhất là đừngđi đâu. Phụ nữ có thai không nên đi xa!
Những cái liếc mắt sắc bén.
Hà Doanh không dám ngẩng lên.
Cái không khí lạnh lẽo và ngột ngạt này…
Khác quá!
-Nhà ngoại anh chán lắm, nên anh Hàn Dương mới dọnra ngoài sống.Mỗi lần về đó là anh thấy ngộp.
Hà Doanh nhớ lại lời Văn Bảo từng nói.
Ngột ngạt và lạnh lùng.
Cô sẽ phải sống ở đây một thời gian.
Phải chịu đựng thôi! Vì con…
-Vâng ạ!
Doanh mỉm cười…
Đâu ngờ có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.
Lãnh khốc!
-Thưa ông chủ…Có cậu Văn Bảo đến tìm ạ!
Giọng người quản giavang lên nhỏ nhẹ, nhưng khiến cả bàn ăn đều ngẩng lên. Chỉ có Lãnh Phong lặng lẽ…Đãđến rồi…
Đôi tay đang cầm muỗngcủa Hà Doanh run rẩy
Văn Bảo đến đây
Cô phải làm thế nào?
Một bàn tay chợt nắm lấy tay cô…
Nhè nhẹ
Như an ủi…
- Thưa ngoại…
Văn Bảo bước qua cửa.
Doanh Doanh của anh ngồi đó.
Bên cạnh là Lãnh Phong.
- Con mới về à?
- Lâu rồi không gặp, trông con ốm đi nhiều đó ABảo!
-Dạ…
Mắt Văn Bảo không rời Hà Doanh đang cúi mặt.
Đau!
Cái đau bao trùm lấy toàn thân, khiến anh ngạtthở. Không biết cố ý hay vô tình, Vũ Lâm nhìn sang Hà Doanh:
- Chắc cháu cũng biết Doanh Doanh rồi. Đây là vợmới cưới của Lãnh Phong. Cũng do chút gấp rút nên chúng cưới nhau mà không đợicháu về được….Cháu đừng phiền nhé!
Không còn là cái nhói đau nữa.
Nó là một nỗi lòng tê tái.
Văn Bảo đã không còn đứng vững nữa. Sự phẫn hận,đau khổ dâng trào khiến anh muốn ngạt thở. Bàn tay Hà Doanh với chiếc nhẫn cướilấp lánh, đáng lẽ sẽ là do anh đeo vào. Nhưng giờ đây…Khốn kiếp!
- Khốn nạn!
Một cú đấm như trời giáng không đoán trước nhắmthẳng vào mặt Lãnh Phong. Không tránh né, anh mất thăng bằng, ngã nhào trongbàn. Chưa trút hết giận dữ, Văn Bảo lao đến thật nhanh, túm lấy áo Phong:
- Mày là thằng khốn nạn. Rõ ràng mày biết DoanhDoanh và tao có quan hệ gì mà. Sao mày làm vậy? Đồ khốn kiếp!
Lại một cú đấm…Buổi cơm xum họp trở thành một đốnghỗn độn. Mọi người nhanh chóng can ngăn, kéo Văn Bảo khỏi cơn phẫn nộ. Nước mắtHà Doanh lã chã rơi. Cô đau đớn nhìn anh gào thét…Một bên khóe miệng của LãnhPhong rỉ máu…Đập mạnh chiếc gậy xuống bàn, giọng ông cụ oai nghiêm:
- Thôi đi! Đúng làkhông ra thể thống gì mà…
- Văn Bảo…Cháu về đi. Có gì từ từ mà nói!
- Về đi!
Ông cụ giận dữ bỏlên phòng trong khi Văn Bảo bị mọi người kéo ra ngoài. Trong ánh mắt còn lại củanhững người trong phòng khách, đều là những ánh mắt bén nhọn như dao hướng vềphía Hà Doanh…Cô chỉ biết khóc mà thôi. Lau nhẹ những giọt lệ trong suốt nhưpha lê, Lãnh Phong nhẹ nhàng:
-Lên phòng đi em! Tôi đưa em về thăm mẹ….
……- Ai là tác giả củacú điện thoại đó?
- Con!
- Con định diễn màn kịch này thế nào? Mẹ bắt đầucó hứng thú rồi đó!
Lãnh Phong nhếch môi…
Lần đầu tiên đôi mắt vốn lãnh đạm ấy xuất hiện mộttia cảm xúc:
- Mẹ cứ chờ đi. Cũng còn nhiều chuyện hay lắm!
Tàn nhẫn hay lãnh đạm?
Vũ Lâm không nắm được tâm tư đứa trẻ trước mặtbà. Dù Lãnh Phong đã lớn, nhưng mười mấy năm rồi, trong mắt bà nó vẫn luôn là mộtđứa trẻ. Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng nó thực hiện kế hoạch trả thù. Dù giờđây, nó đã từng bước cho bà thấy, con người bên trong vốn không hề đơn giản củamình.
Vì sao?
Bà chưa hề ôm lấy nó.
Chưa hề hỏi han nó…
Chưa hề thức trắng đêm khi nó bệnh.
Mà hình như từ trước đến giờ Lãnh Phong chưa bệnhbao giờ…
Hay ít ra nó chưa hề tỏ ra mệt mỏi trước mắt mọingười.
Năm Lãnh Phong 20 tuổi, bà nhớ trong buổi họpgia đình, khi chồng bà hỏi ” Con muốn thi vào trường nào”, nó đã nhẹ tênh” Vậyba muốn con thi vào trường nào ạ?”
Hoài bão và ước mơ?
Lãnh Phong chưa hề nói với ai về điều ấy. Nó làmmọi việc theo ý thích của mọi người. Con cháu họ Hàn phải làm những gì, LãnhPhong đều làm theo tất cả những điều ấy. Thực hiện và hoàn thành nó một cáchkhông sai sót, đó chính là Hàn Lãnh Phong, cái bóng mà hầu như mọi người đều đãmuốn lãng quên.
- Phong này!
- Vâng?
- Không có gì!
-Con ra ngoài một chút đây!
- Đi đón Hà Doanh à?
-Không ạ!
Văn Bảo đang chờ anh!
….-Xin lỗi tôi tới trễ.
- Mày không phải muốn ăn thêm vài cú đấm nữa chứ?-Văn Bảo khinh bỉ nhìn kẻ trước mặt mình. Cú đấm vẫn còn in dấu rành rành trên mặthắn ta. Nhưng cú điện thoại hẹn gặp sau đó của Lãnh Phong đã làm anh nén căm hờnmà đến đây. Để xem hắn muốn giở trò gì:
-Đánh tôi, anh được gì?
Lãnh Phong nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn bất cứ ai.Quan hệ hai bên dù không thân thiết, có gặp cũng chỉ là những câu chào hờ hữngnhưng Văn Bảo vẫn không hiểu nổi thái độ của Lãnh Phong trong lúc này:
-Dù anh có đánh ૮ɦếƭ tôi thìvẫn không thay đổiđược gì. Hà Doanh là vợ của tôi, và hiện giờ cô ấy đang mang thai con của tôi.
-Mày…
-Tôi không cố tìnhgợi lại đau khổ cho anh đâu. Hà Doanh vốn không yêu tôi. Nhưng bây giờ cô ấy lạimang thai con của tôi. Và nó là một đứa con hoang, nếu không có cái đám cướinày…
- Mày định nói, mày đang cứu vớt cuộc đời cô ấyư?
-Không…Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm, sửa bớt nhữngsai lầm của chính mình. Anh cũng hiểu, nếu tôi không cưới Hà Doanh, không chịutrách nhiệm cho những việc tôi làm, cuộc đời cô ấy sẽ ra thế nào rồi chứ?
-…..
- Anh có thể cảm thấy ấm ức. Anh có thể tự hỏi”Sao cô ấy không gọi cho anh lúc xảy ra chuyện?”. Thẳng thắn mà nói, lúc đó anhsẽ làm gì nếu cô ấy gọi anh?
Một câu hỏi hết sức thực tế.
Văn Bảo chắc chắn sẽ quay về.
Mọi chuyện đều là một tai nạn…
Anh sẽ ôm cô vào lòng
An ủi
Và…
-Nhận đứa bé trong bụng làm con. Bỏ qua mọi chuyện,cho Doanh Doanh một cuộc sống hạnh phúc?… Cóđược không?
Có được không?
Văn Bảo nhìn LãnhPhong.
Lần đầu tiên hắn nói chuyện với anh…
Không hề đơn giản:
-Nhà ngoại, anh có thể không quan tâm. Nhưng baanh, mẹ anh? Họ Thẩm nhà anh sẽ để cho anh bất chấp tai tiếng gia đình, cưới mộtcô gái đang có thai hoang, nuôi thằng bé như con cháu mình suốt đời. Được chứ?
Mọi câu hỏi đềukhông có câu trả lời.
Miệng Văn Bảo đắng chát.
- Tôi cưới Hà Doanh. Cô ấy sẽ là một cô gái đãcó chồng. Cô ấy sinh con cũng là lẽ tự nhiên. Nếu vợ chồng tôi có mâu thuẫn vàchia tay…thiên hạ cũng xem như một chuyện thường tình. Khi đó nếu anh vẫn cònyêu, anh có thể cưới cô ấy mà không ngại người ta đàm tiếu, chỉ trỏ sau lưnganh. Anh đồng ý chứ?
-Tôi…
-Hà Doanh vốn không yêu tôi. Sẽ không có chuyệngì giữa chúng tôi đâu. Mong là tình yêu của anh đủ mạnh để chở che và cho DoanhDoanh hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Anh đừng làm mọi chuyện rối lên bằngsự tức giận của mình nữa. Vậy nhé!
Lãnh Phong hoàn toàn chủ động.
Văn Bảo chợt thấy mình còn quá trẻ con…
Anh nhớ lại cục diện mình đã gây ra.
Doanh Doanh đã khóc…
Cô đang sống với những người đó…
Vậy mà anh lại làm cho cuộc sống của cô không đượcbình yên.
Chỉ để thỏa mãn cơn giận dữ của mình.
Ngốc nghếch!
Lỗi của anh….!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.