- Mọi chuyện ba mẹ để cho con quyết định!
Quyết định thế nào?…Hà Doanh cũng không biết nữa.
Từ ngày xuất viện, cuộc đời cô như đang ở trongmột đám sương mù mờ mịt. Chưa được 2 tháng, sinh linh bé nhỏ trong bụng Doanhchắc không thể hiểu rõ tâm tình của mẹ. Cái dáng vóc đó cũng chưa được hoàn thiệnvới hình dáng một con người…Nhưng đêm nào nhắm mắt lại cô cũng đều hình dung mộtđứa trẻ đang giơ tay về phía mình. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé gọi côlà mẹ. Con cô!
Và Lãnh Phong!
Người đàn ông đấy bây giờ không đáng sợ. HàDoanh nhớ tới những lần gặp anh khi đi cùng Văn Bảo. Ấn tượng mờ nhạt, như haingười qua đường lướt qua nhau. Trước khi chuyện xảy ra, ngoài cái tên Hàn LãnhPhong nghe hơi lạ tai, dường như cô không để ý tới con người ấy.
Anh ta là cha của con cô!
Có những giấc mơ chập chờn, Hà Doanh nhìn thấyVăn Bảo thản nhiên gỡ tay, quát vào mặt cô ” Đồ phản bội”. Như những cặp tìnhnhân có một trong hai người bội phản trong phim, anh không thèm nhìn đến cô,khinh bỉ, vô tình. Nhưng bản thân Hà Doanh không bao giờ hoảng sợ vì điều đó.Cô biết Văn Bảo sẽ không làm thế! Vì anh là Thẩm Văn Bảo…
Hà Doanh sợ một cơn mơ khác.
Văn Bảo ôm chặt lấy cô, xung quanh là những ánhmắt chế giễu của mọi người. ” Thật là nhục nhã”. Nội anh, người mà Hà Doanhluôn rụt cổ, lắc đầu mỗi lần sang nhà anh thăm hỏi -tay ôm lấy ng ” Con chọnđi, hoặc là nó, hoặc là cái nhà này”. Một cô vợ bị người ta *** đến mangthai, về nhà chồng với đứa con vô thừa nhận.Văn Bảo bị chê cười, ghẻ lạnh. Vì mộtcô gái như mình…Có đáng không?
Lấy tôi đi! Sau 6 tháng em sẽ được tự do!
Gái có chồng không hợp nhau vẫn tốt hơn một thiếunữ mang thai hoang bị người ta ***.
6 tháng!
Hà Doanh nhớ đến vẻ mặt người đàn ông nói câunày. Tưởng lạnh nhưng lại không làm cô cảm thấy sợ. Ánh mắt nhìn rất giống vớingày nào khi Doanh quay lại nhìn anh sau kính ô tô.Tin tưởng? Cô có thể tin mộtngười đã mang bi kịch đến cho mình, là ngừoi bất chấp mọi van nài, chỉ điên cuồngthỏa mãn mình trong cơn say ***?
Tay Hà Doanh bất giác run run.
Những con số điện thoại quay cuồng trước mắt. Giọngcô cũng nghe thật lạ lùng:
-Là tôi!
-Ừ!
-Tôi…tôi sẽ lấy anh. Sau khi tôi sinh con….Cámơn anh!
Tiếng đặt máy khô khốc, Hà Doanh mở cánh cửaphòng. Ánh nắng tràn vào. Xoa chiếc bụng chưa hiện rõ sự hiện diện của một conngười, cô lên tiếng:
-Mẹ ơi! Con muốn ăncơm!
………-Em suy nghĩ kỹ rồi à?
-Vâng! Tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ lấy anh!
Lãnh Phong mỉm cười.
Nụ cười điểm nhẹ như một cơn gió thoảng. Nhìn HàDoanh bằng đôi mắt vẫn lặng lẽ, không cảm xúc, Phong nhẹ nhàng:
-Ngay tối nay chúng tôi sẽ sang nhà em. Đám cướichúng ta nên tổ chức thật nhanh. Cái thai của em không che giấu mọi người lâuđược đâu.
-Vâng!
Hà Doanh ngập ngừng chưa dám nói hết ý của mình.Cô muốn nói về lời hứa của anh ta. Phong quả thật sẽ không chạm vào cô? Giữangười đàn ông này và cơn ác mộng đời Doanh, có phải chăng chỉ là một?
-Em còn muốn nói gìnữa không?
-Tôi….
-Tôi sẽ không ***ngđến em, không làm em sợ nữa đâu. Đừng lo, cô bé!
Lãnh Phong bất giác vỗ nhẹ vào đầu cô.
Doanh khẽ né người.
Bàn tay rơi xuống…
Đôi mắt cô là sự sợ hãi.
Tay Phong buông thõng.
Giọng nói như hơi thở:
-Tôi về nhé! Tối gặp em!
Đêm đó….
Lãnh Phong nghe trong thân thể trào lên một khátvọng mạnh mẽ!
Môi cắn chặt…
Anh ôm lấy đầu.
Dòng nước xối vào mặt,mát lạnh vẫn không làmnguôi cái nóng bức điên người.
Trong cơn điên loạn, Phong đã chộp lấy một condao.
Vết cắt rất sâu.
Máu chảy thành dòng, đỏ thắm.
Cái đau lấn át phầnnào cái nóng.
Lãnh Phong đã có thểđứng lên:
-Anh Dương ơi! Có ai tìm anh nè!
Ngay lúc ấy Doanh xuất hiện.
Đôi mắt trong veo…
Thấy Phong chảy máu tươi, cô hốt hoảng chạy đến.
Định hét lên
Phong chỉ muốn chặn cô không kêu lên nữa.
Nhưng mùi tóc thơm ngát.
Da thịt trắng ngà…
Quyến rũ và dịu ngọt.
Ký ức Phong quay về một chiều hôm đó
Cô đã mỉm cười trao cho anh chiếc dù màu đỏ.
Lần đầu tiên có người quan tâm, trao cho Phong mộtthứ mà không cần anh đáp lại bằng một điều gì.
Phong nhìn theo cô
Ngơ ngẩn
Cánh tay cầm dù thoáng run run.
Anh đã nhìn thấy cô thêm nhiều lần nữa.
Muốn trả lại cho cô chiếc dù.
Nhưng lại sợ…Sợ trả rồi sẽ không còn mối liên hệnào với cô gái hồn nhiên đó.
Cô là một tờ giấytrắng.
Tinh khiết trong lành…
Còn anh…
Nhưng cơn *** đang bốc cao trong giây phútđó không cho phép Phong làm một người lặng lẽ trông theo cô nữa.
Bàn tay Phong đã đưa lên.
Tấm thân bé nhỏ run rẩy.
Những mảnh áo lả tả…
Tiếng thét…hòa cùng tiếng nhạc xập xình của đêmchiêu đãi.
Hà Doanh đã hoảng loạn kêu khóc và chống cự…
Một cái bạt tay không ngần ngại vung lên.
Cô tiểu thư mong manh ấy chưa bao giờ bị ngườita đối xử tàn tệ vậy…
Cô sững lại.
Nằm yên trong phút chốc.
Và tan nát cuộc đời.
Cánh hoa chưa kịp nở đã bị phủ phàng làm tàn úa.
Hà Doanh lúc đó rất sợ
Rất đau…
Chỉ có Lãnh Phong thỏa thuê trong cơn mê đắm loạncuồng.
Để rồi khi tiếng khóc thút thít, không dám lớntiếng vang lên.
Hà Doanh lui vào một góc phòng.
Nước mắt và máu đỏ…
Chan hoà.
Đôi môi đỏ mọng sưng tấy, tấm thân nhỏ nhắnkhông thể che giấu những dấu vết nhẫn tâm. Gương mặt tái xanh vẫn còn đó dấu 5đầu ngón tay tàn bạo. Lãnh Phong đã gây ra chuyện tày đình, anh hiểu, nhưng cáiđau hơn hết là ánh mắt cô nhìn mình đầy sợ sệt. Như một con thú bị thương trướclão thợ săn. Thà Hà Doanh hận Phong, đòi anh phải trả bằng mạng sống, Phongcũng vui lòng. Nhưng cô chỉ khóc. Mỗi dòng nước mắt như một nhát roi quất vàolòng anh, xót xa, đau đớn. Xin lỗi em! Xin lỗi em nhiều lắm Doanh Doanh!
Xin lỗi có ích gì?
Phong biết mình còn phải làm nhiều lắm. Món nợân tình anh đã vay cô. Thêm đứa bé mới tượng hình đó nữa. Hà Doanh sẽ hạnhphúc, sẽ lại mỉm cười như ngày đầu Phong đã quen cô…
….Chuyện không thể làm gì khác.
Hà Doanh không muốn phá bỏ cái thai. Cô cũngkhông thể sống với một bí mật được giấu kín như thế suốt cả đời. Khi gương mặtxanh tái của cô ngẩng lên cho một câu trả lời ” Vâng”, ông bà Vỹ Tường đã giaocho con quyền quyết định.
Lễ cưới?
Một hôn lễ vội vàng…Không, chỉ là một tờ giấy kếthôn được ký kết bởi hai con người xa lạ. Bây giờ đã là thời đại nào cho những lờiđồn đoán đối với một cuộc hôn nhân nhanh như chớp…Hà Doanh là một thiếu nữ cóchồng trên danh nghĩa. Cuộc sống của cô sẽ không có nhiều thay đổi, cho đến khiđứa bé chào đời.
-Em mệt không?
Trong đêm tân hôn lặng lẽ,Lãnh Phong nhẹ nhàng hỏicô gái trước mặt mình…Dù chỉ là trên danh nghĩa, cô vẫn là người vợ của anh:
-Dạ không!
-Đói bụng không?
-Không ạ!
-Ăn một chút gì đi nhé…Tôi có để sẵn chén súptrên bàn.
-Vâng!
Lãnh Phong bước ra ngoài.
Anh giữ đúng lời hứa.
Giây phút đó Doanh chợt hỏi:
-Tôi muốn biết, tại sao?
Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Phong.
Khi anh nhìn lại cô thì Doanh không chịu nổi.
Mắt cô cụp xuống.
Thân vóc bé nhỏ hơi co về một phía cuối phòng.
-Không có gì đâu. Em ăn xong rồi ngủ đi nhé!
Lãnh Phong sẽ không trả lời.
Không bao giờ trả lời câu hỏi đó.
Thuốc là của mẹ anh bỏ vào.
Nhằm chuẩn bị cho một âm mưu
Song Lãnh Phong là người uống nó.
Bản thân anh đã không thể khống chế.
Hay đúng hơn là không muốn khống chế.
Phong đã giữ chặt cô ấy trong vòng tay.
Buông xuôi, không cốgắng giữ lại một tia tỉnh táo.
Vì chính bản thânmình.
Không có gì oan ức cả.
Phạm tội là phạm tội, thế thôi!
Tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Bên trong phòng, chiếc áo cô dâu đã được cởi ra.
Tiếng chuông trong túi hành lý Hà Doanh mang đếnnhà chồng.
Phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô ấy không nghe.
Lãnh Phong cầm lấy điện thoại:
-Em hả Doanh Doanh? Anh đây! Anh
-Ngày mai anh về nhé Văn Bảo? Tôi có chuyện muốn nói với anh!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.