-Kế hoạch sắp tới của con là gì?Mẹ không thể biếtsao?
Là giọng của bà Vũ Lâm…Tay Hà Doanh run run…Côkhông đủ can đảm chạm vào khóa cửa:
-Chỉ cần ông ấy phá sản là được rồi đúng không?Ông ấy không còn gì nữa…Là được rồi!
Thật sao?
Hà Doanh muốn hét lên…Anh là người đã thêm mộtđòn nữa, dồn ba cô vào con đường cùng…Mẹ anh và anh…Tại sao lại có thể là như vậy?
-Mẹ không biết…Nhưng có lẽ là vậy.Ông ta khôngcòn gì cả…
Hà Doanh bật khóc….Tiếng nấc không còn kềm nénđược vang lên.
Lãnh Phong đẩy cánh cửa.
Nhìn nhau, ngỡ ngàng lẫn chua chát…
Cô không thể tiếp tục ở đây được nữa rồi…
-Để cho nó đi đi! Dù sao cũng nên chấm dứt…Mẹ bằnglòng với con…Tha cho con bé …!
Lãnh Phong thực sự rất đau…Nhưng anh không làmkhác được. Hận thù của mẹ, cũng là lúc nên kết thúc rồi.
-Con hy vọng…sau khi ông ấy phá sản, mẹ đừng làmgì nữa cả…Dượng rất yêu mẹ, đừng làm dượng thất vọng…Con về phòng đây!
Hà Doanh đang ngồi trong phòng…Cô không bỏ đi..Gương mặt tràn đầy nước mắt, tay cô vẫn bồng An Vĩnh..Chờ Lãnh Phong!
-Em sẽ đi ngay à?
-Anh muốn em đi lắm sao?
-Em cũng đâu tiếp tụcở với anh và mẹ được…Em sẽ hận thù và cay đắng lắm. Về với gia đình, tránh xaanh đi Doanh!
-Anh…
Đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng. Giọng nói vẫn nhẹnhàng, như gió thoảng… Nhưng lại làm Hà Doanh sợ, sợ vô cùng
Cô sợ…Sợ Lãnh Phong những lúc thế này. Trông anhkhông khác gì một cái xác không hồn phách, nó khiến lòng Doanh dâng lên một nỗichua chát lẫn thương yêu tràn ngập…Thương yêu lấn át hận thù, đau đớn cũng vìquá yêu thương.
-Anh định sẽ làm gì ba em?- Hà Doanh chợt hỏi- Cảsự nghiệp suốt đời của ông, không lẽ thật sự anh muốn làm ba phá sản sao? Ba emđã làm gì anh và mẹ? Tại sao hai người lại đối xử với ông như vậy chứ? Tạisao?
-Ba em không làm gì anh cả…- Lãnh Phong khẽ cười-Ông chỉ làm tan nát con tim của mẹ anh thôi. Ngày xưa, ba em và mẹ anh từngđính hôn. Sau đó ba em được tin về mẹ ruột đang sống bên Hàn Quốc nên sang đótìm…Ông gặp tai nạn và mất trí nhớ, sau đó yêu và kết hôn với mẹ em…Trong lúcông hạnh phúc thì mẹ anh như hóa điên vì đau đớn…Một tình yêu, đổi lại một câumất trí nhớ là có thể lãng quên tất cả sao em?
Hà Doanh thẫn thờ…Câu chuyện này cô chỉ mơ hồ,không ngờ lại là như vậy.
Đột ngột trong một phút, người yêu mình quên đimình, lấy một người khác. Khi gặp lại, xem mình như người xa lạ? Mất trí nhớ,đơn giản chỉ có vậy thôi sao?
Chắc là mẹ anh đã khóc, đã đau buồn nhiều lắm…
-Em…anh Phong ơi! Nhưng mẹ em….
-Tình yêu không có lỗi gì cả…Nhưng em hiểu cho,có những vết thương tình yêu sẽ đau đến suốt đời…Anh là con, anh chỉ có thểkhâu giùm mẹ anh vết thương bằng cách ấy…
Anh không hận bacô…Anh cũng chỉ là một người con.
Hà Doanh bỗng ôm lấy Lãnh Phong…Cô khóc…khóc choanh và cả cho mình…Tại sao ngay trong lúc này, Doanh lại nhận ra là mình đã yêucon người đó…Yêu và đau bởi một khoảng cách vô hình vừa được vạch ra.
-Em về nhà với ba mẹ đi! Anh tin rồi ông bà cũngsẽ vượt qua….Còn em nữa, em còn có An Vĩnh, có Văn Bảo…Cho anh làm tròn tráchnhiệm một người con nhé, Doanh Doanh!
…..Trong phút chốc, công ty Vĩnh Tường – công sứcbao năm của ông Vỹ Tường tan thành muôn bọt biển. Tài sản bị phát mãi, cả ngôinhà hạnh phúc cũng không thể giữ.
-Đi thôi anh!
Nhẹ nhàng nắm tay chồng, bà Kiều Anh nhắc nhở.Hôm nay là ngày họ về nhà mới, một căn hộ chung cư nho nhỏ.
-Ừ!
Ông đang rất suy sụp nhưng cũng gượng cười chobà vui.
Hà Doanh tay đẩy chiếc nôi.Bé An Vĩnh còn nằmtrong đó!
Vẫn cười…
Hôm qua luật sư của Lãnh Phong đã gửi hồ sơ lyhôn đến cho Hà Doanh…Cô không ký…Tuy nhiên, tối hôm đó, Vũ Lâm gọi điện đến:
-Cô không ký cũng không được đâu…Nếu không muốnba mẹ cô ngay cả căn hộ chung cư nhỏ xíu cũng không có mà ở thì ngoan ngoãn đi!Lãnh Phong không có tài sản gì đâu…Cô đừng trông mong sẽ lấy được cái gì củanó…
Tất cả những gì hiện nay đều là của Hàn gia.Ngay cả chức tổng giám đốc điều hành của Lãnh Phong vốn cũng là hữu danh vô thực…HàDoanh sẽ phải ra đi tay trắng. Một con bé chỉ vừa tốt nghiệp đại học, lại cócon nhỏ, gia đình 4 miệng ăn, số tiền cấp dưỡng nuôi con cũng không đáng kể, bàchống mắt xem, Vỹ Tường và cái gia đình hạnh phúc của anh ta có còn tồn tại đượclâu không?
-Gì vậy con?
-Dạ…không có gì ạ!
-Đêm qua Quảng Hà gọiđiện về. Anh hai con định về nước…
-Còn việc học của anh ấy thế nào ạ? Anh hai chưahết hạn tu nghiệp mà.
-Ba cũng can rồi.Ba sẽ đi tìm việc làm…Mong làcó thể đỡ được phần nào.
Ba già rồi…Mái tóc đã bạc rất nhiều. Làm sao cónơi nhận ông…Huống gì…chuyện cty Vĩnh Tường phá sản vẫn còn quá mới mẻ. Ai lạidám nhận một ông giám đốc thất thế đây.
-Ba mẹ đừng lo…Doanh Doanh cũng tốt nghiệp đại học…Consẽ nộp đơn tìm việc. Con tin chắc trời không phụ lòng người đâu….
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.