Đêm nay vắng lặng.
Không khí trong ngôi biệt thự còn sáng đèn đặc sệt một sự căng thẳng. Người đàn ông ngồi lặng trên chiếc ghế dài….Người phụ nữ xinh đẹp, có đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu tay cứ vô thức vuốt tóc cô gái trẻ đang co ro như con mèo nhỏ. Một bản sao của đôi mắt mùa thu ngơ ngác dòm ngó xung quanh, như không tin mình đang ở trong hiện thực… Gã thanh niên áo quần xộc lệch đang ngồi tựa trong góc phòng. Đôi mắt lạnh băng không cảm xúc…Không ai nói với ai một lời nào. Bỗng dưng cánh cổng im lìm bật mở….Hai người khác xộc vào. Người phụ nữ mới tới chạy nhanh đến gã thanh niên. ” Bốp”. ..Một cái tát tay, in hằn 5 dấu ngón tay mạnh mẽ.
- Đồ khốn nạn!
-Vũ Lâm…Thôi mà.
- Buông tôi ra.- Người phụ nữ kêu gào trong dòng nước mắt trong khi tay vẫn không ngừng cấu xé gã thanh niên- Tại sao tôi lại sinh ra cái đứa tác tệ thế này. Mày là đồ khốn nạn…Khốn nạn mà. Hà Doanh có lỗi lầm gì…Tại sao mày làm vậy? Tại sao?
Nghe nhắc đến tên mình, cô gái nhỏ dường như có chút phản ứng. Đôi mắt thoáng ngước lên, vô tình chạm phải gã thanh niên đang hướng cái nhìn vô hồn về phía mình. Mọi chuyện xảy ra loang loáng như một cơn ác mộng lại đang lần lượt quay về. Cô bật khóc, hét to:
- Không…Đừng mà…Không…Cứu con…Ba mẹ ơi…Cứu con.
Người đàn ông trung niên tự nãy giờ như hóa đá trong một góc phòng bây giờ mới có thể cử động.Ông không thể như người khác lao tới, đánh thẳng vào mặt đứa con trai đốn mạt đã hại đời con gái ông. Ông chỉ có thể ôm con vào lòng, để vòng tay của người cha có thể giúp con xua đi phần nào sự kinh hoàng. Đứa con gái bé bỏng của ông. 20 tuổi đầu, tội lỗi gì để phải chịu cảnh tình như thế.
- Em bình tĩnh đi Vũ Lâm. Bỏ Lãnh Phong ra…Em có Gi*t nó cũng chẳng giải quyết được gì. Quan trọng là bình tĩnh mà giải quyết.
-Em xin lỗi…Vỹ Tường- Kiều Anh…Tôi xin lỗi….Tôi thật có lỗi với hai người…Con tôi…
- Chuyện không muốn thì cũng đã xảy ra rồi. Tôi muốn đưa Doanh Doanh về nhà. Con bé cần thời gian bình tĩnh lại.
- Kiều Anh…
- Vũ Lâm. Để cho Doanh Doanh về đi em…
Người đàn ông trung niên còn lại- chồng của bà Vũ Lâm lẳng lặng ôm vai vợ như an ủi. Nhìn theo dáng 3 người trong gia đình đó khuất đằng xa…lòng ông như tơ vò trăm mối. Lãnh Phong bình thường lặng lẽ như một cái bóng, lại làm ra chuyện tày trời với cô bé mà Hàn Dương- con trai ông xem như em ruột, đồng thời cũng sắp là con dâu của em gái ông…Ông không thấy ánh mắt vợ mình, Vũ Lâm sau những giọt nước mắt lăn dài là một tia mắt đầy thỏa mãn…..
*****
Gió thổi từng cơn
Lạnh…
Hàn Dương rũ riệt khi nghe tin như sét đánh. Nhưng anh không bao giờ có thể ngờ, thủ phạm lại là Lãnh Phong. Đứa em không cùng dòng máu đó suốt 10 năm trời sống chung, dù lúc nào cũng lặng lẽ như một cái bóng song không thể là đứa dâm loạn mất hết lương tâm, đang tâm làm nhục cô bé Hà Doanh mà gia đình anh hết lòng yêu quý
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, Hàn Dương thấy chân mình đang run.
Run vì không biết mình có thể kềm chế nổi cảm xúc của lúc này không? Lao vào đánh thẳng vào mặt Lãnh Phong, để cho cơn tức giận được vơi bớt phần nào hay sẽ nhẹ nhàng han hỏi. “Tại sao em lại làm thế, Lãnh Phong?”
Lãnh Phong đang tựa người trên thành cửa sổ.
Đôi mắt bao năm trời vẫn vậy. Không phải là sự lạnh lùng. Như ánh mắt của một con thú đã ૮ɦếƭ, trơ trơ không cảm xúc…Dù anh chưa bao giờ đối xử tệ với cậu em này, nhưng sau bao nhiêu năm nó vẫn chưa bao giờ cho anh một cái nhìn ấm áp.
-Lạnh không anh hai?
-Không! Không lạnh!
- Em cũng không lạnh…
-Phong này…Em…
- Em đốn mạt như một con thú. Em là một con thú.Em chỉ làm hại người khác thôi, đúng không anh?
-Em…
Lòng Hàn Dương bỗng thắt lại. Cậu em đó vẫn nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn ấy, những lời nói thốt ra nhẹ như một làn khói mỏng song lại có tác dụng xoa đi trong lòng Hàn Dương sự phẫn nộ một cách lạ lùng…Hàn Lãnh Phong…Một cơn gió lạnh…Một cái bóng…Để rồi cái bóng ấy chợt một ngày hóa thành ám ảnh, gây đau khổ cho tất cả mọi người
- Dì…
Vũ Lâm mới bước vào phòng. Gương mặt tiều tụy, đôi mắt sưng húp vì khóc. Đôi vai của dì rủ xuống. Vẻ kiêu sa nhường chỗ cho sự nhợt nhạt trên gương mặt. Hàn Dương xót xa:
- Sao dì không đi nghỉ… Dì mệt lắm rồi.
- Dì không sao đâu con à…Trên tay Vũ Lâm là một chiếc khay- Dù sao nó cũng là con của dì. Dì đâu nỡ nhìn nó ૮ɦếƭ. Tội lỗi dù sao cũng đã gây ra rồi…
Bát cháo còn nóng được đặt xuống cạnh Lãnh Phong. Giọng Vũ Lâm run run, vẫn còn đầy tức giận:
- Con tưởng con như thế này là xong được sao? Tội lỗi gây ra thì phải đứng dậy mà chuộc lỗi…Ăn..Ăn mau rồi theo mẹ tới nhà Hà Doanh. Con phải quỳ xuống trước mặt người ta. Người ta có đánh ૮ɦếƭ con cũng mặc.Con phải tạ lỗi với hai bác… Nghe rõ chưa?
- Vâng…Thưa mẹ.
Lãnh Phong cầm lấy chiếc muỗng, múc từng ngụm cháo trong khi Vũ Lâm không dằn được, lại bật khóc…Vỗ nhẹ vai dì an ủi, Hàn Dương cũng hiểu rằng mọi lời xin lỗi đều là vô ích. Có nhiều thay đổi đã xảy ra chỉ trong có một đêm….
*****
-Sao con lại uống ly R*ợ*u đó?
Nhìn đứa con ruột thịt ngồi lặng lẽ, Vũ Lâm chợthỏi. Hỏi mà không cần biết câu trả lời.
-Anh hai đáng lẽ phải uống ly R*ợ*u đó, phảikhông?!
Đôi mày lá liễu khẽ cong lên. Con bà- nó cũng biếtsuy nghĩ… Hơn 10 năm nay, chẳng phải nó luôn là một cái bóng hay sao? Không mộtlần nói lên điều gì đáng chú ý. Nó khiến bà như quên mất mình đã có một đứa contrai…
-Không phải con uống ly R*ợ*u đó là vì anh hai chứ?
- Con không biết trong đó có gì.
-Thế mà mẹ tưởng ít ra hơn 10 năm là anh em củanhau, con đã xem Hàn Dương như người anh ruột và sẵn sàng hy sinh vì anh mìnhchứ!
Nếu chuyện không phảilà do Lãnh Phong gây ra thì thế nào đây?
Nhà họ Hàn chắc sẽ hỗn loạn hơn cả bây giờ. HànGia Thiết chồng bà không còn mặt mũi nhìn em gái khi Lâm Hà Doanh sắp là cô dâucủa Văn Bảo cháu ông. Quan hệ tốt đẹp giữa hai họ Hàn- Lâm sẽ nhanh chóng tan vỡ.Hàn Dương chắc còn đau khổ hơn Lãnh Phong bây giờ. Nỗi phẫn nộ của Vỹ Tường sẽcó dịp bùng phát dễ dàng hơn. Thủ phạm là Lãnh Phong- ít ra ông ta vẫn còn vì mộtchút cảm giác có lỗi với bà mà không làm lớn chuyện.
Nhưng Vũ Lâm vẫn rất vui.
Định mệnh trớ trêu hay ông trời muốn xóa đi uất ứctrong bà khi đứa bé ngày xưa Vỹ Tường thẳng thừng chối bỏ ra cuộc đời ông, hòngdứt đi sợi tơ ràng buộc với bà lại chính là thủ phạm làm cô con gái ông xem nhưvàng ngọc phải tan nát cuộc đời. Cả đời Vũ Lâm, không bao giờ quên cơn gió lạnhtrong đêm, khi ông phũ phàng đặt trước bà tờ giấy xét nghiệm ADN:
- Bình Phong không phải là con tôi. Xin lỗi VũLâm, tôi không thể vì nó mà tiếp tục cuộc hôn nhân này. Chúng ta chia tay đi.
Chia tay. Và BìnhPhong biến thành Lãnh Phong, cơn gió lạnh buốt. Mỗi lần nhìn thấy nó, bà như nhớvề cái đêm lạnh nhất đời mình. Ai đã khiến một cô gái kiêu hãnh như Phan Vũ Lâmbỗng chốc mất hết tôn nghiêm, vùi mình vào trong tủi nhục. Những ngày ở Canada,biến cố như làm bà già đi chục tuổi. Một tai nạn máy bay,ba mẹ- chỗ dựa trong đờicũng mất, Vũ Lâm đã trải qua những ngày sống không bằng ૮ɦếƭ, trước khi gặp lạiGia Thiết, chắp nối một mối tơ thừa. Tất cả đều vì ngày hôm nay… Nhìn họ đau đớn,không ngẩng đầu lên được.
- Con từng có tên là Lâm Bình Phong đấy.
Mọi thứ trôi nhanhnhư gió. Thời gian….Có thể làm mọi đau khổ lùi dần vào quá khứ nhưng nỗi hậnthì muôn thưở vẫn không thể lãng quên. Trả thù, để đổi về cảm giác hả hê, phảichăng là một việc làm mang đến nhiều ***. Nó khiến bà có thể thức tỉnh,làm bà có thể sống trong cái lớp vỏ bọc không phải là mình hàng bao nhiêu năm dài…Mọithứ chỉ mới bắt đầu, và khổ đau không chỉ dừng lại thế…
……..Những cơn ác mộng chập chờn
Trong cơn ác mộng kinh hoàng có một bàn tay tóm lấy Hà Doanh.
Chà đạp
Mặc cô van xin trong tuyệt vọng
- Đừng mà…Đừng…
Chưa bao giờ trải qua một cảm giác đau đớn nàonhư thế. Hà Doanh không biết phải nên làm gì để thoát khỏi cơn mộng kinh hoàngnày…Cứ nhắm mắt lại là cô như thấy lại trước mắt mình mọi thứ. Mà sao lúc ấymình lại không ngất đi chứ. Ít ra sẽ không phải trải qua cảm giác đau đớn, tuyệtvọng khi chẳng có ai đến cứu mình…Cô đã gọi ba mẹ nhưng ba mẹ không thể nghe.Còn Văn Bảo…Anh đang ở xa quá! Anh không thể làm gì khác hơn để giúp Hà Doanh.Và giờ đây mọi thứ với cô cứ chập chờn như hư như ảo…
Những ngày hò hẹn đầyắp tiếng cười…
Khi anh khe khẽPu'ng nhẹ vào mũi cô, mắng yêu” Cô nhóc”
Khi anh dịu dàng trao vào tay cô chiếc dù chemưa lạnh…
Đã hết rồi…
Anh có vì chuyện này mà chia tay ? Anh có vì chuyện này mà khinh bỉ,xem HàDoanh là thứ bỏ đi không?
Hà Doanh tin là Văn Bảo sẽ không bao giờ làm vậy.
Nếu có ở đây, anh sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dỗ dành cô bằng chất giọng ngọt ngào, trầm ấm:
-Nín đi em
Mọi chuyện đã qua rồi
Không còn ai có thể làm hại em được nữa
Thật không?
Những cơn ác mộng
Sự đau đớn
Sẽ mãi còn trong em
Văn Bảo ơi!
Một gương mặt bỗng dưng hiện ra trước mắt.
Kẻ đã hại đời cô
Lãnh Phong và ác quỷ
Hà Doanh có hận không?
Không!
Cô chỉ không muốn nhìn thấy mặt anh ta.
Muốn anh ta đi thậtxa.
Không hận.
Hận có ích gì đâu.
- Mẹ ơi!
-Doanh Doanh!
- Mẹ…
Cô con gái nhỏ rút sâu vào lòng Kiều Anh như mộtcon mèo nhỏ đang cần che chở. Nhưng khi con cần mẹ nhất, mẹ lại không thể ở bêncon. Mẹ không làm con dịu đi nỗi đau khổ trong lòng. Mẹ vô dụng lắm phải khôngcon?
-Khuya rồi đấy Doanh Doanh. Đi ngủ đi con!
Ông Vỹ Tường đứng đấy tự bao giờ. Nỗi đau củangười cha cũng khiến ông già đi nhiều. Vẻ tinh anh trỏng ánh mắt không còn nữa.Nhìn cha, rồi Hà Doanh ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ…
- Mẹ ngủ với con nha?
- Con ngủ một mình được mà mẹ.
- Doanh Doanh…
- Mẹ ơi! Con yêu mẹ. Ba ơi! Doanh Doanh yêu ba…
- Ừ. Ba mẹ cũng yêu con nhiều lắm, Doanh Doanh!
Cha mẹ nào mà chẳng yêu con.
Cha mẹ nào không đau đớn khi con đau khổ.
Cha mẹ nào không muốn trừng phạt kẻ đã làm tổn hạicon.
-Nó là Bình Phong đấy. Bình Phong…
Bình Phong!
Đứa trẻ có nụ cười trong trẻo
Lúc nào nhìn thấy ông nó cũng giơ đôi tay nhỏxíu về phía ông, vẫy gọi: Ba Ba
Đứa bé mà mỗi lần sờ tay lên mặt ông đều cườikhanh khách
Đứa bé từng làm ôngnghĩ ” Mình sẽ vì con mà chấp nhận tất cả… Bình Phong”
Lại là Hàn Lãnh Phong không ai chú ý…
Là một cái bóng…
Làm con gái ông phải khổ sở cả đời
Quả báo chăng?
- Anh không kiện Lãnh Phong…
-Em hiểu mà.
- Em không trách anh chứ?
- Vì Hà Doanh và vì cả chúng ta nữa. Em luôn cócảm giác, trời đã bắt ta trả nợ cho Vũ Lâm. Chỉ khắc nghiệt là sự trả vay đó lạinhằm vào con gái của chúng ta.
- Vũ Lâm cũng rất đau khổ.
- Tội nghiệp chị ấy…
Một Phan Vũ Lâm kiêu hãnh đã không còn nữa. Cònlại chỉ là một người mẹ đang đau khổ vì con. Như bà vậy. Kiều Anh thông cảm chonỗi đau đó của Vũ Lâm. Sinh con trời sinh tính, có ai ngờ cậu bé hiền lành đó lạicó lúc trở thành một cơn quỷ bị *** cuốn đi…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.