Cố Ngạo Thiên đờ đẫn trong giây lát, nụ hôn của cô ấm áp làm hắn yên tâm phần nào.
Cô sẽ không rời đi có phải không?
Nhưng cớ sao hắn lại có linh cảm không như vậy, hắn vẫn luôn sợ cô bỏ rơi hắn như cái cách mà những người hắn từng thương yêu.
Hắn vội ôm lấy đầu cô, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên nhiều tầng lo âu.
"Em sẽ không..."
"Ưm..." Di Ái miên man nhìn vào ánh mắt chân tình của hắn tâm tư nhẹ nhàng dao động, đôi môi mấp máy muốn nói ra đáp áp cho hắn nghe, chẳng qua cô còn chưa kịp nói, đã bị nụ hôn của hắn ςướק lấy âm thanh, ςướק cả sự ngọt ngào của cô.
Hắn hôn cô thật trìu mến, hắn gặm lấy môi trên rồi lại gặm lấy môi dưới, khắng khít cùng nồng cháy.
Cô cũng bị sự cuồng nhiệt của hắn cuốn theo, đôi tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy chiếc cổ mạnh mẽ của hắn, thừa nhận sự chiếm hữu của hắn.
Hơi thở cả hai giao nhau, môi lưỡi hòa quyện tạo nên âm thanh tanh tách ái muội. Âu yếm đến quên đi trời đất và trao cho đối phương những gì tinh khiết nhất của bản thân mình.
Xuân tình qua đi, Cố Ngạo Thiên càng thêm an lòng, nhìn đôi đỏ mộng của cô hắn lại không kiềm được, đặt xuống nụ hôn khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước.
Hắn nhìn vào đôi mắt như hồ xuân thủy, tình tứ hỏi.
"Có phải không?"
Di Ái mĩm cười trả lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên chóp mũi của hắn.
"Ừm, Sẽ không đi"
Cố Ngạo Thiên nhíu mày giống như vẫn còn sợ, lần nữa muốn xác nhận.
"Em hứa chứ?"
Di Ái gật đầu.
"Em hứa!"
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân như trút được hòn đá nóng trên tấm lưng trần, hắn cười thật hạnh phúc.
Dang đôi tay ôm cô vào lòng, mặc cho cánh vai đau đớn hắn vẫn ôm cô, ôm cô thật chặt.
Di Ái dựa đầu vào vai hắn, hai tay nhỏ bé siết lấy thân thể to lớn.
Cô không biết hắn vì cái gì lại sợ thành bộ dạng này. Nhưng hắn sợ như vậy lại để cô cảm thấy bản thân rất quan trọng với hắn, tựa hồ cô chính là cả thế giới của hắn.
Rồi trong phút chốc cô lại hoang mang. Liệu đây có phải là do cô ảo tưởng không?
Câu trả lời này có lẽ cô cần thêm một ít thời gian để kiểm chứng, chỉ một ít thôi.
Mà họ hạnh phúc như như vậy thật khác với gia đình nào đó.
"Choang"
Cái gạt tàn thuốc đắt tiền bị một lực tàn nhẫn ném lên sàn nhà, khiến nó vỡ toang, mảnh vỡ bén nhọn lướt ngang đôi chân trắng nõn đang quỳ trên thảm gai của Dương Hiểu Đồng cứa thành một đường máu.
Đau đớn đầu lông mày xinh đẹp của cô ta liền nhíu chặt lại, đôi môi thanh tú cắn vào nhau cố gắng không cho bản thân phát ra *** rỉ.
Dương Giang Dao vừa đi chơi về thấy một màn này liền vứt túi xách qua một bên cuống cuồng chạy đến muốn đỡ Dương Hiểu Đồng dậy, vừa đỡ vừa oán trách người đàn ông ném cái gạt tàn thuốc kia.
"Cha làm cái gì vậy? Có gì từ từ nói"
Dương Quần Chiếu đôi mắt đỏ trạch giận dữ cái tay hằn vết nhăn đập màn lên bàn trà quát lớn.
"Chị hai con hại ૮ɦếƭ công ty của ta, ta có thể từ từ sao?"
Dương Giang Dao bậm môi ngơ ngác, đôi tay đỡ lấy Dương Hiểu Đồng dần khựng lại, hại ૮ɦếƭ công ty?
Nhưng rồi nhìn đống gai đang đâm lên chiếc chân trắng nõn của chị hai mình, cô không suy nghĩ được nhiều nữa. Quả quyết nói
"Để chị đứng lên đã"
Dương Quần Chiếu không cản được Dương Giang Dao liền quát Dương Hiểu Đồng.
"Con dám đứng lên ta bắt Giang Dao quỳ cùng con"
Dương Hiểu Đồng liền không dám động nữa, trực tiếp gạt tay Dương Giang Dao ra, yếu ớt cất lời.
"Chị không sao! Em đi nghỉ ngơi đi"
Dương Giang Dao bất lực thở dài một hơi lui ra sau, quan ngại nhìn người cha tàn độc của mình.
"Con lần nữa nói cho ta biết, việc con bắt cóc Phương Di Ái có phải sự thật không?"
Dương Hiểu Đồng cắn môi dưới thật mạnh, lưỡng lự một hồi đến cùng cô ta kiên định ngước mắt lên nhìn cha mình.
"Sự thật"
Chuyện cô ta dám làm cô ta nhất định dám nhận.
"Con..." Cánh tay ông run run chỉ thẳng mặt cô con gái mà mình thương yêu, giận đến không nói thành lời.
Chỉ trách bản thân rèn sắc không thành thép.
Con gái ông ta vì ghen tị với một cô gái lại hại ૮ɦếƭ công ty của ông, hỏi đến nó, nó lại không chút hối cãi, kiên quyết nhận tội.
Cuộc đời ông cái thất bại nhất là dạy dỗ không nên người đứa con này.
"Con quỳ ở đây, quỳ đến khi hối hận cho ta"
Ông nói rồi đứng phắc dậy, xồng xộc bỏ lên lầu.
Dương Giang Dao lúc này thở phào một hơi, chạy đến đỡ Dương Hiểu Đồng.
"Chị hai về phòng thôi"
Cha bảo quỳ đến khi hối hận cũng có nghĩa là tha cho chị hai rồi, vì hối hận hay không là do chị hai quyết định, giả vờ hối hận cũng tính là hối hận rồi.
Dương Hiểu Đồng cũng chịu hết nổi liền đứng lên. Vừa rời khỏi thảm gai máu từ đôi chân đẹp liền uốn lượng thành dòng chảy xuống, nổi bần bật trên da thịt trắng bóng.
Đau đớn khiến Dương Hiểu Đồng loạn choạng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào em gái mình.
"Aizzz sao khổ vậy chứ?"
Dương Giang Dao quở lấy một câu rồi dùng hết sức bình sinh đỡ lấy Dương Hiểu Đồng đưa về phòng.
Vừa về đến phòng, cô đã chạy đi lấy hộp ý tế băng bó vết thương cho Dương Hiểu Đồng.
Vừa làm vừa hỏi nguyên do câu chuyện.
Dương Hiểu Đồng cũng thành thật kể hết sự việc cho cô ta nghe.
Dương Giang Dao liền há hốc mồm, đôi tay dán băng cho chị gái lơ lửng trên không trung.
Việc lần trước cô ta bị Phương Di Ái làm nhục chỉ nói bâng qua với chị hai vậy mà chị ấy lại xem nó thành mồi châm cho sự oán hận của mình, cuối cùng làm ra hành động không nên như vậy. Xét cho cùng, việc dại dột này của chị cũng có phần lỗi do cô.
"Vậy... vậy thì phải làm sao đây chị?"
Dương Hiểu Đồng xoa đầu Giang Dao cánh môi tái nhợt câu lên nụ cười nham hiểm.
"Không sao! Chị vẫn còn cứu tin"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.