Chương 37

Tình Nhân Của Anh

Thảo Phạm 07/07/2024 00:17:55

“Hai đứa cũng đâu phải con của anh, quan tâm cái gì? Anh thích thì tự đi mà sinh con đi.”
“Khương Uyển Đồng…”
Lại bị chặn một lần nữa, Đông Quân Hạo tức đến nỗi suýt chút nữa thì ném vỡ chiếc điện thoại xuống sàn. Cô không cho hắn cơ hội giải thích, hắn biết phải làm gì? Hắn đang cố gắng tôn trọng cô, cho nên mới không công bố chuyện của hai người ra ngoài.
Đông Quân Hạo muốn Khương Uyển Đồng dần dần tiếp nhận hắn bước vào cuộc sống của cô, cô không hiểu sao? Trước kia, hắn kết hôn với ai thì cũng không quan trọng, nhưng bây giờ thì không như thế nữa.
Hắn chỉ muốn cô.
Khương Uyển Đồng ngáp ngắn ngáp dài, tắt TV đi rồi chuẩn bị đi ngủ. Cô sợ hai đứa bé giữa đêm lại khóc vì đói cho nên cố ý chuyển giường qua phòng của chúng.
Thú thật là dù hiện giờ, cô đã biết hai đứa không phải máu mủ của nhà họ Khương, cô vẫn muốn nuôi chúng. Bé con đáng yêu như vậy, ai nỡ bỏ đi chứ?
“Ngủ ngon.”
Đến hơn hai giờ sáng, Khương Uyển Đồng lại bị đánh thức bởi tiếng khóc của hai đứa bé. Cô mắt nhắm mắt mở, đi pha sữa cho hai đứa. Cô cảm thấy bản thân sắp biến thành bà nội trợ đến nơi rồi.
Sữa đã được pha xong, độ ấm cũng vừa phải, Khương Uyển Đồng quay lại phòng ngủ. Cô bế đứa nhỏ lên trước, cho con bé Pu' bình. Đến khi con bé no nê rồi, cô mới để ý tới đứa lớn.
Cứ như thế, ngày hôm sau, quầng thâm dưới mắt đã hiện lên rõ ràng.
Sáng sớm, Khương Uyển Đồng đang ngủ, bỗng dưng bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Cô bắt máy, giọng của cha mẹ xem chừng đang rất hoảng loạn.
“Đồng Đồng, Tiểu Tịch có ở chỗ con không?”
“Không có, cả đêm nó cũng không về mà. Hai người còn không biết tính nó thế nào sao? Chắc chiều nay nó khác về nằm lăn quay ra ngủ thôi…”
“Đồng Đồng, sao con lại bất cẩn đến thế chứ? Cũng không biết gọi em nó một cuộc sao? Bây giờ, không ai gọi được cho nó hết.”
“Cái gì?”
Khương Uyển Đồng tỉnh cả ngủ. Cô lo lắng, vội vàng rời giường.
“Mẹ, hai người đã báo cảnh sát chưa?”
Không biết là Khương Ngữ Tịch lại muốn giở trò gì, nhưng thấy cha mẹ lo lắng như thế, Khương Uyển Đồng cũng có phần nào bất an.
“Họ đang kiểm tra camera rồi.”
“Được, được, con đến ngay đây.”
Khương Uyển Đồng không chải chuốt như thường ngày mà chỉ ăn mặc đơn giản, rồi ngay lập tức ra khỏi nhà. Vừa hay, Đông Quân Hạo cũng vừa ra khỏi cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em gái tôi có chuyện.”
“Không phải là em ghét cô ta lắm sao?”
“Ghét đến mấy thì nó cũng là em gái ruột của tôi, tôi không quản không được.”
Đông Quân Hạo còn chưa kịp giữ Khương Uyển Đồng lại thì cô đã chạy đi mất. Thật đáng ghét, tại sao cô phải lo cho Khương Ngữ Tịch? Cho dù cô mất trí nhớ, cô cũng không ngốc đến nỗi không biết người hãm hại mình là đứa em gái yêu quý của cô.
Đông Quân Hạo tự hỏi nếu như Khương Uyển Đồng nhớ lại tất cả, cô sẽ đối xử với hắn như thế nào? Hắn ngày càng sợ Khương Uyển Đồng hận mình.
Đến lúc đó, người mà hắn đánh mất sẽ không chỉ có cô, mà còn có con của hai người. Cô cứng đầu, cô sẽ không giao con cho hắn, thậm chí có thể không cho phép hắn gặp con.
Cho đến đêm, cảnh sát vẫn không tìm được chút tin tức nào của Khương Ngữ Tịch.
Trong lúc đó, tại một căn phòng nằm sâu trong lòng đất.
“Không, không… đừng động vào tôi!”
Khương Ngữ Tịch đột nhiên tỉnh lại từ cơn ác mộng. Cô ta Thở ***, lưng áo lẫn trán đều ướt đẫm mồ hôi. Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu trắng xoá.
“Tỉnh rồi à?”
“Thả… thả tôi ra ngoài!”
“Cũng không tồi, còn có gan tự tử.”
Khương Ngữ Tịch nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải do cô ta liều mạng đập đầu vào tường, bất tỉnh, không biết hiện giờ, cơ thể của cô ta sẽ thành thứ gì nữa.
“Cha mẹ tôi sẽ tìm tôi!”
“Ai biết được, nhỡ đâu mấy ngày nữa, lại có tin Khương Ngữ Tịch đã ૮ɦếƭ thì sao?”
“Không… anh không thể làm thế với tôi được… Đông Quân Hạo… anh…”
“Vậy mà cô còn dám làm thế với con của tôi?”
Đông Quân Hạo ngay lập tức dùng một lực mạnh P0'p cổ Khương Ngữ Tịch. Cô ta ho sặc sụa, không thở nổi, âm thanh từ trong họng phát ra lí nhí.
Đông Quân Hạo lại nhanh chóng buông tay ra.
“Thích ở đây bao lâu cũng được, cô ૮ɦếƭ già ở đây cũng không ai biết đâu.”
“Cho dù cha mẹ không tới cứu tôi… nhất định sẽ có người khác tới cứu…”

Novel79, 07/07/2024 00:17:55

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện