“Đồng Đồng sẽ không cần đứa nhỏ đó đâu… nó là sản phẩm của vụ c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p… tôi sẽ không để con bé biết đâu.”
“Ông nói đúng, nó không phải cháu của chúng ta… Đồng Đồng không nhận con, chúng ta cũng không nhận cháu.”
Nghĩ đến cảnh tượng Khương Uyển Đồng phải chịu nhục nhã, trong khi cô là đứa con gái bảo bối của hai người, ông bà Khương lại không tài nào chịu được.
Sao hai người có thể nhẫn tâm, để cô biết quá khứ tàn khốc kia được?
…
“૮ɦếƭ tiệt, sao lại mất tín hiệu rồi?”
Đông Quân Hạo ném tan nát chiếc điện thoại xuống. Một nhóm người đứng ở trước bàn làm việc của hắn, hứng trọn cơn tức giận. Hôm nay, Đông Quân Hạo đột nhiên muốn kiểm tra tung tích của Tịch Lam, thậm chí còn bảo thuộc hạ nghĩ xem dùng cách nào để cô tự giác quay về.
Kết quả là khi hắn mở ứng dụng định vị, tín hiệu phát ra từ Tịch Lam đã không còn nữa. Thiết bị được cấy ghép vào người Tịch Lam là loại tân tiến nhất, gần như không có khả năng bị hỏng. Còn suy đoán thứ hai chính là thiết bị đó đã bị lấy ra rồi.
“Đông tiên sinh, xin ngài…”
“Không cần nghĩ gì nữa! Đi tìm đi, đem cô ấy về đây cho tôi!”
“Vâng. Chúng tôi sẽ đi ngay.”
Đông Quân Hạo chưa hả giận, trong phút chốc liền gạt một đống đồ đạc từ trên bàn làm việc xuống. Tài liệu, Pu't máy, khung ảnh, cùng vô số thứ khác đều đã nằm dưới đất.
Đông Quân Hạo chống hai tay xuống chiếc bàn gỗ trống không. Thật đáng ghét. Hơn một năm rồi, hắn không biết Tịch Lam đã sống như thế nào. Một cô gái yếu đuối như cô, nếu không có sự bao bọc của hắn thì có thể làm gì?
Đông Quân Hạo càng nghĩ lại càng không yên tâm, không thể đợi đến lúc thuộc hạ đem Tịch Lam về đây. Hắn quyết định một mình đi tìm cô. Lần gần nhất hắn kiểm tra tín hiệu của cô là cô đang ở một ngôi làng hẻo lánh.
Đến nơi, Đông Quân Hạo không tin được vào mắt mình. Tịch Lam ăn sung mặc sướng quen rồi, cô chịu được cảnh bần hàn như này sao? Ở nơi này, cho dù hắn cho cô cả đống tiền thì chúng cũng thành đống giấy vô dụng.
“Mọi người có biết cô gái này không?”
“Không biết.”
Đông Quân Hạo hỏi mười người thì cả mười người trả lời không biết.
Giờ đây, hắn cảm thấy sai lầm nhất của mình chính là đuổi Tịch Lam đi. Hắn nói hắn chán cô, nhưng thực sự chán sao? Được mấy ngày thì hắn lại bắt đầu nhớ đến cô, nhớ đến nỗi sinh ra ảo giác.
Khi đó, hắn cố chấp, muốn quên cô bằng cách tìm tới những người phụ nữ khác. Nhưng đến bây giờ, hắn không thể lừa dối bản thân nữa. Chẳng ai đem cho hắn cái cảm giác giống như khi hắn ở bên Tịch Lam.
Đúng lúc đó, có người gọi vào số máy của Đông Quân Hạo. Hắn vốn không muốn nghe, cho đến khi nhìn thấy tên người gọi.
“Gọi cháu có chuyện gì vậy?”
“Không phải trưa nay, cháu có buổi hẹn hò với vợ chưa cưới của cháu sao? Sao bây giờ còn chưa chuẩn bị?”
“Toàn là do mấy người tự quyết định, cháu không đi.”
Đông Quân Hạo ngay lập tức tắt máy. Vợ chưa cưới? Hắn thậm chí còn không quan tâm cô ta tên gì.
Mấy lần trước, người nhà của Đông Quân Hạo thấy hắn từ chối, cũng không ép hắn nữa. Tuy nhiên, lần này, bác gái thậm chí còn đích thân đến nhà của Đông Quân Hạo.
“Không được. Lần này, cháu bắt buộc phải đi.”
“Bác trai và bác gái kết hôn cũng đâu có qua xem mắt, sao bây giờ lại bắt cháu đi là sao?”
“Nếu cháu chịu yêu đương nghiêm túc, chúng ta còn phải lo lắng thế này sao? Cha mẹ cháu giao cháu cho chúng ta, chúng ta không quản không được.”
Bác gái luôn lấy cha mẹ Đông Quân Hạo ra làm bia đỡ đạn. Dĩ nhiên là lần này cũng thành công. Đông Quân Hạo nghĩ mình đến đó phá đám cho người phụ nữ kia chạy mất dép là được.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ sắp xếp.”
Buổi trưa, Đông Quân Hạo đến nhà hàng đã được đặt trước. Hắn cảm thấy chuyện này thật vô vị, cho nên mắt cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài, trong đầu cũng chỉ có hai chữ Tịch Lam.
“Anh là… Đông Quân Hạo?”
Đông Quân Hạo thấy có người gọi mình, liền quay đầu lại. Hắn nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, kinh ngạc.
“Tôi là Khương Uyển Đồng, là vợ…”
Đông Quân Hạo ngay lập tức đứng dậy, ôm lấy vòng eo thon gọn của Khương Uyển Đồng. Hắn bất chợt hôn lên môi cô.
“Lam Nhi… Lam Nhi của tôi… em về rồi…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.