Chương 22

Tình Nhân Của Anh

Thảo Phạm 07/07/2024 00:17:09

“Tôi phải tìm con… con của tôi… thả tôi ra đi…”
“Ở yên trong đó!”
Tịch Lam tuyệt vọng, ngã khuỵ trên sàn nhà lạnh như băng. Đôi bàn tay đỏ ửng đập cửa trong vô thức.
Tại sao lại đối xử với cô thế này? Sau tất cả, trong mắt mọi người, cô vẫn chỉ là một món hàng bị người ta truyền tới truyền lui sao?
Tịch Lam bị giam rất chặt, không hề có một cơ hội nào để rời đi cả. Một ngày, người giúp việc sẽ đem cơm ba bữa đến cho cô, đó là lúc duy nhất mà cô có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Thời gian ở trôi qua rất nhanh, ba tháng ở cữ của Tịch Lam đã hết. Ông Trần rất nóng lòng, thậm chí còn đích thân ra mở cửa. Ông ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Tịch Lam đang đợi cơm, bỗng dưng thấy một bóng người to béo, kệch cỡm.
“Đi theo ta nào, bảo bối.”
Tịch Lam sợ đến tái mặt, cô vội lùi về góc tường. Cô nhìn sang bên cạnh mình có một chiếc bát sứ, liền đập nó xuống sàn, lấy một mảnh vỡ.
“Đừng có chạm vào tôi! Tránh xa tôi ra!”
Ông Trần không ngờ Tịch Lam vẫn muốn phản kháng. Ông ta vô cùng tức giận, “Đem nó về phòng cho ta.”
Hai người đàn ông cao lớn giữ lấy hai tay Tịch Lam, ςướק lấy mảnh sứ vỡ trong tay cô rồi lôi cô đi.
Tịch Lam bị ném vào phòng của ông Trần. Cô đang chạy về phía cửa ra vào, bỗng nhìn thấy cửa sổ ở cuối phòng. Ở đó không có ai canh gác cả. Tịch Lam liều mạng lấy cái gạt tàn trên bàn, ném vỡ kính rồi trèo qua.
“Con à… mẹ đến tìm con đây…”
Tịch Lam không quan tâm máu đang từ vết thương chảy xuống. Cô chỉ biết là cô sẽ đi tìm con thôi, dù phải đánh đổi cả mạng sống cũng không từ bỏ.
Ông Trần vui vẻ quay về phòng, mở cửa ra thì đã phát hiện trong phòng không có một bóng người. Lửa giận trong người ông ta bùng lên dữ dội.
“Con ranh con này!”
Tịch Lam chạy đến giữa thôn. Cặp vợ chồng kia hẳn là có rất nhiều tiền, cô nghĩ là họ sẽ ở quanh đây thôi. Những nhà giàu có ở trong thôn đều sống ở nơi này cả. Tịch Lam lại hỏi từng người đi đường một tung tích của cặp vợ chồng đó.
Nhưng kết quả vẫn như trước kia. Vẫn chỉ là cái lắc đầu, vẫn chỉ là câu không biết.
“Phải làm sao… làm sao chứ?”
Cô không thể mất con được. Chúng là ánh sáng của đời cô. Nếu không có con, cô vĩnh viễn sẽ bị giam lại trong bóng tối của sự cô độc.
Tịch Lam bật khóc, lạc lõng nhưng vẫn cố đi tìm. Cô đột nhiên bắt gắp một người ăn xin bị câm ngồi trên vệ đường, tay đang cố chỉ vào bãi đất trống.
“Sao… sao cơ?”
Giờ đây, bước chân của cô trở nên nặng nề, đôi chân giống như đang phải đeo gông xiềng mà bước về phía trước. Cô hi vọng là ông ta chỉ là bị điên thôi. Ông ta không biết gì cả.
Tịch Lam đi đến gần gốc cây, bỗng nhiên thấy một khoảng đất nhỏ bị đào lên, trông rất khác với phần còn lại. Cô ngồi bịch xuống, dùng đôi bàn tay gầy guộc của mình bắt đầu đào bới. Nước mắt của cô lẫn vào với bùn đất.
Trời đã đổ mưa, sấm chớp liên tục xuất hiện, nhưng cô không sợ nữa. Cô còn gì nữa đâu mà sợ?
“Không thể… không thể như này được…”
Đôi tay của Tịch Lam bới đất ra trong vô thức. Cô bới một hồi mà không thấy gì, trên môi bỗng nhiên nở một nụ cười. Chưa tìm thấy con, Tịch Lam vẫn còn có hi vọng. Cặp vợ chồng kia tốn tiền mua con của cô, họ phải yêu thương chúng chứ.
Nhưng bàn tay cô run rẩy, không kiểm soát được, vấn tiếp tục bới ra, kết cục lại lộ ra thứ gì đó màu trắng. Nụ cười của Tịch Lam tắt ngấm.
“Không… không được…”
Tịch Lam gào lên, càng dùng lực mạnh hơn để bới. Nước mưa rửa trôi bùn đất trên bộ xương trắng. Tịch Lam nhìn hai bộ xương nhỏ, hét lên giống như kẻ điên.
“Không được! Con của tôi… không được… không thể nào…”
“Không thể nào như vậy được… con ơi…”
Con của cô không thể ૮ɦếƭ được. Cô còn chưa có cơ hội được, ở bên con, chăm sóc con một lần. Thay vì được âu yếm một cơ thể ấm áp, nhỏ bé, vào lòng, cô chỉ có thể ôm bộ xương trắng đã lạnh ngắt.
Cô thậm chí chưa nhìn qua mặt con một lần. Cô không biết chúng sẽ giống cô hay là giống Đông Quân Hạo.
“Con không thể đi được…”
Tịch Lam gục trên nền đất đá. Ngay cả khi ngất đi, cô vẫn cố bao bọc cho những mảnh xương trắng. Cô không thể để con bị lạnh nữa.

“Đồng Đồng… Đồng Đồng… con tỉnh rồi…”

Novel79, 07/07/2024 00:17:09

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện