“Muốn làm người của tôi? Vậy thì học cách thoả mãn đàn ông trước đi!”
Vừa dứt lời, Đông Quân Hạo ngay lập tức đẩy ngã cô gái xuống giường. Cô không dám phản kháng, nhưng nước mắt thì vẫn không ngừng rơi xuống. Bàn tay cô nắm chặt vào ga giường.
“Em chính là của tôi…”
Cô chỉ cảm thấy ghê tởm cái cảm giác lúc này, vậy mà lại không thể làm gì cả.
“Sau này… tôi sẽ đối với em thật tốt…”
…
“Từ nay về sau, tôi là chủ nhân của em. Tên em sẽ là Tịch Lam. Tôi gọi em là Lam Nhi, hiểu chứ?”
Tịch Lam dù mệt lử thì vẫn cố gắng ngồi dậy, gật đầu. Thực tình, cô không hiểu Đông Quân Hạo đang nói gì cả. Hắn luồn tay qua mái tóc dài của cô.
“Nói lại lần nữa đi, Lam Nhi.”
“Tịch… Tịch Lam…”
Đông Quân Hạo rõ ràng đang cười, nhưng Tịch Lam lại thấy lạnh sống lưng. Cô run rẩy. Trong mắt cô, chính là một con ác quỷ tới từ địa ngục.
Sau đó, Đông Quân Hạo lấy một vỉ thuốc từ trong ngăn kéo ra.
“Uống đi, tốt cho cả em và tôi.”
“Uống?”
Đông Quân Hạo chợt nhớ ra người con gái này đã bị mất trí nhớ hoàn toàn, cô không hiểu gì cả. Hiện giờ, trí não của cô còn chẳng bằng một đứa trẻ ba tuổi.
Trong từ điển của Đông Quân Hạo không có hai chữ dịu dàng. Hắn nhét viên thuốc vào trong miệng Tịch Lam, đổ cả nửa ly nước khiến cô không thể không nuốt xuống.
Tịch Lam ho sặc sụa.
“Hiểu chưa?”
Tịch Lam không dám làm trái. Cô gật đầu, hai bàn tay nắm chặt tấm chăn mỏng đang che đi cơ thể của mình. Cô thật sự rất ghét sự tàn bạo vừa rồi của Đông Quân Hạo, nhưng cô buộc phải thoả mãn cái thú tính đó của hắn.
Đông Quân Hạo là nơi cuối cùng mà cô có thể nương tựa rồi.
Nhìn Tịch Lam nuốt xuống viên thuốc đó, Đông Quân Hạo mới yên tâm được. Đó là thuốc ***, hắn không muốn có con, không muốn có bất cứ điểm yếu nào.
Thà rằng hắn không có con, còn hơn là có rồi thì lại phải để hắn chính tay *** nó.
“Tôi bây giờ nên làm gì với em nhỉ?”
Đông Quân Hạo ngồi xuống giường, kéo Tịch Lam lại gần mình. Hắn vuốt ve cơ thể cô, làm Tịch Lam rùng mình. Hắn tự hỏi tại sao hắn có thể nhặt về được một cô xinh đẹp tựa như một thiên thần vậy nhỉ?
Nhưng hắn cũng không biết bao lâu nữa thì Tịch Lam sẽ biến thành một con Pu'p bê rách rưới, cũ rích rồi bị vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ. Dù sao thì dùng mãi một món đồ thì cũng sẽ chán mà.
Những người phụ nữ hơn Tịch Lam đâu có hiếm? Hắn chỉ là nhất thời nảy sinh hứng thú với gương mặt thánh thiện này của cô.
“Sao phải sợ tôi như vậy? Tôi cho em ăn, cho em mặc, chẳng phải rất tốt sao?”
“Rất tốt…”
“Ừ, tôi bắt đầu thích giọng nói của em rồi đấy.”
Tịch Lam chỉ có thể mặc kệ Đông Quân Hạo muốn làm gì thì làm. Cô tự dặn bản thân là chỉ cần nhẫn nhịn một chút thôi, qua một thời gian nữa là sẽ quen.
Cô không thể nào quay về trước kia được.
Nhiều ngày trước khi gặp được Đông Quân Hạo, Tịch Lam vẫn là một cô gái đi lang thang ngoài đường, vì muốn sống sót mà đi ςướק đồ ăn ở chợ. Hôm nào may mắn thì có một bữa ăn no, hôm nào xui xẻo thì sẽ bị lôi ra đánh đập, sỉ vả.
Và dĩ nhiên số lần xui xẻo nhiều vô kể, cho nên trên người Tịch Lam mới có nhiều vết thương đến thế.
“Nhớ đấy… em là của tôi… là đồ chơi của tôi… phải nghe theo tôi. Ngoài điều đó ra… em không cần biết thứ gì nữa…”
Bởi vì hắn muốn tẩy não Tịch Lam, muốn cô phải phục tùng mình hoàn toàn. Đông Quân Hạo không ngu đến nỗi không nhìn ra con chim hoàng yến của hắn sẽ muốn thoát khỏi cái ***g son sớm thôi.
Chỉ là hắn sẽ khiến cô tự bẻ gãy đôi cánh của mình.
“Lặp lại, lặp lại đi, Lam Nhi. Tôi thích nghe.”
“Lam Nhi… Lam Nhi là của ngài… Lam Nhi sẽ nghe lời ngài…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.