"Thầy Không thấy trên bìa nó có để à? Là thể loại *** đấy! Chứ không phải là thể loại bậy bạ đâu!"
Lời vừa phát ra cổ họng, tôi liền cứng đờ người, cảm thấy có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi
Lâm An Di! Mày vừa thốt ra câu nói gì thế này?
Tại sao lại đi cải lý với lão chứ??
Tôi nhìn lão, khóc không ra nước mắt, cúi mặt xuống, bắt đầu mặt niệm
"LÂM AN DI! Đi theo tôi lên văn phòng"
Rồi rồi và thế là tôi được lên văn phòng uống trà rồi
Bịch...!
"Lâm An Di! Em có biết vừa rồi em đã làm gì không?"
Lâm Dục Thần để cuốn truyện lên bàn. Mặt bình thản, giọng điệu ngao ngán hỏi
"Biết! Em... em đọc truyện..."
"Vậy tại sao lại đọc mấy cái thể loại đó trong giờ học?"
Giọng điệu trầm thấp bay bổng khắp cả phòng
"Em... em..!"
Chẳng lẽ tôi lại nói vì muốn chọc tức chị ta nên tôi mới đọc?
"Thế tại sao anh lại xuất hiện ở lớp? Giờ đó đâu phải là giờ của anh?"
"Anh đến lớp! Vì có một số chuyện cần thông báo với lớp. Ai ngờ lại thấy..."
"Nếu như anh không đến thì bây giờ em cũng đâu có đứng ở đây?"
"Em còn nói? Nếu như anh không đến! Thì chắc có lẽ bây giờ người thấy quyển truyện đó không phải là anh mà là Yên Ninh rồi!"
Yên Ninh! Yên Ninh! Suốt ngày cứ Yên Ninh này nọ...
"Anh cấm em mai mốt không được đọc mấy thể loại đó nữa! Có nghe không?"
"Rồi... rồi! Em nghe rồi. Bây giờ em về lớp được rồi phải không?"
"Em phải làm tờ kiểm điểm này nữa!"
Lâm Dục Thần nói rồi lôi tờ giấy ra đưa trước mặt tôi
"Tại sao em phải làm? Anh bỏ qua cho em lần này không được à?"
"Em nghĩ tất cả mọi người ở trong lớp họ không thấy và sẽ không nói chuyện này ra ngoài à?"
Lâm Dục Thần mặt bình tĩnh thấp giọng nói
"Em làm là được chứ gì? Hừ..."
Một lúc sau...
"Em viết xong rồi! Bây giờ trả lại cho em cuốn truyện, để em còn đi về lớp"
"Không! Cuốn truyện này anh sẽ tịch thu"
"Tại sao lại.... À! Haha... Lâm Dục Thần hay anh giữ cuốn truyện này để học hỏi thêm kinh nghiệm à?"
Tôi lại nói ra một câu ngu ngốc nữa rồi!
Ngay lập tức...
"A...! Sao anh lại ném vào thùng rác?"
"Không có ai sử dụng! Để lại chỉ làm chật thêm không khí mà thôi. Được rồi, em về lớp đi!"
Lâm Dục Thần chớp chớp mắt xem như không có chuyện gì mà ra lệnh
Tôi hậm hực nhìn lão, bỏ đi về lớp, lòng tràn đầy tội lỗi
Nếu mà tôi biết cuốn truyện nó không thể quay về nữa. Thì nói thật hôm qua tôi cũng đã không hùng hồn tuyên bố với nó
Haizzz!!!
Sau cái vụ quậy phá đó, nhờ cái lớp của tôi. Mà bây giờ tôi lại nổi tiếng một lần nữa
Đi tới đâu cũng có người nhìn, cũng có người hỏi. Thậm chí còn có người tìm tới tôi hỏi xem chỉ cho họ một chút kinh nghiệm nữa
Thật là toàn quái thai
"Mới vừa vào năm học mới mà cậu đã lại gây ra sự chú ý kinh khủng như thế à?"
"Bà đây cũng không muốn nổi tiếng đâu. Chỉ tại là do lỗi của định mệnh thôi! Haizz..."
Tôi liếc Thẩm Kình xem nhẹ sự trêu chọc của cậu ta, thở dài nói
"Hahaha..."
Thẩm Kình lắc đầu ngao ngán nhìn tôi cười sảng khoái
Nói thật cậu ta cười rất đẹp, lại soái ca nữa chứ
Nhưng mà
Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả?
Tôi và cậu ta vừa đi vừa cười nói. Thầm suy nghĩ đôi khi ở cùng cậu ta cũng có lợi ấy chứ
"Mà tại sao cậu lại đi đọc mấy cái thứ đó trong giờ học? Rồi để cho bị bắt vậy?"
"Tôi cố ý đọc đấy!"
"Hả? Tại sao lại cố ý? Mà cậu cũng gan thật đấy!"
"Chỉ là đơn giản, tôi ghét Nhã Yên Ninh!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.