- Hứa với ba, sau này con vẫn phải sống tốt dù không có ba hay mẹ, con nhé?!
Úc Ni đang bình thản ôm vai hắn bất chợt vì câu nói kia mà đẩy hắn ra:
- Ba! Ý của ba là sao? Sao lại không có ba hay mẹ chứ?
Bách Ngộ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt con. Hắn không đủ can đảm...
Hắn nên nói ra điều đó không? Hay là chính cô sẽ tự nói?
- Có phải hai người đang giấu con chuyện gì không? Gần đây hai người rất kì lạ.
Hắn gắt gao cắn môi dưới, bàn tay đang để trên vai con bé siết chặt lại.
Cô nói đúng.
Úc Ni lớn rồi.
- Ba nói gì đi chứ! Ba!!!
Con bé đưa tay đập vào ***g ng hắn, dĩ nhiên một chút lực cỏn con đó làm sao khiến hắn đau. Chỉ là trái tim sau ***g ng đó, vì cú đánh kia mà nhói lên liên hồi. Úc Ni không chịu nổi tò mò và kinh ngạc liên tục gọi ba. Nó cảm thấy ba mình đang giữ trong lòng một bí mật, rất lớn rất lớn.
- Hứa với ba, sau khi nghe điều này xong con phải bình tĩnh, được chứ?
Con bé kiên định gật đầu, nhìn vào đôi mắt sâu của người đàn ông trước mặt.
- Thật ra thì mẹ con...mẹ con...
- Mẹ làm sao hả ba?
...
- Ba!!!
- Mẹ bị ung thư phổi, và mẹ con sắp ૮ɦếƭ rồi!
Úc Ni sững sờ, sự kiên định bắt đầu tiêu tan hết.
Ung thư phổi...
Sắp ૮ɦếƭ...
Mẹ của nó...sắp ૮ɦếƭ rồi...
Bách Ngộ đau đớn ôm lấy con bé, nghẹn ngào:
- Ba biết con sẽ rất buồn...
Con bé vẫn sững người như thế, đôi đồng tử đen láy giãn nở tột độ.
Tai con bé không lọt được chữ nào từ câu nói của hắn, chỉ có hai chữ sắp ૮ɦếƭ liên tục tua đi tua lại trong đầu.
Rất trống rỗng.
Nhưng cũng rất hỗn độn.
Tay chân nó cứng đờ khiến hắn hoảng loạn:
- Ni! Con bị sao thế? Úc Ni!
Những tưởng con bé sẽ giãy giụa khóc lóc, nhưng không! Con bé chỉ chậm rãi chuyển hướng nhìn sang khuôn mặt ba, ánh nhìn đầy sự xáo rỗng càng làm hắn đớn đau. Hắn thầm trách bản thân sao quá vội vàng, không để cô tự mình nói ra thì vẫn tốt hơn.
Con bé nhìn hắn, dùng ánh mắt đó nhìn hắn rất lâu rất lâu.
Úc Ni như biến thành kẻ không có linh hồn vậy. Nó mặc ba mang áo quần cho mình, bế mình ra phòng khách ngồi mà vẫn nhìn hắn chăm chăm như thế.
Con bé rất muốn nói, rất muốn mở miệng nói một câu gì đó nhưng cớ sao cổ họng chỉ toàn những tiếng ú ớ thế này?
Không biết là cố tình hay vô ý mà hai chữ sắp ૮ɦếƭ kia cứ tua đi tua lại như một cuốn băng chỉ dài chưa quá ba giây. Nó muốn gạt bỏ điều đó ra khỏi đầu mình nhưng ngược lại điều đó chỉ hằn sâu thêm vào trong bộ não.
Nó mơ hồ nhận ra một điều.
So với những thứ đang diễn ra xung quanh thì nó còn quá nhỏ.
Nó chỉ mới bốn tuổi.
Còn đang phải đi gửi ở nhà trẻ.
Nó chỉ biết dậy sớm ăn sáng, đến giờ thì đi học; chiều về thì mẹ đón rồi đi ngủ vào lúc gần chín giờ tối. Đó là những gì nó phải làm, được làm chứ không phải là lắng nghe những lời này từ ba mình.
Nó thà nhịn ăn còn hơn.
Và nó cảm thấy hối hận.
Dẫu nó chẳng biết hối hận là gì và như thế nào.
Phải chăng cái cảm giác ước gì mình chưa nghe được câu mẹ sắp ૮ɦếƭ chính là hối hận?
Chính là ăn năn?
Cho đến lúc này Úc Ni mới nhận ra ba đang nắm lấy tay mình. Nó hết nhìn bàn tay to lớn đó rồi lại nhìn vào đôi mắt lo âu kia, một thứ cảm xúc kì lạ đột ngột cuộn trào trong cõi lòng.
Tay ba rất ấm, nhưng nó lại thấy rất lạnh.
Như viên đá mà nó hay uống cùng nước ngọt.
Như que kem mà nó luôn vòi vĩnh mẹ mua.
Như Châu Nam Cực mà trên tivi hay nói.
Nó, chỉ biết tay ba mình lạnh như thế.
Nó biết những gì nó đang nghĩ là cực kì ngây ngô.
Nhưng một con bé có thể làm gì trong khi nó chỉ mới bốn tuổi?
- Úc Ni! Con nói gì đi! Con đừng làm ba sợ mà!
Ba biết không? Con rất muốn nói!
Con không muốn làm ba sợ đâu!
Chỉ là cổ họng con bị gì ấy, nó không cho con nói!
- Ba xin lỗi con, xin lỗi con rất nhiều! Nhưng con làm ơn đừng nhìn ba như thế được không?
Con bé nghe ra tiếng nghẹn ngào quặn thắt của ba mình.
Ba đã khóc, thì phải...
Ba! Không được khóc! Là người hùng thì không được khóc!
Trong mắt con, ba là người hùng!
Mà người hùng thì chớ có rơi lệ!
Con bé muốn nói như thế, nhưng không được.
Trong vô thức, tay con bé từ từ nâng lên, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt nóng hổi trên mặt hắn. Hắn cảm thấy vô cùng an ủi và hạnh phúc trước cử chỉ nhỏ này của nó.
Cùng lúc đấy thì cô xuất hiện.
Hạ Âm nhìn Bách Ngộ đang ngồi quỳ dưới chân con, nhận ra có điều gì đó không ổn. Cả hai người khẽ khàng nhìn cô, chỉ là một người thì đầy chua xót, một người thì hờ hững không chút cảm xúc.
Cô đoán ra được đôi chút...
- Mẹ...!
Giọng con bé khản đặc vang lên. Cô nghiêng đầu nhìn con bé, trông thấy miệng con bé run rẩy không thôi:
- Sao mẹ...giấu con?
...
- Sao mẹ không nói sớm?
...
- Mẹ còn định giấu con bao lâu nữa?
...
- Cho tới lúc...mẹ ૮ɦếƭ sao?
Câu nói đó, khiến cô không chịu đựng được nữa.
Hạ Âm cúi thấp đầu, hai chân chỉ muốn quỵ xuống sàn nhà.
Trước mặt con mình, cô thấy bản thân rất nhỏ bé.
Cô như một tội đồ, không thể dung thứ.
Con bé kiên nhẫn chờ mẹ trả lời. Rất lâu sau, cô mới thu hết được can đảm thốt lên ba chữ:
- Mẹ xin lỗi!
Thật hụt hẫng!
Lời xin lỗi đó nó chẳng có tác dụng gì, trái lại còn biến thành dao cứa lên da thịt nó.
Cho đến lúc này dường như Úc Ni mới cảm nhận một cách trần trụi nhất cái nỗi đau về mặt thể xác. Những giọt nước nóng hổi bắt đầu ứa ra nơi đôi mi ****. Ban đầu Úc Ni còn thổn thức trong câm lặng, nhưng rất nhanh sau đã không thể giữ sự câm lặng đó được mà gào khóc nức nở.
Cô cũng bắt đầu khóc.
Hắn thì lại như mấy phút trước đó.
Ba người, cả lớn cả bé đều hoá thành trẻ thơ. Người thì khóc đến điên dại, kẻ thì khóc trong âm thầm, nhưng chung quy lại nỗi đau của họ đều là rất lớn rất lớn.
- Sao mẹ lại giấu con huhu...sao mẹ lại không nói với con?! Mẹ định bỏ rơi tụi con nhẫn tâm như vậy sao? Con...con...
Nó vừa khóc vừa la hét, khiến cô lập tức phải nhào tới ôm chầm lấy nó. Cô yếu đuối úp mặt vào áo con, run run:
- Mẹ xin lỗi con rất nhiều! Mẹ sợ con sẽ không chịu được...là mẹ có lỗi! Mẹ nên nói sớm hơn mới đúng! Con đánh mẹ đi, con trách mẹ đi, nhưng xin con đừng khóc nữa, xin con...
Chính cô cũng không thể ngăn mình khóc, vậy mà lại cầu xin một đứa trẻ bốn tuổi đừng khóc nữa.
Thật vô lí!
Chỉ có người đàn ông nào đó vẫn đang cố kìm nén lại nỗi đau một cách vô cùng thống khổ.
Hắn vẫn khóc, nhưng lại tìm cách khiến tiếng khóc của mình không được vang lên.
Hai mẹ con có thể không bình tĩnh, nhưng hắn thì không thể không bình tĩnh được.
Và hắn, lấy tư cách gì mà than với khóc?
Mọi sự bi thương và đau đớn diễn ra hôm nay đều là do hắn gây nên chẳng phải sao?
Hắn đã không bị trách mắng câu nào, vậy mà còn khóc lóc một cách yếu mềm ư?
Bách Ngộ vươn tay tới ôm lấy hai mẹ con, để họ dựa vào lòng mình mà rơi lệ.
Bờ vai hắn, phải vững chãi.
Phải là nơi để họ có thể tên tâm mà dựa dẫm.
Ánh đèn trong phòng khách có đôi chút nhạt nhoà. Là do nước mắt hay là do sự u buồn? Chẳng một ai hay biết cả, chẳng một ai...
***
- Úc Ni, con có giận mẹ không?
Úc Ni đang nhắm mắt ngủ trong lòng cô, mơ hồ lắc đầu. Cô cũng vô cùng mệt mỏi, không quan tâm đến chuyện mình lại đang dựa vào lòng hắn. Con bé thì thào lên tiếng:
- Liệu em Đăng có khóc không hả mẹ?
- Mục Đăng...thằng bé không hiểu được những gì đang diễn ra đâu, không thể hiểu...
Đột nhiên nó trở mình, hai tay ôm chầm lấy cô:
- Thế con cũng không khóc nữa, không khóc...
Úc Ni nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Lâu lâu con bé lại nói mớ một câu rất nhỏ nhưng cũng rất đau:
- Mẹ đừng bỏ con...xin mẹ...đừng bỏ con!...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.