Hơn 8h sáng, thím giúp việc tên Bình từ bên ngoài trở về biệt thự, tay bà ta xách 1 giỏ rau củ vừa mua ở siêu thị, lúc nhìn thấy Phượng ngồi xổm trước cổng như mọi hôm, bà ta thực sự bị cô làm cho nổi khùng lên.
– ơ, cái cô này, hôm nay vẫn mò tới nữa hả? Sao cô lì quá vậy?
Phượng vội phủi ௱ô** đứng dậy, nói nhỏ nhẹ.
– tôi chỉ muốn tìm Phạm Thiên Khánh thôi.gì cho tôi gặp anh ta được không.
– đã nói là không có ai tên như vậy mà, cô mau đi đi, còn giám tới đây nữa tôi báo công an bắt cô đó.
Phượng vẫn không chịu đi mà cố gắng nói.
– rõ ràng trong giấy ghi đúng địa chỉ này mà, tôi biết gì khinh thường tôi nhưng mà tôi thật sự đang rất gấp, liên quan đến mạng người đấy ạ.
Thím giúp việc bỏ mạnh giỏ đồ xuống đất, đi tới túm vai áo Phượng lôi cô đi.miệng la lên.
-tôi chưa thấy ai mà mặt lì như cô đó, cô nhìn lại mình xem , người như cô làm sao có thể quen cậu chủ nhà chúng tôi, mau cút đi , tôi phải gọi bảo vệ …
Phượng bị bà ta lôi ra bên ngoài, sau đó cô bị bảo vệ chặn không cho vào nữa.thím Bình dặn ông bảo vệ.
– ngàn lần đừng để cô ta vào khu này nữa nhé,
Ông bảo vệ gật đầu sau đoa quay sang nhìn Phượng gườm gườm.
– đi đi, chỗ này không phải chỗ cô có thể tới được đâu.
– nhưng mà bác ơi…cháu có chuyện cần …
– chuyện gì? Người như cô đến đây không phải ăn xin thì cũng có ý đồ trộm cắp,
– cháu không ăn xin, cũng không trộm cắp.
– không phải thì mau đi đi.còn không tôi đánh bây giờ.
Hết cách, Phượng đành lủi thủi quay gót trở ra, muốn tìm người đàn ông đó trước đã khó nay càng thêm khó,
Biết tên biết cả địa chỉ nhà thì sao chứ? Cô vẫn không thể gặp được anh ta?
Ruột gan Phượng rối rắm , nhất định phải tìm ra cách gì đó?
Phượng đi ngơ ngẩn 1 lúc trên đường rồi mới trở lại bệnh viện với con.
Đến tối, phượng cho điện thoại , ví tiền vào túi xách rồi đi tới chỗ làm, cứ tưởng sau chuyện đó, gã Quản lý sẽ chửi ghê lắm nhưng không….thái độ của anh ta vẫn bình thường, thậm chí còn vui vẻ với cô hơn trước, điều đó khiến Phượng lơ ngơ không hiểu gì? Chị Hà khoác vai cô đi vào phòng thử đồ.
– hôm qua em có bị làm sao không?
– dạ, không chị ạ,
– lần sau em nhớ rút kinh nghiệm nhé, đánh khách là điều cấm kị đấy em ạ, như đứa khác là bị tẩn 1 trận rồi đuổi thẳng cổ đấy.
– dạ, em nhớ rồi, em không làm thế nữa đâu?
– mà kể ra em may mắn lắm đấy, người hôm qua em đυ.ng phải nghe nói là con của 1 gia đình tài phiệt nào đó rất có tiếng trong giới kinh doanh,anh ta nổi tiếng chịu chơi hào phóng bậc nhất. em mà chiều anh ta 1 đêm thôi thì có 1 khoản hời rồi đấy.
Chịu chơi? Hào phóng?. Cô có nghe lầm không?
Cái người hôm qua ki bo với cô mấy đồng tiền băng bó không phải anh ta chăng?
Chịu chơi hào phóng nỗi gì? Chỉ được cái bốc phét là giỏi?
– em thấy tụi con linh không, nó được tiếp ông kia mấy lần, lần nào cũng được cả chục triệu bạc, hôm qua em giành mất khách vip của nó, nó kể xấu em quá trời quá đất , đến khi thấy em xích mích với ông kia nó mừng công khai luôn ấy, hãm thế là cùng.
Cả 2 đang vui vẻ nói chuỵen thì con Linh từ đâu xuất hiện, quát.
– ê, con Hà, mày nói cái gì tao đấy?
Chị Hà không thèm trả lời mà nói với Phượng.
– thay đồng phục đi chúng ta ra ngoài.
Phượng gật đầu, cô thay nhanh đồ rồi cùng chị Hà bỏ đi ra, sau lưng vẫn nghe tiếng con Linh đay nghiến.
– đi nói xấu sau lưng tao làm gì vậy 2 con đ* nứиɠ lol, tụi mày không bằng tao nên gen tức à?người mới thì sao? Gái quê thì sao? Cuối cùng vẫn là đồ ngu,haha,
Chị Hà quay lại trừng mắt với con Linh,
– mày nói gì vậy con kia, ?
Mồm mày sao còn thối hơn cả cứt chó thế?
– tao nói đúng mà, có thối thì thối con mẹ mày đấy, haha.
Chị Hà bực tức lôi Phượng ra bên ngoài .
Tối hôm ấy khách ra vào nườm nướp, nhân viên chạy ngược chạy xuôi ai cũng bận rộn, duy chỉ có mỗi Phượng là ngồi rảnh rang , tụi con Linh thấy vậy thì gen gét lắm, nó chạy đi kiến nghị với quản lý, không ngờ quản lý lại nói.
– mày ghen tỵ cái gì, nó mới đến , làm sao tiếp khách được như tụi mày, để nó học hỏi dần rồi tính sau.
Con linh trợn to mắt không thể tin.Đây là 1 sự ưu ái vô cùng rõ ràng, Mới hôm qua Phượng gây họa xong, hôm nay lại chẳng bị đuổi việc mà còn được ưu ái như thế nữa.
Đúng lúc Quân 1 mình bước vào nhà hàng, quản lý nhìn thấy liền hiểu ý bảo con Linh đi gọi Phượng.nó vùng vằng đi mất.
Tay quản lý nịnh nọt nhìn Quân.
– em cho người đi gọi cô ta rồi, anh vào phòng vip 1 đợi chút nhé .
– được, nhớ những gì tôi dặn dò đấy,
– vâng.
***
Phượng đem 1 chai R*ợ*u ngoại bước vào phòng vip1.tâm trạng hơi lo lắng không biết người mình phải tiếp hôm nay là ai?
Vừa nhìn thấy người trong phòng là Quân, cô ngạc nhiên đến mức suýt nữa đánh rơi chai R*ợ*u trên tay, giọng Quân đáng gét vang lên.
– đứng cho vững, chai R*ợ*u trên tay cô nhập khẩu từ Pháp, giá trên thị trường là 3000 USD, làm vỡ cô không đền nổi đâu.
3000 USD?
Phượng hoảng quá vội túm chặt chai R*ợ*u trên tay, sợ bị rơi mất, Quân nhìn thấy hành động nhỏ đó của cô thì phì cười.
– qua đây rót R*ợ*u cho tôi, đứng đó làm gì?
Phượng không còn cách nào đi tới.Quân rót R*ợ*u ra 2 ly, đẩy 1 ly về phía cô.
– uống đi.
Phượng nhìn li R*ợ*u , không biết nên nói gì?
– cô? Không biết uống R*ợ*u?
Phượng lắc đầu.
– có tiền là uống được chứ gì?
Phượng vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Quân khinh thường rút ra 4 tờ 500k đặt lên bàn.
– 1 ly 500k , uống hết 4ly số tiền này thuộc về cô.
Phượng nhìn số tiền , lòng thầm kích động, sau cùng cô cắn răng nhắm mắt nâng ly uống 1 hơi cạn sạch.R*ợ*u đi đến đâu nóng đến đó, toàn thân cô chẳng mấy chốc nóng ran lên.
– còn 3 ly.
Phượng cắn răng uống hết 3 ly còn lại, sau đó vươn tay cầm lấy tiền trên bàn nhét vào túi áo.đầu óc cô bắt đầu choáng váng.R*ợ*u vào lời ra, phượng bắt đầu lảm nhảm.
– tôi uống…hết rồi nha…tiền tôi lấy nha…hihi.
Quân tức cười, lại có chút thú vị nhìn chằm chằm cô .men R*ợ*u khiến mặt cô đỏ ửng lên, trông vô cùng xinh đẹp dụ dỗ anh.
– cô lấy tiền rồi mới nói, ai chơi vậy?
Phượng cầm ly R*ợ*u không gõ leng keng .
– hihi…tiền ăn mấy ngày tới không phải lo nữa rồi,
– cái gì mà tièn ăn? Mấy ngày tới?
– anh làm sao biết được cuộc sống của người nghèo chúng tôi, cơm ăn hôm nay lại lo nghĩ đến ngày mai,.. bé Nhật nó đói, tôi…đói cũng được, nhưng không thể để nó đói.
– cô say rồi hả?
-hở….say là gì vậy? Tôi đang bay mà, bay trên mây đó…hjhj.
Quân biết cô say rồi.
4 ly R*ợ*u mạnh không say mới là lạ đó.nhìn cô như vậy?
Quân bật chợt túm cô kéo vào lòng, môi hướng vành tai cô cắn nhẹ, Phượng bị *** bèn bật ra tiếng ” ưm, ưm” càng khiến Quân dâng lên lửa du͙© vọиɠ.tay anh không tự chủ mò mẫm vào trong da thịt cô .
Phượng đang lim dim mắt bỗng dưng cả người cứng đờ, đẩy mạnh Quân sang 1 bên, tỉnh táo hơn 1 tí.
– anh…anh làm gì vậy?
Mất hứng, Quân không vui nói.
– tôi làm gì? Cô bị điên à?
– anh…anh đừng hòng trộm tiền của tôi nha.
Hả? Nghĩ anh sờ soạng người là muốn trộm tiền sao?
Người đàn bà này….????
Quân hết nói nổi lại kéo mạnh cô vào lòng mình lần nữa, kìm nén du͙© vọиɠ nói.
– tôi không trộm tiền của cô, tôi cho cô tiền, ngủ với tôi, tôi cho cô rất nhiều tiền, được không?
Ánh mât phượng mê man.
– ‘rất nhiều tiền hả? Có thật không?
– tôi không lừa cô, tiền tôi không thiếu.
Quân dùng lời nói, từng bước từng bước dụ dỗ Phượng, tay anh hướng cúc áo cô giật nhẹ 1 cái, từng cúc đứt ra.tay Quân nhanh chóng luồn vào trong áo xóa nắn *** cô, chưa bao giờ anh có du͙© vọиɠ lớn như thế này ngoại trừ 1 lần cách đây 6 năm về trước….
Tay anh di chuyển xuống sống lưng cô , miệng bật ra.
– cô thật hấp dẫn, tôi muốn “yêu” cô!
Phượng vốn đang chìm trong du͙© vọиɠ, đột nhiên cả người cô cứng ngắc, mắt mở to ra, chân cô co lại bất ngờ đạp Quân ra khỏi người mình, cô nhìn Quân ngã nhào trên đất, lắp bắp .
– anh…anh….
Câu nói này thật ám ảnh!
Ám ảnh cô từ 6 năm trước!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.