Sau khi trốn khỏi bệnh viện, Phượng ôm con ra bắt chuyến xe khách đi Hà Nội, đúng 4h sáng thì xe tới bến Mỹ Đình,
Trời tối đen, 1 thân 1 mình cùng đứa con và thêm 1 số tiền lớn không khỏi khiến Phượng lo sợ, cô sợ bị ςướק..
Số tiền này là số tiền cô làm trái lương tâm mà trộm đi của chồng, và đó cũng là phao cứu mạng con trai cô.
Hai mẹ con nằm ôm nhau co rúm trên xe đến 6h giờ thì trời sáng bảnh, Phượng 1 tay ôm con, 1 tay cầm túi balo ra khỏi bến.bé nhật nằm trong lòng cô thì thào:.
– mẹ ơi, con đói.
Phượng bèn bế con ghé vào 1 sạp hàng mua tạm ổ bánh mỳ kẹp và 1 hộp sữa.nhìn con ăn ngon lành, tự dưng cô lại ứa nước mắt.cô len lén lau đi tránh con nhìn thấy.hơn ai hết cô biết bây giờ không phải lúc yếu đuối, cô phải cùng con chiến đấu với bệnh tật.
Phượng bắt xe ôm tới thẳng bệnh viện trung ương, cả 1 ngày cô chạy ngược chạy xuôi làm thủ tục khám bệnh cho con, bệnh viện yêu cầu xét nghiệm tủy- chọc tủy, phân tích huyết thanh, làm xét nghiệm hóa sinh,phân tích tế bào, xét nghiệm gen, tế bào nhiễm sắc thể.
Kết quả kiểm tra cuối cùng bé nhật mắc bệnh bạch cầu cấp dòng lympho. bệnh đang ở giai đoạn đầu tiên.
Phượng run run hỏi bác sĩ.
– có thể chữa khỏi đúng không bác sĩ?con tôi sẽ khỏe lại đúng không ạ?
Vị bác sĩ già trấn an cô.
– bệnh chỉ đang ở giai đoạn đầu, bé sẽ nhanh khỏi thôi, bây giờ cô cho bé nhập viện điều trị luôn, chúng ta sẽ tiến hành làm đợt xạ trị đầu tiên, cô cũng nhanh chóng bảo người thân đến làm kiểm tra để tìm tủy tương thích , tốt nhất nên tìm người thân ruột thịt cùng nhóm máu, xác suất sẽ cao hơn.
Phượng cuộn chặt tay lại,gật đầu .
Đêm đó trong phòng bệnh,bé Nhật nằm trên giường, uể oải hỏi cô.
– mẹ ơi…bố và bà nội đâu ạ?
Ruột gan Phượng nhói đau.
Biết nói với con thế nào đây?
Thường ngày bé nhật rất quấn bố nó, nếu nó biết nó không phải con ruột của bố nó thì sẽ ra sao đây?
– mẹ ơi…sao mẹ lại khóc vậy ạ?
– à…không, bụi bay vào mắt mẹ thôi mà, không có gì đâu con.bố và bà nội tạm thời rất bận không lên chơi với con được, bé nhật đừng buồn nha .
– vâng ạ,nhưng mà….có phải con làm gì sai không ạ?
– sao con nói vậy? Con mẹ ngoan nhất mà.
Bé nhật mếu máo.
– bố đánh con, P0'p cổ con,bố nói muốn gϊếŧ con.
Phượng ngay lập tức ôm chặt lấy con, đau lòng kêu lên.
– bố không phải như vậy đâu con à? Quên chuyện ấy đi được không?quên nhé chịu không?
Bé nhật buồn thiu gật đầu,1 lúc sau thì dần thϊếp đi trong lòng cô.đắp chăn cho con xong, 1 mình phượng thẩn thờ trên hành lang bệnh viện.trong tay cầm chặt tờ giấy ghi dòng chữ PHẠM THIÊN KHÁNH.
Người đàn ông này là bố của bé nhật, chắc chắn là anh ta.chắc chắn là cái đêm định mệnh ấy.!
1 đêm dài trôi qua, sáng sớm, Phượng mua đồ ăn sáng cho con xong thì tìm hộ lý nhờ trông hộ bé Nhật, 1 mình cô đi ra khỏi bệnh viện.
Phượng đưa tờ giấy có ghi địa chỉ kia cho xe ôm.
– làm ơn chở cháu đến địa chỉ này với ạ.
Chú xe ôm nhìn chằm chằm tờ giấy sau lại quay qua nhìn Phượng từ đầu xuống chân.ánh mắt có gì đó rất lạ.
– cô có chắc là địa chỉ này không?
– vâng, trong đây ghi vậy mà, có vấn đề gì sao ạ?
– à…không? Cô đội mũ đi, tôi chở.
Phượng ngập ngừng hỏi.
– cách đây có xa không hả chú? Tiền xe hết bao nhiêu ạ?
– cách đây 30 phút đi xe thôi cô ơi, không xa đâu, cô cho tôi xin 50 ngàn .
– vâng,
Phượng ngồi lên xe, thầm mừng rỡ, không ngờ địa chỉ trong tờ giấy lại dễ tìm đến vậy?
Chú xe ôm chở cô đến đầu ngã tư thì dừng.
– cô xuống đi, đến rồi đó.
Phương thấy xung quanh vắng vẻ thì hơi sợ,
– ủa, đây là đâu vậy chú’?
– là chỗ cô muốn đến chứ sao nữa, cô đi bộ qua cái cổng đại kia là vào tới đấy, chỗ này là khu nhà ở cao cấp giành cho người giàu, nhìn cô ăn mặc như vậy mà tìm đến đây tôi cũng thấy lạ đó.
Phượng cười trừ, trả tiền xe ôm rồi đi bộ từ từ Tiến vào ***.
Vào đến nơi, khung cảnh trước mắt không khỏi làm cô choáng ngợp, những ngôi biệt thự thiết kế xa hoa nằm tọa lạc trên khu đất rộng lớn.cây cối trồng san sát, không khí trong lành, ở đây giống như hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Giờ thì Phượng đã hiểu được lời nói của bác xe ôm rồi.nếu cô không theo địa chỉ này tìm đến thì có lẽ cả đời cô cũng không biết được cuộc sống của người có tiền lại như thế này.
Lấy lại bình tĩnh, Phượng bước đi vào , sau cùng cô dừng lại trước 1 cánh cổng sắt cao cao, trước cổng có trồng 1 giàn giây leo tuyệt đẹp, xanh rì, Phượng nhìn vào tờ giấy kiểm tra lại lần nữa , chắc chắn là đúng địa chỉ mới an tâm đưa tay bấm chuông,
Bấm 3 lần chuông cũng chẳng có ai ra mở cửa.Phượng ngẩn ra không biết làm gì?
Có lẽ người trong nhà đi ra ngoài rồi cũng nên.?
Nghĩ vậy, Phượng đặt ௱ô** ngồi xuống 1 bên cổng chờ đợi.
Hơn 1 tiếng sau, 1 người phụ nữ trung niên xách 1 giỏ rau củ từ phía trước bước về phía Phượng, bà ta dừng chân trước cổng biệt thự, đang định mở cổng vào thì bà ta bất ngờ liếc mắt sang nhìn phượng,ánh mắt chẳng có tí thiện cảm nào.
– cô là ai vậy? Cô ngồi đây làm gì?
Phượng vội bật dậy.nói ngay.
– gì là chủ nhà này hả? Tôi đến tìm một người tên là Phạm Thiên Khánh.
Sắc mặt bà ta thay đổi trong chốc lát,trở nên khinh thường.
– đi đi, ở đây không có ai tên như vậy hết,
Nói rồi bà ta mở cửa bước vào trong,phượng còn chừa kịp nói thêm câu nữa.
Thoáng chốc cô cứ trơ ra không biết phải làm gì? Nhìn tờ giấy địa chỉ mà cậu Toàn ghi, cô cảm giác như bản thân đang đi trong sương mù vậy?
Cô không biết gì về người đàn ông đó cả ngoài cái tên và địa chỉ ghi trên tờ giấy.
Phải làm gì đây nhỉ?
Đang thần người ra, cánh cửa sắt lại được mở ra, người phụ nữ trung niên tay bưng 1 tô cơm đầy ắp lẫn thức ăn đưa cho cô.Phượng không hiểu gì mà vô thức nhận lấy.
Bà ta nói.
– ăn rồi đi đi!
Phượng mở to mắt.
Bà ta….cư nhiên nghĩ cô là ăn xin!
Người phụ nữ đi vào khóa cổng chắc chắn.Phượng bỏ tô cơm cùng thức ăn xuống chạy tới đập cửa.
– gì ơi…tôi không phải đến xin cơm…tôi đến tìm người mà gì ơi…
Không có tác dụng, bà ta vào trong nhà rồi.Phượng nhìn tô cơm bất lực thở dài.
Cô ngồi xuống bên cổng tiếp tục chờ đợi, chờ đợi 1 hy vọng….
***
Tại 1 khách sạn lớn.
1 đôi nam nữ cầm thẻ rồi đưa nhau lên phòng khách sạn, cửa vừa mở ra, người đàn ông lập tức kéo người phụ nữ vào bên trong, không nói không rằng quăng cô ta lên giường, anh ta dùng tay xé váy cô ta 1 cách тһô Ьạᴏ, người phụ nữ kêu lên H**g phấn.
– a…a…Quân…
Người đàn ông tên Quân mặc cô ta kêu, lột đồ sạch sẽ rồi thì lật úp cô ta lại, 1 tay kéo xéc quần âu, dùng cái dùi nóng bỏng đâm vào từ phía sau.
– aaa…Thiên Quân…nhẹ 1 chút….
Quân vẫn không nói gì, ra sức ra vào trên người cô ta.
Đang hành sự thì điện thoại di động trong túi quần Thiên Quân đổ chuông inh ỏi.
Thiên Quân mặc kệ, không để ý, nhưng hình như người gọi đang muốn phá anh thì phải.chuông reo hết hồi này đến hồi khác không ngừng nghỉ.Thiên Quân bực bội rút ra khiến cô gái trên giường vốn đang đê mê mất hứng tột độ.
– Quân…sao lại…
Thiên Quân mặc cô ta, nghe điện thoại.
– cô có bị điên không mà gọi lắm thế?
Giọng nói bên kia rối rít.
– không phải đâu cậu Quân, bà chủ ốm,
– ốm thì gọi ông già đấy, còn không thì đi bệnh viện đi, gọi tôi làm cái quái gì.
– dạ…tại bà chủ nhất định không đi, bà chủ chỉ muốn gặp cậu thôi.
Thiên Quân ném điện thoại, chửi thề.
– mẹ kiếp, phiền phức thật.
Nói vậy thôi nhưng Thiên Quân vẫn xuống giường, anh kéo xéc lên, rút ví ra 1 tập tiền ném lên giường, mặc kệ cô gái ngẩn ra trên đó, bỏ đi mất.
Chiếc Xe của Thiên Quân vừa rẽ vào con đường dẫn về ngôi biệt thự cũng là lúc Phượng đang lủi thủi đi bộ từ trong ra, ánh đèn xe chói mắt khiến Phượng phải đưa tay lên che mặt, chiếc ô tô lướt vụt qua rất nhanh, không hiểu sao tự dưng Phượng hồi hộp khó hiểu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.