Sự thật chứng minh, dự cảm của Đường Học Cẩn không sai, mỗi ngày ở trường, bên cạnh cậu luôn có hai người —— Vạn Bác và Tô Lễ Hàng. Cậu thậm chí không biết vì sao Tô Lễ Hàng thích bám theo mình như vậy, chẳng khác gì Vạn Bác lúc trước, cởi mở một cách không thể hiểu được.
Nếu chỉ vậy cũng thì thôi, cởi mở không có gì, cậu hiện tại đã học được mở rộng cửa lòng với bạn học, vì cậu phát hiện tình bạn ở thời học sinh, rất chân thành, nếu ở trường có bạn bè ở cạnh, kỳ thực cũng rất tốt.
Chỉ là ——
Một khi hai người bên cạnh cậu gặp nhau, sẽ không ngừng cãi nhau là thế nào, mỗi khi hết tiết Đường Học Cẩn cảm thấy mình sắp điên rồi, hai bên lỗ tai hoàn toàn không có một khắc là yên tĩnh.
Nửa chống má, Đường Học Cẩn dùng tay xoay 乃út, vẻ mặt bất đắc dĩ nghe hai người ngồi cạnh bắt đầu "Thế Chiến", rõ ràng đã mười lăm, mười lăm sáu tuổi rồi, lại chẳng khác gì con nít —— vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ.
Lần thứ n nghe hai người vây quanh một chủ đề lạ lẫm kịch liệt thảo luận sau đó không biết thế nào rẽ sang lối khác, Đường Học Cẩn nâng cái tay còn lại cho mỗi người một cái bốp, hai người nước bọt tung toé chỉ kém xắn áo đứng dậy làm một trận song song ngậm miệng, ôm đầu xoay lại chớp chớp mắt nhìn Đường Học Cẩn.
"Đường Tiểu Cẩn / anh Đường, cậu / anh làm chi đánh tôi / em, muốn đánh thì đánh tên này nè." Cả hai song song mở miệng, thanh âm nhị trọng tấu, sau đó cùng duỗi tay chỉ vào đối phương.
Đường Học Cẩn: "..." Nghẹn lời, trình độ ăn ý này ——
Tô Lễ Hàng thở phì phì trừng mắt, "Cậu, bắt chước tôi làm chi!"
Vạn Bác nâng cằm, "Là cậu bắt chước tôi." Nói xong quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, híp mắt, hỏi: "Đúng không đúng không, Đường Tiểu Cẩn, rõ ràng là cậu ấy bắt chước tôi."
"Đừng ồn ào nữa, an tĩnh cả đi!" Mắt thấy hai người tính cãi nhau tiếp, Đường Học Cẩn trực tiếp vỗ bàn, giọng nói thanh lãnh, tuy rằng bình thường, lại rất có lực uy hiếp.
Bĩu môi, Vạn Bác và Tô Lễ Hàng nhìn nhau, ngoan ngoãn câm miệng, cuối cùng an tĩnh lại.
Đường Học Cẩn lúc này ngẩng đầu lên xoa trán, quăng vào lòng mỗi người một quyển sách, nói: "Mau ôn tập đi, chiều nay có kiểm tra, đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhàm chán này, không thấy cả lớp chỉ có mỗi giọng của hai cậu sao?"
Tô Lễ Hàng nghe xong, nhu thuận gật đầu như thỏ, hoàn toàn không có cái vẻ vừa rồi cãi nhau với Vạn Bác, bề ngoài của cậu vốn đã xinh đẹp, lúc này ngoan ngoãn cúi đầu ôn bài, độ cong mặt nghiêng càng thêm mấy phần.
Vạn Bác nhìn chằm chằm Tô Lễ Hàng một hồi, quay đầu, cầm quyển sách bắt đầu đọc, cậu thầm nghĩ, kỳ thực tên này cũng đẹp đấy, ầy, rất giống Đường Tiểu Cẩn.
Buổi chiều, Đường Học Cẩn vừa về tới nhà, đã bị Lục Quân Thần ôm vào lòng làm một nụ hôn sâu. Nụ hôn vừa kết thúc, anh cười híp mắt ôm mặt cậu bẹp một cái hôn lên trán, ôn nhu nói: "Mừng em về nhà, Tiểu Cẩn của anh."
"Buồn nôn như vậy làm chi." Mặt ửng đỏ, Đường Học Cẩn liếc Lục Quân Thần một cái, thay dép để cặp xuống rồi vào bếp, buộc tạp dề bắt đầu làm bữa tối.
Lục Quân Thần một tấc không rời theo Đường Học Cẩn vào bếp, giúp cậu lặt rau rửa đồ ăn, mấy việc này anh làm hơn nửa tháng, cuối cùng đã quen tay —— Lục Quân Thần xưa nay ngón tay không dính nước mùa xuân, từ khi ở bên Đường Học Cẩn, lần đầu tiên bước vào bếp, thử cống hiến tí sức cho bữa ăn của mình.
Lục Quân Thần làm xong mấy việc đủ khả năng làm rồi thì không nhúng tay nữa, anh rất tự hiểu lấy mình, biết mình nếu như cố gắng hơn, rất có thể chỉ tăng thêm việc.
Anh nghiêng người dựa vào cửa bếp nhìn cậu bé bên trong, nghiêm túc chiên thịt, thêm muối thêm bột ngọt vào canh, mỗi một bước, anh đều có thể từ đó nhìn thấy tấm lòng của cậu bé.
Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dù sao lúc này Lục Quân Thần cảm thấy, trên thế giới này khẳng định không ai khi nấu ăn có thể xinh đẹp bằng cậu bé, khiến lòng người ngứa.
Đường Học Cẩn bị nhìn đến đỏ lỗ tai, cậu không biết Lục Quân Thần gần đây gặp phải chuyện gì, mỗi lần cậu nấu cơm, đều thích đứng ở cửa bếp nhìn cậu, cậu đã mấy lần bảo đối phương cứ đi làm việc của mình, nhưng Lục Quân Thần không nghe, ngày mai lại tiếp tục đứng nhìn.
Gọi cậu cũng phải hiếu kỳ, lẽ nào mình ở khi nấu cơm có gì khác sao?
Bất quá cậu đương nhiên không ngốc mà hỏi, vì cậu khẳng định mình sẽ nhận được một câu trả lời cực kỳ gì đó, nói chung, từ khi ở bên Lục Quân Thần, cậu phát hiện, đối phương đã phá vỡ hình tượng từng có trong cảm nhận của cậu, hoàn toàn như đổi tính vậy.
Bất quá, cậu càng thích là, bất kể đổi thế nào, đối phương luôn là Lục Quân Thần, thế là đủ.
Sự ấm áp giữa bọn họ từ khi ở bên nhau, vẫn chưa hề biến mất, lúc này, tuy rằng không ai lên tiếng, nhưng cảm giác ấy, sự ấm áp ấy, bếp đã sắp tỏa ra bong bóng màu hồng phấn.
Khi ăn cơm, Đường Học Cẩn nhắc với Lục Quân Thần chuyện mình đã nghĩ khá lâu —— cậu muốn mua nhà.
Cậu biết ngày sau nhà ở thủ đô sẽ tăng tới cái giá ngất ngưỡng 1m² ba bốn năm sáu vạn, người bình thường tiền lương năm sáu nghìn cho dù không ăn không uống năm sáu mươi năm cũng chỉ trả được tiền thế chấp, mà một đời người phỏng chừng chỉ có chừng ấy thời gian, giá cả ở các thành phố trọng điểm khác cũng không thấp, tầm khoảng hai ba vạn 1m².
Thành phố G xem như một trong những thành phố trọng điểm có giá khá cao, giá ngày sau tuy rằng không khoa trương như thủ đô, nhưng hai ba vạn tuyệt đối là bình thường, mà còn là nhà trống cơ bản nhất——
Cộng thêm chi phí trang hoàng lỉnh kỉnh phía sau, một căn nhà khoảng 100m² tổng giá trị có thể vượt trước ba bốn trăm vạn, cậu hiện tại có tuyệt đối ưu thế, năm 96 giá nhà phổ biến không cao, cho dù ở thủ đô, 1m² năm sáu nghìn đã là ngất ngưỡng, lúc này mua nhà, tuyệt đối là kiếm.
Lục Quân Thần ngẩng đầu nhìn cậu bé nhà mình, hỏi: "Sao đột nhiên muốn mua nhà vậy?"
Đường Học Cẩn trả lời: "Em cảm thấy có một căn nhà thuộc về mình sẽ an tâm hơn." Nói xong, cậu tạm dừng, rồi nói tiếp: "Huống hồ, điền sản sau này không chừng sẽ thay đổi, giá nhà phỏng đoán sẽ còn tăng, có lẽ tốc độ tăng không nhỏ, giờ mà mua, sau này không cần lo lắng vấn đề tiền kiếm được không đủ mua nhà."
Câu cuối cùng Đường Học Cẩn có ý trêu chọc, không phải sao, đời trước, cậu mệt ૮ɦếƭ mệt sống tăng ca, mỗi tháng cho dù tiền lương vượt trước bảy tám nghìn, không ăn không uống suốt mấy mươi năm, cũng không phải không mua nổi một căn nhà trăm m² sao, càng miễn bàn trang hoàng.
Lục Quân Thần nghe được lời Đường Học Cẩn, nhíu mày nghĩ một lát, đại thể cũng đồng ý với lời ấy.
Ngành điền sản luôn thay đổi, một năm này còn cho tăng giá 1m² lên trời, sang năm (chính) (phủ) phát hiện cao quá hoang đường lại bắt đầu dùng thủ đoạn điều tiết, nhưng bất kể thế nào, giá đã tăng lên cho dù có giảm, cũng không thể giảm về tới lúc khởi điểm.
Do dự một hồi, Lục Quân Thần gật đầu, "Ừ, cuối tuần, anh đi xem với em."
Nghe được lời này, Đường Học Cẩn bật cười, "Dạ."
...
Cuối tuần, Đường Học Cẩn kéo Lục Quân Thần tới trung tâm bán bất động sản vừa khai phá không lâu cách đại học Z không xa, cậu định mua nhà ở đây, không riêng vì gần đại học, còn vì giao thông và phong cảnh rất tốt.
Lục Quân Thần nhìn chỗ bất động sản còn đang khai phá, hiếu kỳ hỏi, "Sao lại tính mua ở đây, trung tâm thành phố không tốt à?"
Đường Học Cẩn lắc đầu, "Không phải, mua ở đây tiện, sau này em lên đại học Z, trực tiếp dọn tới đây, đường tới trường bất quá mười phút."
Lục Quân Thần nghe Đường Học Cẩn nói muốn ghi danh vào đại học Z, không khỏi giật mình, dù sao lấy thành tích của cậu bé, đại học Kyoto và Viện Gen Bắc Kinh, phòng chừng đều tới ςướק.
"Tiểu Cẩn, lẽ nào sau này em định học đại học Z à? Thành tích của em tốt vậy, có rất nhiều trường tốt hơn cho em chọn." Không khỏi hỏi, Lục Quân Thần kỳ thực rất vui vẻ, vì nếu đại học cậu bé nhà anh học phải đi quá xa, hai người họ muốn gặp nhau sẽ rất khó khăn, một mình anh ở nhà chăn đơn gối chiếc, cũng bực lắm.
Nhẹ nhàng cười, Đường Học Cẩn nói: "Dạ, đi xa vậy làm chi, sự nghiệp của em người nhà của em... Còn có anh, đều ở đây cả." Câu cuối cùng, Đường Học Cẩn nói rất nhỏ, gò má lặng lẽ ửng lên hai rặng hồng, mặt cũng xoay đi, né khỏi tầm mắt của Lục Quân Thần.
Lục Quân Thần cảm thấy tâm tình mình đã vui sướng cực điểm, nghe lời cậu bé nhà anh nói, anh quả thật muốn ôm cậu bé vào lòng hôn một cái, mấy lời tâm tình này, nghe thật là khiến người thỏa mãn, so với cái gì em yêu anh, làm anh cảm động hơn nhiều.
Vì đang ở bên ngoài, Lục Quân Thần cho dù kích động muốn làm gì, lý trí của anh vẫn còn ở đây, thế nên, anh chỉ kéo cậu bé vào lòng vội vã ôm một cái, rồi buông ra, ôn nhu nói: "Tiểu Cẩn, anh rất vui——"
"Ầy, chúng ta vào thôi." Đường Học Cẩn quay người, nhấc chân vào trung tâm, bất quá vẻ mặt xoay lại với Lục Quân Thần, thấy thế nào cũng là ngọt ngào, rất làm người thích.
Vị thành niên chưa tròn mười tám tuy rằng có thể mua nhà, nhưng phải có người giám hộ hoặc người đi cùng ký tên, Lục Quân Thần sử dụng quyền lợi người giám hộ, tên anh ký bên cạnh Đường Học Cẩn, hai cái tên song song, dựa vào với nhau, thoạt nhìn rất đẹp.
Ra khỏi trung tâm, Đường Học Cẩn treo ý cười thỏa mãn, cậu hiện tại cũng là thành viên trong hội có nhà, tâm tình vui sướng cậu định tiện đường tới "Giai Viên" xem.
"Giai Viên" khai trương gần một tháng, ngoại trừ mấy ngày đầu dòng người khá đông đúc, mấy ngày sau, cũng chậm rãi ổn định lại.
Lượng người hiện tại của "Giai Viên" tuy rằng không nhiều như lúc bắt đầu, nhưng cũng không ít, chí ít ở khu vực phồn hoa ấy, so với các nhà hàng khác trên cùng con đường, đã cực kỳ náo nhiệt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.