Vạn Bác trừng Lục Quân Thần một cái, bất mãn nhảy nhót tới cạnh Đường Học Cẩn, ghé lại cười tặc, "Đường Học Cẩn, vừa rồi hoa hậu lớp nói gì với cậu vậy?"
"Hoa hậu lớp?" Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác, hất bay móng vuốt trên vai mình, "Hoa hậu gì hả, cậu nói Lăng Hiểu Nhiễm à? Cậu ấy bảo cô Đường cần gặp tôi mà thôi."
Vạn Bác nghe được lời này, trề môi, "Ai, sao lại nói mấy chuyện chẳng có gì để tám này chứ."
Đường Học Cẩn liếc xéo cậu một cái, "Vậy cậu muốn nói gì?"
Vạn Bác lẩm bẩm, nhỏ giọng thì thào, "Tốt xấu cũng nên bày tỏ gì đó chẳng hạn, trong lớp ai không biết cậu ấy thích cậu."
Lỗ tai Lục Quân Thần co giật, nhướng mày, thầm nghĩ là, dám giành với ông?
"Bậy bạ." Đường Học Cẩn vỗ Vạn Bác một cái, nghẹn lời nói: "Cậu lẩm bẩm nói gì vậy hả, có tính vào không, đứng cản ở đây là tính làm môn thần à?"
Vạn Bác sờ mái tóc bị cắt ngắn củn của mình, hắc hắc bật cười, sau đó hỉ hả kéo Đường Học Cẩn vào tiệm, Lục Quân Thần theo sau sờ cằm nghĩ, ừm, xem ra Tiểu Cẩn nhà anh không có cảm giác gì với Lăng Hiểu Nhiễm đó.
Cửa tiệm cơm đã treo tấm bảng tạm nghỉ, mọi người tụ bên trong, nói nói cười cười.
Nhân viên làm việc ở tiệm vừa nghe ông chủ nhỏ muốn tự mình xuống bếp, mắt đều tỏa sáng, bọn họ đã từng nếm qua, quả thật khen không dứt miệng, đáng tiếc ông chủ nhỏ phải chuẩn bị cho trận chiến thi vào lớp 10, bằng không một khi bắt được cơ hội bọn họ sẽ mặt dày năn nỉ ông chủ nhỏ xuống bếp thỏa mãn đầu lưỡi của mình —— ông chủ nhỏ dễ nói chuyện lắm.
Khó khăn lắm cuộc thi vào lớp 10 đã kết thúc, lúc này mỗi người đều hận không thể ói bữa sáng đã ăn vào ra, vậy là có thể chừa bụng để lát nữa chén sạch bữa trưa.
Việc vệ sinh của tiệm rất tốt, mỗi ngày buôn bán xong, tiệm sẽ được quét tước sạch sẽ, đội mũ đeo tạp dề xong, Đường Học Cẩn vào bếp, trong bếp nguyên liệu gì cũng có, đặc biệt đầy đủ, hoàn toàn có thể để cậu phát huy.
Lục Quân Thần hai tay đan nhau để ở bụng, đôi mắt chuyên chú nhìn Đường Học Cẩn sau cánh cửa thủy tinh, nháy cũng không nháy, nét mặt treo ý cười ôn hòa, ánh mắt có sự yêu chiều nhàn nhạt.
Lưu Minh Lượng và Vạn Thế Tam táu gẫu đầu cơ, Vạn Bác chẳng biết làm gì ngồi cạnh tía, cúi đầu chọt chọt ngón tay, mà Trương Vân thì nhàm chán cọ vào bếp, phụ giúp gì đó, bà vừa rửa rau vừa nói chuyện với cậu.
"Tiểu Cẩn à, cháu đã tính tới chuyện cấp ba học ở đâu chưa?"
Động tác xắt thịt của Đường Học Cẩn tạm dừng, trả lời: "Dạ chưa ạ."
Trương Vân vừa nghe, liên miên cằn nhằn bật máy hát, "Tiểu Cẩn này, thím không học mấy năm, bất quá cũng biết học ở thành phố sẽ tốt hơn, cháu hiện tại có năng lực, cũng lớn rồi, nếu có thể, thím hy vọng cháu hãy lên thành phố, dù sao chuyện này quan hệ tới tương lai của cháu."
Trương Vân nói vừa vặn là điều Đường Học Cẩn hiện đang nghĩ, đời trước, cậu bằng vào thành tích hạng nhất thi đậu trường cấp ba ở thị trấn, nhưng lúc đó, kỳ thực cậu có lựa chọn tốt hơn. Một trường ở thành phố G muốn nhận cậu, chỉ là trường này không miễn học phí, chỉ là đưa ra có học bổng, mà trường ở thị trấn không chỉ miễn học phí còn cho cậu học bổng, hai chọn một, khi ấy cậu chọn trường ở thị trấn.
Mà đời này, cậu có tiền, con số trong sổ tiết kiệm trong mấy năm nay đã là năm hàng đơn vị sắp thành sáu, cậu hoàn toàn có năng lực chọn một trường tốt hơn trường ở thị trấn, chỉ là... Cậu có chút không nỡ xa Lưu Minh Lượng và Trương Vân, còn có Vạn Bác.
Nhíu mày, Đường Học Cẩn nhẹ giọng nói: "Thím, cháu không nỡ xa chú thím."
"Gì chứ, lẽ nào không nỡ xa thím và chú Lưu, sau này sẽ dính lì bên chú thím sao?" Trương Vân cười cười, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng nghiêm túc xắt thịt.
Đáy mắt bà đong đầy ý cười, mấy năm nay, thiếu niên vốn dĩ gầy yếu suy dinh dưỡng đã lớn lên rất nhiều, tuy vẫn gầy, nhưng chí ít đã không còn sự tiều tụy tái nhợt của ngày xưa, gò má hồng nhuận, mà còn thân thể đã tăng thêm mấy lượng thịt, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Thở dài, Trương Vân tiếp tục nói: "Tiểu Cẩn à, người, luôn phải lớn lên, cho nên cháu rồi cũng sẽ rời đi, thím và chú Lưu đều hy vọng cháu có thể sống thật tốt."
Đường Học Cẩn mím môi, "Cháu biết, thím, những điều này cháu đều biết."
"Đã biết, vậy cháu nên nghĩ cho rõ." Sau đó Trương Vân như là nhớ đến gì, mang theo chán ghét nói: "Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ cũng thật là biết cách ghê tởm mọi người."
Nói đến đây, bà tạm dừng, vẻ mặt như bị buồn nôn, "Đường Quốc Hoa nuôi gái ở ngoài, lần này ai ai cũng biết. Trước còn vì tham tiền mà nghe lời người ta chặt hết chè đổi trồng trái cây, chuyện vỡ lẽ ra, trái cây không đáng một đồng, kết hợp với vụ gái gú của gã, hiện tại hai người họ mỗi ngày cãi nhau, cãi đến trên trấn, cãi đến chú cháu gần đây nghe mà nhức đầu."
Một hơi nói xong lại cảm thấy chê bai cha mẹ trước mặt con cái nhà người ta ra vẻ không tốt lắm, Trương Vân xấu hổ nói: "Xin lỗi Tiểu Cẩn, thím không phải cố ý nói xấu cha mẹ cháu." Bà chỉ là nhanh miệng, trong lúc nhất thời đã quên béng.
Đường Học Cẩn nghe được lời Trương Vân, nhớ tới sự việc đời trước không phải chính là lúc này sao, bất quá cậu khá kinh ngạc khi nghe tin Đường Quốc Hoa còn nuôi gái, cậu cười lạnh, chỉ cảm thấy Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ thật là đáng đời.
Hồi hồn, Đường Học Cẩn bình tĩnh đáp: "Không sao đâu ạ, thím không cần xin lỗi cháu, bọn họ căn bản không phải cha mẹ cháu."
Trương Vân nghe lời này, rất ngạc nhiên, "Tiểu Cẩn, có chuyện gì vậy? Tuy rằng hai vợ chồng ấy rất ghê tởm, nhưng cũng là cha mẹ ruột của cháu, cháu từ đâu nghe mấy lời bậy bạ này!"
Đường Học Cẩn ngẩng đầu nhìn Trương Vân, có chút cay đắng nói: "Thím là thật, bọn họ chính miệng nói cho cháu biết, Triệu Lệ nói cha cháu là một tên tội phạm ***, cháu là con của kẻ ***, nói cháu là đồ vô ơn, không biết lý lẽ."
Nhiều năm như vậy, nhắc lại mấy lời năm đó nghe được, lòng cậu đã không có cảm giác gì khác, có chỉ là chán ghét dành cho vợ chồng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ.
Trương Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, vội vã đứng dậy, lau tay vào tạp dề, chờ khô rồi vội vã kéo Đường Học Cẩn vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng đối phương an ủi: "Xin lỗi, thím không biết, Tiểu Cẩn đừng buồn."
Nói đến đây, Trương Vân dừng lại, rồi nói tiếp: "Thím đã nói hai vợ chồng ấy sao có thể sinh ra một đứa bé nhu thuận hiểu chuyện như cháu chứ, thì ra căn bản không phải ruột thịt. Tin thím, mấy lời Triệu Lệ nói cháu không cần nghe, mụ ấy thích bôi đen người khác, mấy lời này khẳng định là bôi đen cha mẹ ruột của cháu, làng chúng ta hai mươi mấy năm qua yên bình lắm, không nghe ở đâu có án mạng cả, mụ ấy phỏng chừng là cố ý bịp cháu, làm cháu đau lòng mà thôi."
Nằm trong lòng Trương Vân, nghe đối phương an ủi mình, Đường Học Cẩn chậm rãi bật cười, kỳ thực cha mẹ ruột của cậu là ai đã chẳng có ảnh hưởng gì với cậu, chỉ cần không phải Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, cậu sẽ không để ý.
Huống hồ, Đường Học Cẩn vẫn cảm thấy, thế giới lớn như vậy, giữa biển người mênh ௱oЛƓ, muốn tìm được hai người chưa từng gặp mặt, căn bản chính là chuyện không khả năng.
Bất quá lời Trương Vân nói khiến cậu thấy rất ấm áp, đây là thật.
Cọ vào lòng Trương Vân, Đường Học Cẩn như một đứa bé làm nũng một hồi, hai đời cộng lại chưa từng làm ra động tác trẻ con như vậy, Đường Học Cẩn khó được xấu hổ.
Ở bên ngoài nhìn nửa ngày đã sớm nhịn không được Lục Quân Thần đứng dậy, sải đôi chân dài tới cửa bếp, thò đầu vào nhìn, "Dì Trương, Tiểu Cẩn, hai người làm gì vậy?" Kỳ thực anh không hỏi là, sao đang yên đang lành lại đột nhiên ôm nhau.
Lục Quân Thần vừa dứt lời, mấy người đang nói chuyện bên ngoài cũng ngẩng đầu nhìn thấy cảnh Trương Vân ôm Đường Học Cẩn, bọn họ sôi nổi chạy tới cửa bếp, ánh mắt lo lắng rơi xuống người Đường Học Cẩn.
Mặt Đường Học Cẩn đỏ lên, cậu rời khỏi lòng Trương Vân, xoay người cầm dao thùng thùng băm thịt, bất quá lỗ tai trắng mịn lộ bên ngoài, đã trực tiếp kể rõ xúc cảm lúc này của cậu —— cậu xấu hổ.
Trương Vân thấy bọn họ đều tụ tập trong căn bếp nhỏ hẹp, bèn chống nạnh, bất mãn quát: "Ra ngoài ra ngoài hết, chỗ đã nhỏ rồi, mọi người còn chen lấn ở đó là tính làm gì hả."
Ánh mắt Lục Quân Thần rơi xuống người Đường Học Cẩn, nhìn lỗ tai đỏ rực ấy, chậm quá xoay người đi.
Lưu Minh Lượng nhìn vợ mình, thấy hàm nghĩa ở đáy mắt đối phương, hiểu rõ rồi cũng xoay người đi, mà Vạn Bác vừa định vào nhiều chuyện đã bị Vạn Thế Tam nhanh tay lẹ mắt xách đi.
Trương Vân bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nhẹ giọng dặn dò Đường Học Cẩn: "Tiểu Cẩn, nếu cháu đã biết Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ không phải cha mẹ ruột của cháu, vậy sau này bọn họ nếu tìm cháu đòi tiền cháu nghìn vạn đừng có ngốc mà cho bọn họ đấy, hai người họ tham lắm, không phải chút tiền lẻ là có thể thỏa mãn đâu."
Đường Học Cẩn gật đầu, "Dạ thím, cháu biết, bọn họ đừng mơ có được một đồng từ chỗ cháu, số tiền này là tự cháu kiếm được, quyết sẽ không đưa cho bọn họ."
Trương Vân nghe được câu này, yên lòng.
...
Ăn cơm xong, Đường Học Cẩn cho nhân viên nghỉ một ngày, bọn họ đều vui vẻ, mời nhau lên trấn dạo phố.
Vừa vặn, mấy người lưu lại có thể an tĩnh tán gẫu.
Lục Quân Thần nhìn gò má ửng hồng của cậu, chỉ thấy ngứa ngáy. Bất quá Đường Học Cẩn còn nhỏ, hơn nữa chưa hiểu rõ về tình cảm, anh không dám tùy tiện nói ra lòng mình, nếu không dọa chạy đối phương, anh chỉ có thể tìm chỗ khóc.
Anh hy vọng Đường Học Cẩn đến thành phố G học, dù sao nền giáo dục của thành phố G tốt hơn thị trấn nhiều, đội ngũ giáo viên cũng hùng hậu, huống hồ anh cũng ôm tâm tư nhỏ, công ty của anh ở ngay đó, nhà cũng vậy, sau này muốn gặp nhau, sẽ tiện hơn rất nhiều.
Châm chước nửa ngày, Lục Quân Thần hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
"Tiểu Cẩn, cấp ba em đã tính học ở đâu chưa?"
Đường Học Cẩn nghe được lời này, khá ngạc nhiên nhìn Lục Quân Thần, thầm nghĩ, anh quan tâm không khỏi nhiều quá đi.
Vạn Bác nghe được câu hỏi này, cũng trông mong nhìn Đường Học Cẩn, "Đúng rồi đúng rồi, cậu tính học ở đâu? Lấy thành tích của cậu, tuyệt đối có thể tới trung học số một ở thị trấn, tôi cảm thấy chúng ta phải chia tay rồi." Gãi đầu, Vạn Bác bĩu môi, giọng phiền muộn, cậu không muốn thế.
Đường Học Cẩn thấy Vạn Bác chớp mắt lom lom nhìn mình, bật cười, "Tôi còn chưa nghĩ nữa."
"Di, lẽ nào cậu tính học ở chỗ khác à?" Vạn Bác trợn tròn mắt.
Vạn Thế Tam vỗ đầu con mình, "Nước chảy về nơi cao, thành tích Tiểu Cẩn tốt như vậy, các trường cấp ba trọng điểm đương nhiên sẽ giành giật."
Bĩu môi, Vạn Bác bất mãn nhìn tía mình, lên án: "Tía, sao tía vỗ đầu con, con tía đã bị vỗ ngốc rồi, sau này không ai dưỡng lão cho tía thì sao."
Vạn Thế Tam: "..."
Mọi người: "..."
Lưu Minh Lượng nhíu mày, như là nhớ ra gì, nói: "Tiểu Cẩn, cháu tới thành phố G học đi, cha cháu không biết từ đâu nghe được cháu mở tiệm cơm ở đây, lúc này đang tính tìm tới, hai người họ ăn vạ lắm, nếu cháu học ở thị trấn, bọn họ phỏng chừng sẽ quậy tới, nên cháu tránh xa chút thì hơn."
Đường Học Cẩn nghe được lời này, sững sờ, lập tức nhíu mày, nếu hai người kia tìm tới, xác thực sẽ rất phiền phức.
"Chú Lưu, bọn họ..."
Như là biết Đường Học Cẩn muốn hỏi gì, Lưu Minh Lượng lắc đầu, nhớ tới đôi vợ chồng ấy ông đã nhức đầu, "Bọn họ... Ai, nói chung, cháu đó, cách xa bọn họ thì hơn."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.