Mấy người vốn không phải người nhăn nhó, nên khi tiệm quần áo chỉ thừa lại bọn họ, Đường Học Cẩn đón ánh mắt của Tư Vân và Lục Quân Thần, kéo ý cười nhàn nhạt, mở miệng trước.
"Anh suy nghĩ thế nào? Mấy lời em trước đó nói anh đồng ý chứ?"
Đối với Đường Học Cẩn vội vàng đi thẳng vào vấn đề, Tư Vân trái lại biểu hiện không hề hoang mang, chỉ thấy anh từ phía sau lấy ra năm sợi lắc trước đó Đường Học Cẩn để lại, hỏi: "Nếu em nhờ anh bán giúp, vậy em phải cung ứng hàng đúng giờ, số lượng cũng đủ lớn, chí ít mỗi lần phải trên mấy trăm sợi, mà em hiện tại đang học trung học, chỉ là một học sinh... Sợ rằng không có năng lực có thể giải quyết nhiều vậy đi?"
Lời Tư Vân nói khiến Đường Học Cẩn nhíu mày, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình —— vẫn rất đau, cậu liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, cũng bất quá là bện được vừa vặn hơn trăm cái lắc mà thôi.
Mà cung ứng Tư Vân đưa ra, là mấy trăm sợi, đây đối với cậu mà nói, hầu như là chuyện không thể hoàn thành, trừ phi cậu không ăn không uống, không làm gì khác, hơn nữa, còn phải xem nhẹ cơn đau trên ngón tay... Thế nhưng, đó căn bản là không thể!
Không ngừng nghỉ bện ba ngày, ngón tay của cậu đã không thể dùng sức được nữa, thậm chí làm bài ăn cơm cũng thành nan đề —— nếu như trên trăm sợi... khẳng định là không thể.
Nghĩ đến đây, Đường Học Cẩn trầm mặc.
Cậu thừa nhận, cậu xem nhẹ rất nhiều nhân tố khách quan, suy tính quá vội vã.
Ánh mắt Lục Quân Thần liếc nhìn bàn tay siết chặt Đường Học Cẩn để trên chân mình, anh có thể nhìn thấy, đôi tay ấy lấy trình độ mắt thường có thể thấy, run rẩy.
Nhíu mày, Lục Quân Thần bỗng nhiên vươn tay kéo bàn tay Đường Học Cẩn để trên chân tới trước mặt.
Động tác này kinh đến Đường Học Cẩn, chỉ thấy cậu há miệng, ánh mắt mơ hồ, phản ứng lại muốn mau chóng rút tay về, lại ở trong nháy mắt đó, nghe được Lục Quân Thần đột nhiên như biến thành một người khác dùng giọng nghiêm khắc hỏi cậu.
"Tay em bị sao thế?"
"A?" Đường Học Cẩn phản ứng có chút trì độn, cậu quên rút tay, trái lại ngẩn ngơ nâng mắt nhìn thanh niên.
Lục Quân Thần ra vẻ bực bội, anh kiên nhẫn hỏi lại, "Anh hỏi em, tay em sao vậy, từ nãy đến giờ vẫn run rẩy."
Tư Vân vốn ôm bộ mặt có trò hay xem nhìn cậu em họ vừa nghe được lời này, lập tức đưa mắt nhìn về phía tay Đường Học Cẩn... lông mày anh cũng nhíu lại.
"Chẳng lẽ em không ngừng nghỉ bện lắc tay à?" Tư Vân không xác định mở miệng.
Vạn Bác quy củ ngồi bên cạnh vẫn giữ chức người trong suốt nghe hai người nói, ánh mắt bật sáng, cuối cùng cũng tìm được chỗ có thể cà sự tồn tại rồi.
Cậu thấy Đường Học Cẩn chưa kịp phản ứng, bèn nói: "Mấy ngày nay chỉ cần cậu ấy có thời gian sẽ không ngừng bện lắc tay."
Nói đến đây, Vạn Bác dừng lại, ngẫm nghĩ, nói ra một chữ số: "Trong ba ngày cậu ấy bện được một trăm sợi."
Con số này vừa nói ra, Lục Quân Thần và Tư Vân đều hít một hơi, bọn họ có lẽ không biết bện một sợi lắc cần bao nhiêu thời gian, nhưng bọn họ có thể nhìn ra mức độ tinh tế của sợi lắc trong tay——
Trực tiếp xệ mặt, Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, "Em điên rồi sao?"
Có chút không rõ cơn giận bất thình lình của Lục Quân Thần, đại khái vì đời trước chưa từng có ai vì việc này mà phát giận với cậu.
Cho nên hiện tại đối mặt với Lục Quân Thần ngồi bất quá cách mấy bước xa, cậu đột nhiên nổi lên sự thân thiết, trong nháy mắt ấy, đáy lòng bình tĩnh chưa bao giờ gợn sóng của cậu, bỗng nhiên động dung không thôi.
Nghĩ đến đây, biểu tình ngẩn ngơ cuối cùng cũng thu hồi, cậu làm bộ lơ đãng rút tay về, sau đó ngẩng lên, nhìn Lục Quân Thần lộ ra một nụ cười rất xán lạn, rất chân thật, hai bên khóe miệng ẩn hiện cái lúm nhỏ.
"Em không sao, rất nhanh sẽ khỏi, cảm ơn các anh quan tâm."
"Sao có thể không sao chứ, tay cậu hiện tại rõ ràng là không làm bài và cầm đũa được." Vạn Bác liếc Đường Học Cẩn, trong lòng nghĩ là cổ họng cậu thấp bé, mặc cậu khuyên thế nào đối phương cũng không để ý, nhưng nếu đổi thành hai người trước mặt... Có lẽ, Đường Học Cẩn sẽ nghe?
Nghe xong lời này, Tư Vân và Lục Quân Thần đều nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt quật cường của thiếu niên trước mặt khiến bọn họ chỉ có thể thở dài.
"Tiểu Cẩn, em không cần xài ngón tay của mình nữa à?" Tư Vân quả thật không biết nên nói Đường Học Cẩn thế nào, anh vẫn cảm thấy cậu bé mười ba tuổi này rất đặc biệt, nhưng nghe được mấy lời Vạn Bác nói, lòng anh không thể không rung động, để tay lên ng tự hỏi, nếu đổi lại là anh, anh có thể có nghị lực và kiên trì như vậy sao?
—— đáp án là không.
Đường Học Cẩn cười cười, đối mặt với sự quan tâm của bọn họ, cậu chỉ thấy lòng mình ấm áp, cậu có chứng sợ xã hội, nhưng đối với ba người trước mắt, lại hình như chưa bao giờ phát tác.
Cậu nghĩ, đại khái là vì, cậu vẫn biết, bọn họ đối với cậu, đều rất thân mật ——
Nghĩ vậy, cậu nâng mắt, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực không khoa trương đến vậy, em là người làm, nên em biết điểm mấu chốt của mình ở đâu, em sẽ không lấy thân thể mình nói giỡn."
"Em có thể cam đoan chứ?" Lục Quân Thần vẫn nhíu mày.
"Có thể." Thoáng nghiêng đầu, Đường Học Cẩn lộ ra nụ cười toe toét với Lục Quân Thần, nó khác với nụ cười ôn hòa lại rõ ràng là duy trì khoảng cách với mọi người ở ngày thường, thậm chí mang theo chút hoạt bát.
Lục Quân Thần nghiêm túc nhìn vào ánh mắt Đường Học Cẩn, mãi đến khi xác định đối phương không phải nói dối, lông mày nhíu chặt mới chậm rãi giãn ra.
Tư Vân liếc cậu em họ xưa nay ổn trọng giờ lại lộ ra vẻ thất thố, trong lòng cười nở hoa, bất quá ngoài mặt vẫn duy trì sự lo lắng.
Anh tuy xúc động, nhưng thương nhân lãi nặng, nên anh tự nhiên dẫn chủ đề về chuyện lắc tay, cũng trả lời câu hỏi Đường Học Cẩn muốn biết.
"Anh nghĩ rồi, hợp tác em đưa ra, anh không thể đáp ứng."
Đường Học Cẩn bật người ngẩng lên, nhìn Tư Vân, "Vì sao ạ?"
Tư Vân cười cười, anh chỉ vào mình, nói: "Tiểu Cẩn, anh là một thương nhân."
Nhìn Đường Học Cẩn đã dần hoảng hốt, Tư Vân tiếp tục: "Tuy rằng đề nghị của em xác thực làm anh rất động lòng, nhưng anh vừa rồi đã nói, anh là một thương nhân, điều đầu tiên nghĩ tới là lợi ích của mình có thể bảo đảm không."
Nói đến đây, anh tạm dừng, rót cho mình một ly nước uống một ngụm rồi nói thêm: "Tuy rằng sau đó em đưa ra rất nhiều đề nghị, nhưng trong mắt anh, chúng đều là không tưởng, chí ít trong thời gian ngắn không thể thực hiện được, mà nếu hiện tại anh đáp ứng hợp tác với em, vậy, đối với anh mà nói, anh nhất định sẽ lỗ vốn."
Đường Học Cẩn rõ ràng gật đầu, kỳ thực từ ban đầu cậu nghe Tư Vân hỏi ra câu ấy, đã có thể đoán được, đáp án là gì, bất quá là chưa có được câu trả lời xác thực, còn ôm một ít ảo tưởng mà thôi.
"Em đã biết, bất quá vẫn cảm ơn anh đã nghe em nói nhiều như vậy."
Nhìn Đường Học Cẩn không hề lộ ra vẻ thất vọng, Tư Vân có chút tiếc nuối, bất quá anh cũng không tính toán treo khẩu vị của nhóc nhà người ta nữa, trực tiếp mở miệng nói chuyện ở trước khi tới đây, Lục Quân Thần giao cho mình.
Đương nhiên, trước khi nói anh nhìn cậu em họ, tuy rằng không hiểu vì sao đối phương không tự mở miệng... Mà còn nói thật anh không cảm thấy việc buôn bán này có lợi ở đâu, bất quá nghĩ tới tính cách quái dị của Lục Quân Thần, anh không quấn quýt nữa.
"Tiểu Cẩn, tuy rằng anh cự tuyệt đề nghị hợp tác em đưa ra, nhưng anh muốn đề xuất với em một hiệp nghị hợp tác khác, em có hứng thú nghe không?"
Đường Học Cẩn ngây ngẩn nhìn Tư Vân.
"Em hiện tại mới giống một cậu bé."
Tư Vân đỡ ánh mắt bất mãn của em họ và ánh mắt khát vọng muốn làm theo của Vạn Bác, duỗi tay chọt vào mặt Đường Học Cẩn, khi thấy đối phương vì động tác của mình mà chậm rãi đỏ bừng lên, mới thỏa mãn tiếp tục nói: "Anh muốn mua bản thiết kế lắc tay của em."
"Bản thiết kế? Nhưng anh không phải..." Tha thứ Đường Học Cẩn cho dù sống lại học thông minh hơn chút, nhưng mấy thứ này đều là vì đời trước cậu từng tiếp xúc và thiết tưởng, mà Tư Vân hiện tại kéo một vòng tròn, ở trong mắt cậu không phải vẫn là đồng ý việc hợp tác bán lắc tay sao?
Đường Học Cẩn không quá rõ.
Tư Vân là ai, nhìn Đường Học Cẩn đã biết đối phương nghi hoặc cái gì, "Khi nãy có phải anh hỏi em, về vấn đề lượng cung hàng không?"
"Dạ phải..." Đường Học Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, cậu mím môi, nhìn Tư Vân nở nụ cười với mình, trong lòng lấp đầy cảm kích: "Cảm ơn anh."
—— bọn họ đều biết, chỉ dựa vào một mình cậu, hoàn toàn không thể gánh lấy lượng cung ứng năm sáu trăm sợi lắc tay.
Tư Vân xua tay, "Đừng cám ơn anh, anh vốn cũng định làm một thương hiệu, sản phẩm của em và mấy lời đề nghị trước đó nhắc nhở anh, có thể đi con đường nào, bắt anh nói, là anh nên cảm ơn em."
"Mà còn em biết đấy, anh là thương nhân, nếu không có lời, anh sẽ không làm." Nói xong, anh chớp mắt với Đường Học Cẩn, "Anh cũng không phải người thích làm việc thiện."
Đường Học Cẩn nghe xong, bật cười.
Vạn Bác vẫn ngồi bên cạnh chớp mắt, lại chớp mắt, cậu tỏ vẻ từ đầu đến đuôi đều nghe không hiểu, bất quá ra vẻ là rất lợi hại... Cậu lóe mắt sao nhìn Đường Học Cẩn ngồi bên cạnh lại nhìn Tư Vân và Lục Quân Thần ngồi trước mặt.
——︿( ̄︶ ̄)︿ cậu nhất định phải cố gắng biến thành nhân vật như bọn họ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.