Dịch và edit: PUPANDADịch Tranh Hoa nhìn Trình Vân vẻ mặt tươi cười quơ dưa leo, cậu vừa quơ còn vừa ngâm nga: "Dịch tiên sinh ơi, anh nhìn trái dưa leo này."
"Kích cỡ nó à ~ đều đặn nha~"
"Nó ngắn nè ~ lại thẳng nữa ~"
"Màu sắc nó xanh sáng nhá ~ bóng láng luôn ~"
Dịch Tranh Hoa nhìn tươi cười thỏa mãn của bạn nhỏ, trong lòng đang cảm khái, nghe thấy bạn nhỏ bắt đầu hát trực tiếp cười, trong tiếng ca của bạn nhỏ bắt đầu hái dưa leo, loại cười vui vẻ của bạn nhỏ, đang cảm nhiễm Dịch Tranh Hoa.
"Nó nè, vừa thô lại dài nha~"
Dịch Tranh Hoa nghe thấy thô lại dài sững một tí, ý tứ không rõ nhìn bạn nhỏ một cái.
Cái nhìn này trực tiếp nghẹn tiếng hát sau đó của Trình Vân lại, như đã nghĩ đến gì, dưa leo cũng không quơ nữa, bỏ dưa leo đến trong sọt, mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ tiếng nói một câu: "Dịch tiên sinh, anh ánh mắt gì đó?"
Dịch tiên sinh khóe miệng mang ý cười, nhìn vành tai đo đỏ kia của bạn nhỏ, tiếng nói trầm thấp, mang theo cười nhạo nói: "Em nói anh là ánh mắt gì đây?"
Trình Vân nghe Dịch tiên sinh hỏi lại, mặt đỏ hơn, cậu sao cảm thấy Dịch tiên sinh là đang tán tỉnh cậu? Cậu ngẩng đầu nhìn Dịch tiên sinh một cái, nhìn thấy cười nhạo trong mắt anh, cúi đầu nhỏ tiếng khịa: "Dịch tiên sinh, tư tưởng của anh thật không lành mạnh!"
Mặt bạn nhỏ đỏ au, trong phông nền xanh lá đầy mắt, như càng đẹp hơn, như một quả đào chín mọng, dụ người ngắt hái, giọng anh trầm khàn: "Tư tưởng của bạn nhỏ rất lành mạnh a."
Trình Vân cầm dưa leo vỗ mặt, không nhìn Dịch tiên sinh nữa Dịch tiên sinh như này quá trêu người, nghe giọng trầm thấp hơi khàn của anh, tim cậu đập gia tốc, Dịch tiên sinh thế này quá làm người động lòng, sau đó cậu liền im lặng hái dưa leo không nói chuyện.
Dịch Tranh Hoa nhìn chóp tai đo đỏ của bạn nhỏ, cúi đầu nhếch môi cười, nụ cười lại mang tia ý lạnh, anh vừa nãy đang làm gì? Lại không tự chủ đùa giỡn với bạn nhỏ? Còn là loại đùa giỡn này, anh nghĩ anh nhất định là điên rồi.
Sau đó bầu không khí giữa hai người có chút nói không rõ, cho đến khi bắt đầu hái loại rau tiếp theo, giữa hai người mới lại lần nữa sôi nổi.
Hai người dạo cả khu rau cải lớn một lượt, đồ hái lại không nhiều, đều là một ít rau cải có thể làm đồ ăn vặt: Dưa leo, dưa leo nhỏ, cà chua bi...chờ sau khi hái xong, hai người liền xách hai cái sọt về phòng.
"Bạn nhỏ, thu xếp xong đi ăn tối." Dịch Tranh Hoa để sọt đựng đồ đến phòng bếp, nói với Trình Vân.
Trình Vân dạo trong lán rau cả chiều, chạy mệt rồi, trở về liền trực tiếp xụi lơ trên sofa, trả lời Dịch tiên sinh: "Dạ, nghỉ một lát."
Dịch Tranh Hoa giống Trình Vân cũng đi cả chiều, không hề có cảm giác mệt, sau khi cất rau cải xong, liền đi phòng tắm rửa tay trước, sau đó đi rót ly nước uống, sau khi uống xong cầm một ly khác lên lại rót một ly, mới đi đến bên sofa, đưa cho bạn nhỏ: "Uống chút nước."
Trình Vân chiều nay đều luôn trong trạng thái H**g phấn, nói chuyện cũng nhiều, miệng có chút khô, nếu không phải Dịch tiên sinh đưa nước cho cậu chính cậu đều không ý thức được cậu khát.
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))Trình Vân cảm ơn, đón lấy ly một hơi uống hết, cầm ly liếm môi.
Dịch Tranh Hoa dời ánh mắt khỏi mặt bạn nhỏ, nhìn cái ly trong tay cậu, nhận lại ly, hỏi: "Uống nữa không?"
Trình Vân gật đầu, nhưng ngại nhờ Dịch tiên sinh rót giúp cậu nữa, cậu nói: "Dịch tiên sinh, tự em đi rót được rồi."
Dịch Tranh Hoa cười cười, trực tiếp xoay người đi rót nước, Trình Vân theo phía sau, đến chỗ máy rót nước, liên tiếp uống thêm hai ly nước, mới cảm thấy cổ họng không khô nữa.
"Dịch tiên sinh không mệt sao?" Trình Vân để ly về trên bàn, dựa bàn, hỏi.
"Tạm tàm."
Dịch Tranh Hoa không nghe thấy bạn nhỏ nói nữa, cũng thuận thế dựa trên bàn, nói: "Vận động nhiều, thường xuyên chạy bộ."
Trình Vân thấp giọng à một tiếng, trong lòng không hề gợn sóng, a, chạy bộ cách mình rất xa xôi.
Dịch Tranh Hoa nhìn vẻ mặt của bạn nhỏ, thì biết ý nghĩ trong lòng cậu, khóe môi nhếch lên cười, mang theo đành chịu: "Bạn nhỏ, nếu thể chất em kém, anh không để ý sau này đi bộ đưa em đi học."
Trình Vân chớp mắt, sợ Dịch tiên sinh thật sự thực hiện như vậy, vội vàng tiếp lời nói: "A, trường em mỗi ngày đều sẽ bắt chạy bộ!"
Dịch Tranh Hoa cười cười, không nói gì nữa, hỏi: "Đi ăn tối không?"
"Dạ đi!" Trình Vân hiện tại không dám nói nghỉ lát nữa, cũng không dám biểu hiện ra mệt mỏi, cậu phỉ nhổ bản thân trong lòng: Mày vừa nãy vì sao sẽ không hiểu chuyện như thế hỏi Dịch tiên sinh có mệt không? A, cái miệng này, thật là quản không được.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.