Đại thẩm béo cứ la hét như vậy, làm mọi chuyện đang yên lặng lại bắt đầu giương cung bạt kiếm. Hai bên không ai nhường ai, xung đột hết sức căng thẳng.
Lúc này Triệu lão hán mang theo Lý chính lo lắng chạy tới, Lý chính nhìn tư thế này không khỏi nhíu mày lớn tiếng quát: ” Muốn nháo cái gì!”
Nếu trong địa phận mình quản hạt xuất hiện ác đấu, địa vị nơi này của hắn cũng ngồi không vững!
Đại thẩm béo lết tới bên người Lý chính kêu khóc, ” Lý chính a, người Tiếu gia muốn hại ૮ɦếƭ người toàn thôn, còn muốn Gi*t ta diệt khẩu a!”
Lưu Thuỷ Sinh làm sao để yên, ” Cái bà điên nhà ngươi nói nhăng gì đấy! Rõ ràng là các ngươi càn quấy, Lý chính ngài đến thật kịp lúc, những người này muốn ςướק đoạt gà nhà chúng ta.”
Béo đại thẩm vừa muốn nói tiếp, Lý chính lại không kiên nhẫn: ” Nói nhao nhao cái gì! Không nói rõ ràng chỉ biết cãi nhau hay sao?”
Mụ béo nhất thời á khẩu, mà tên cao gầy đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị nói con gà bệnh với gà ૮ɦếƭ nhắc trước mặt Lý chính: ” Lý chính, không phải chúng ta nháo sự, mà do Tiếu gia gà có ôn dịch, chúng ta nghĩ muốn Gi*t a.”
Triệu Thanh Hà trước hành lễ với Lý chính, lúc này mới nói: ” Là ai nói gà này có gà ôn dịch?”
Lý chính nhìn Triệu Thanh Hà hành lễ với mình, nguyên bản mi thanh mục tú giờ nhìn có chút văn nhân khí độ. Chợt nhớ tới Triệu Thanh Hà trị ngưu nhà Trương Đại Giang, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà một cái.
Tên cao gầy trách móc nói: ” Lý chính, ngài nhìn gà đều bệnh ૮ɦếƭ, một con héo héo cũng muốn ૮ɦếƭ, không phải là gà ôn dịch chứ gì nữa?”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn chỉ vết thương yết hầu trên con gà ૮ɦếƭ, cười đến ý vị thâm trường. Triệu Thanh Hà vốn đã cho người Tiếu gia mang đi chôn hết, việc còn chưa xong thì đột nhiên đã bị một đám người vây cong.
Tên cao gầy cũng hiểu được, vội vàng cãi cọ nói: ” Con gà này là sau khi ૮ɦếƭ mới xé ra…”
Triệu Thanh Hà chọn mi, ” Ngươi thật ra có thể biết mọi sự rõ ràng như vậy, không biết đã theo dõi bao lâu?”
Đại thẩm béo một bên đã sớm nín không được muốn nói, lúc này đắc ý: ” Chúng ta đã sớm đoán được sẽ có việc như vậy xảy ra, vừa đẻ trứng đã bắt đầu nhìn chằm chằm.”
” Nga ———” Triệu Thanh Hà cái gì cũng chưa nói, chỉ kéo dài thanh âm cười.
Tên cao gầy vừa nghĩ không tốt, hấp tấp đem đại thẩm béo kéo ra phía sau, Lý chính cũng không khỏi nhíu mày. Đại thẩm béo không có rõ ràng, nhìn đến bộ dáng của tên cao gầy thì không dám lên tiếng nữa.
Tên cao gầy nhanh nhẹn hiểu được, vội vàng nói: ” Lý chính, gà ôn dịch cần nhanh chóng xử lý, nếu không trong thôn đều gặp hoạ a.”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh nói: ” Chỉ dựa vào hai con gà đã nói gà ôn dịch, đại thúc ngài cũng là thú y?”
Tên cao gầy cũng không cam yếu thế, ” Ta mặc dù không phải thú y, nhưng gà này bệnh ૮ɦếƭ không phải gà ôn dịch thì là cái gì?”
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: ” Nếu không phải thú y vậy đừng có phán đoán lung tung. Gà Tiếu gia đúng là bị bệnh, nhưng không phải ôn dịch, có thể chữa khỏi. Các ngươi lại vội vàng kết luận cũng không nói cho Lý chính biết, liền tụ tập một đám người tiến vào nhà dân, đốt sát đánh ςướק, các ngươi trong lòng còn có vương pháp còn có Lý chính sao?”
Đại thẩm béo nóng nẩy, chỉ vào mũi Triệu Thanh Hà chửi ầm lên, ” Ngươi đây là đổi trắng thay đen! Các ngươi lòng dạ hiểm độc, gà bị bệnh không nhanh chóng mang đi thiêu huỷ còn muốn giữ lại để gà toàn thôn đều đem đi chôn cùng sao! Lý chính a, những người này bản thân không tốt lành cũng muốn kéo mọi người giống vậy, toàn thôn không nhiều cũng ít gà, bọn họ đều muốn hại ૮ɦếƭ. Gà là mệnh căn tử của nông dân chúng ta, bọn họ muốn tất cả chúng ta tán gia bại sản a!”
Triệu Thanh Hà nhíu chặt lông mày tránh nước miếng phun tới mặt, ” Vô luận người hay vật đều sinh bệnh, hay là chỉ cần sinh bệnh đều phải liền ૮ɦếƭ cháy? Đại thẩm, nếu ngươi dám làm như vậy, không cần ngươi nói, ta lập tức đem hà của Tiếu gia toàn bộ đi thiêu ૮ɦếƭ! Chính là nếu gà ngưu heo hoặc là người bị bệnh tất cả đều thiêu ૮ɦếƭ!”
Đại thẩm béo nhất thời trợn tròn mắt, ai dám nhận lời này a!
Tên cao gầy nói nhanh: ” Người Tiếu gia vừa mới tự mình thừa nhận bệnh này lây bệnh, còn có thể ૮ɦếƭ, nếu tất cả không mang đi thiêu huỷ không phải là, gà toàn thôn bị hoạ hay sao?”
Triệu Thanh Hà không trực tiếp trả lời mà nói với Lý chính: ” Lý chính, gà giống như người cảm nhiễm phong hàn vậy, quả thật truyền bệnh trong không khí, nếu trị liệu trễ sẽ ૮ɦếƭ. Nhưng chỉ cần trị liệu kịp thời sẽ không đáng ngại. Chưa bao giờ nghe nói ai bị nhiễm phong hàn phải lôi ra ngoài thiêu ૮ɦếƭ. Gà mặc dù không phải trân quý như con người, nhưng cũng đồng dạng như thế, nếu không sau này trong thôn ai còn dám nuôi súc vật?”
Lý chính nhìn con gà héo héo đang muốn tắt thở, nhíu nhíu mày, có chút lo lắng nói: ” Gà này thật có thể trị?”
Triệu Thanh Hà chắc chắn: ” Có thể. Tiếu Phúc đã đi thị trấn mua thuốc, chỉ cần dùng thuốc năm ngày sẽ lành bệnh. Tràng gà Tiếu gia rời xa thôn xóm, chỉ cần xử lý thoả đáng sẽ không làm cho gà trong thôi lây nhiễm khí bệnh. Hơn nữa, bệnh này quan trọng phải dự phòng, lát nữa ta có thể viết cái phương thuốc cho mọi người đề phòng vạn nhất.”
Lý chính gật gật đầu, cái cân tiểu ly bắt đầu khuynh đảo nghiêng về hướng Tiếu gia, tên cao gầy thấy tình thế không ổn, vội nói: ” Lý chính, việc này không thể nghe một phía của tên tiểu tử này nói, hắn thì biết cái gì? Đừng chờ cho toàn thôn gà bị hoạ, sẽ muộn!”
Lưu Thuỷ Sinh cả giận nói: ” Thanh Hà có thể trị cho ngưu nhà Trương Đại Giang mọi người ở đây đều biết. Hắn nói có thể trị gà nhà chúng ta là có thể chữa! Ngươi không cho thử chỉ muốn Gi*t muốn đốt, nhà chúng ta rốt cuộc thù ngươi cái gì, chỉ muốn đem chúng ta bức đến tuyệt lộ.”
Tiếu Triệu thị khóc lớn lên: ” Mạng của ta thật khổ a, trong nhà vừa mới khởi sắc đã có người muốn lấy mệnh chúng ta a, rõ ràng có thể trị lại không cho trị bắt phải ***, đây là không cho chúng ta sống a…”
Người Tiếu gia ai cũng nhớ dựng tràng gà này có bao nhiêu vất vả, mà những người này không phân tốt xấu lại muốn ςướק đoạt, trong lòng bi phẫn không thể không kìm được nước mắt. Lắp bắp, rất là thê thảm.
Tiếu Hoa mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Lý chính, ” Lý chính bá bá, mẹ ta nói ngài là người công chính nhất thiên hạ, gà nhà ta thật sự có thể chữa khỏi, không cần thiêu ૮ɦếƭ gà nhà ta có được không?” [ Ex: ôi, Tiếu Hoa cưng ghê. Biết nịnh người này ]
Nói xong liền quỳ trên mặt đất, đối với Lý chính dập đầu thật mạnh, mới mấy cái cái trán đều đỏ. Nhưng người Tiếu gia thấy vậy, cũng đều quỳ xuống dập đầu.
Lý chính vội vàng ngăn cản lại nói: ” Làm sao lại tới mức này, ta cũng không phải đồ ngốc. Nếu có thể chữa thì làm sao có thể ngu ngốc như vậy mà Gi*t nhiều con gà như vậy. Trước đó là do ta không biết, hiện giờ ta đã đến đây dĩ nhiên không để cho kẻ khác lung tung làm bậy!”
Lý chính hung hăng trừng mắt nhìn mấy người nháo sự, mấy người này cũng biết đuối lý không khỏi cúi thấp đầu.
Tên cao gầy cùng đại thẫm béo càng thêm nóng nẩy, chẳng lẽ việc này cứ vậy mà cho qua? Vậy việc bọn hắn làm trong khoảng thời gian này không phải tự làm bận rộn, tròng mắt chuyển a chuyển tính toán.
Lúc này Triệu Thanh Hà nói: ” Lý chính, cho ta thời gian năm ngày, nếu có thể chữa khỏi thì không chỉ Tiếu gia, sau này toàn bộ Thuý Sơn thôn chúng ta đều có lợi thật lớn.”
Nguyên bản Lý chính không muốn làm quyết tuyệt nên tạm thời đồng ý không xử lý gà bệnh, nhưng cũng không có nghĩa là buông tha. Mà nghe Triệu Thanh Hà nói như thế không khỏi tò mò, ” Chỉ giáo cho?”
” Tất cả mọi người đều biết nuôi gà như thế này thì tiền lời ra sao, không thể so sánh với làm ruộng vất và với làm nhiều ruộng. Sở dĩ mọi người không dám tăng diện tích nuôi dưỡng bởi vì cảm thấy phiêu lưu rất lớn, sợ bị bệnh mà của cải có được cũng bị mất. Mà tràng nuôi gà của Tiếu gia trước đó xem như nơi làm thí điểm, nếu nuôi dưỡng thành công, sau này toàn bộ Thuý Sơn thôn có thể mở rộng. Bởi vậy chẳng phải là tạo phúc cho toàn bộ Thuý Sơn thôn? Nếu nuôi thành quy mô, chúng ta có thể đem gà Thuý Sơn thôn chúng ta bán được đến kinh thành, làm cho mọi người đều biết đến gà Thuý Sơn thôn.”
Nửa lừa dối nửa sự thật mà nói, gà Tiếu gia rất đáng chú ý, nếu thí điểm thành công thì tương lai vô hạn. Chỉ cần làm quan thì có dã tâm, chỉ cần Lý chính tin hắn lần này mới có thể quan tâm mà duy trì tràng nuôi gà của Tiếu gia, mới có thể chấm dứt hậu hoạn. Những người này đơn giản là đỏ mắt nên nháo sự, như vậy liền cấp cho họ cái quang cảnh, có cái khát khao để cùng phấn đấu mục tiêu, đem tầm mắt dời đi.
Quả nhiên, Lý chính nhãn tình sáng lên. Nếu thật sự có thể như thế, hắn sau này không chỉ mỗi làm Lý chính thôi đâu! Có cái thôn phát triển tốt, ngoài Lý chính ra mà ngay cả Huyện thái gia cũng đi theo dính không ít quang!
Lý chính trong lòng có đắn đo, trên mặt vẫn như cũ nói: ” Gà ôn dịch thật sự rất đáng sợ, ta chỉ cho ngươi thời gian năm ngày. Nếu không có tiến triển thì chớ trách ta không nể nhân tình.”
Người Tiếu gia vừa nghe trong lòng liền mừng rỡ, liên tục khen Lý chính công chính liêm minh. Là thanh thiên đại lão gia, đem Lý chính cả người lâng lâng, sau đó một ngụm bảo bọn họ hảo hảo nuôi dưỡng, xem trọng bọn họ và vân vân.
Đám người nháo sự thấy tình huống như vậy cũng biết hôm nay không được, khí thế ỉu xìu. Vốn là khi dễ Tiếu gia căn cơ thấp, hiện tại có Lý chính làm chỗ dựa sao còn dám nháo sự, đều sôi nổi tản ra.
Đại thẩm béo mặc kệ, ” Lý chính, vừa rồi Lưu Thuỷ Sinh muốn đánh ૮ɦếƭ ta, việc này ngài không thể không quản a!”
Lý chính đang mộng đẹp thăng quan phát tài, bị lời này đánh gảy cả giận nói: ” Đánh ૮ɦếƭ chưa? Không đánh ૮ɦếƭ kêu cái rắm, ૮ɦếƭ thì tìm ta.”
Nói xong, liền chắp tay sau đít ly khai.
Mọi người đi rồi, diễn xướng cũng không đi xuống. Người Tiếu gia tay vẫn cầm xẻng, vu khi linh tinh như hổ rình mồi, Lưu Thuỷ Sinh uy hiếp nói: ” Còn không chịu bỏ đi? Nếu không ta đem ngươi đánh ૮ɦếƭ, rồi kêu Lý chính đến phạt ta chứ?”
Đại thẩm béo vội vàng từ trên đất nhảy dựng lên, một bên ồn ào nói các ngươi chờ, một bên như lửa đốt ௱oЛƓ bỏ chạy làm mọi người cười ha ha.
Tên cao gầy vẫn như cũ chưa bỏ ý định, ” Cho dù không diệt sạch gà Tiếu gia, dược dự phòng bệnh này cũng phải do Tiếu gia bỏ ra đi? Nếu không phải do bọn họ, chúng ta cần gì phải ra tiền như vậy.”
Người Tiếu gia cũng không dị nghị, dù sao cũng do gà nhà bọn họ. Nếu như vậy đã giải quyết thì thực may mắn, ta nhiều chút tiền cũng vui vẻ.
Đang muốn đáp ứng, Triệu Thanh Hà ngăn cản, ” Chỉ cần mọi người đồng ý sau này nhà ai súc sinh bị bệnh, thì tự ra phí dụng cho dự phòng tật bệnh, như vậy số tiền này Tiếu gia sẽ chi,”
Tên cao gầy nào dám đáp ứng, đến lúc đó Triệu Thanh Hà nói ra bao nhiêu thì ra bấy nhiêu tiền, hắn không bị người trong thôn mắng ૮ɦếƭ mới lạ, liền xám xịt ly khai.
Tiếu lão hán là một người thành thực, do dự nói: ” Thanh Hà a, số tiền kia vẫn là để chúng ta ra đi, để cho người trong thôn ra tiền này, chúng ta trong lòng băn khoăn.”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Tiền này ra thì cũng phải có giá trị, vì nhân tình nên đem phương tử đưa, về sau tràng nuôi gà chúng ta có thể thuận lợi chút. Không thể để mấy người này cho rằng đó là đương nhiên, sau này chưa biết gặp phải cái cực phẩm nào đâu.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.