Ngoài cửa vang lên tiếng Từ Bình.
“Hầu gia, có người mang tin tức từ kinh thành tới.”
Sư phụ vẫn yên lặng nhìn thi thể bị tấm vải trắng trùm lên, không nhúc nhích.
“Hầu gia? Người không sao chứ? Từ Bình vào được không?” giọng Từ Bình lo lắng.
Sư phụ xoay người đi ra cửa, đẩy cửa bước ra, khép cánh cửa sau lưng lại. Từ Bình đứng ngoài cửa, người đưa tin từ kinh thành tới đứng bên cạnh, Từ Bình nhìn sư phụ đi ra, vẻ mặt lo lắng mới hơi thả lỏng.
Người đưa tin không biết đã chạy bao nhiêu dặm đường, băng qua chiến trường, cả người lầy lội, vết máu khô dính trên áo thành những vệt sẫm màu nhưng vẫn nhận ra được.
Quả nhiên là Vân Kỳ, Vân đại nhân.
Gương mặt quen thuộc này làm ta ngay lập tức nhớ đến đêm quốc tang, cho dù ta chỉ là một hồn phách thì vẫn cảm thấy lạnh lẽo, phải đến gần sư phụ hơn chút nữa.
“Võ Uy hầu khỏe mạnh, truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, Hoàng thượng ở kinh đô nhận được tin báo vô cùng vui mừng, đã ngự giá xuất chinh, tự thân tới chiến trường gặp gỡ Hầu gia.”
Ta thật sự muốn mắng to vào mặt hắn, con mắt nào của hắn thấy sư phụ ta mạnh khỏe!
Sư phụ nói: “Không biết Hoàng thượng đã ngự giá đến đâu?”
Vân Kỳ ngẩng đầu: “Xa giá đang trên đường, ít ngày nữa có thể đến nơi.”
Có người đi lên trên thành lâu, Trần Khánh tự mình áp giải một người đàn ông, nhìn thấy Vân Kỳ trên thành thì dừng chân.
Ta đã quá sợ hãi nên cho dù biết là sư phụ không có cảm giác, vẫn giang tay ôm lấy người.
Trần Khánh áp giải lên — là Quý tiên sinh!
Hai mắt Từ Bình đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt sư phụ cực kỳ nặng nề, chậm rãi lên tiếng.
“Từ Bình, đưa Vân đại nhân đến doanh trại nghỉ ngơi.”
Từ Bình: “Vâng” rồi đi tới bên cạnh Vân Kỳ. Vân Kỳ là người bên cạnh Tử Cẩm, luôn thức thời, thong thả nói: “Vậy Vân Kỳ lui trước.” Nói rồi quay người đi, khi đi ngang qua Quý tiên sinh thì liếc mắt một cái, nhưng trời tối đen, bóng đêm bao trùm lên tất cả mọi thứ đều không rõ ràng.
Tiếng sấm ầm ầm vang trong không trung, bầu trời tối đen như mực bị những tia chớp rạch ngang xé nát, trời đất chấn động, mưa to như trút nước, tẩy sạch những vết máu, những vết tích do trận lũ tạo thành.
Ta lại theo sư phụ trở vào trong, Quý tiên sinh bị trói hai tay hai chân, Trần Khánh vẫn giữ ông như trước.
“Quý tiên sinh.” Sư phụ gọi, giọng rất thấp.
Quý tiên sinh ho một tiếng, chậm rãi nói: “Bội Thu, ta có mấy lời muốn nói với ngươi, nếu không gặp ngươi thì sợ không còn cơ hội.”
“Đem hắn ta treo lên tường thành.” Trần Khánh từ xưa đến nay luôn trầm lặng ít lời mở miệng, từng chữ nặng nề.
Có tiếng bước chân, Từ Bình vội vã chạy trở về, chỉ đi một lát mà người huynh ấy ướt đẫm, đi tới bên cạnh Trần Khánh, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Quý tiên sinh.
Sư phụ không nói gì, Quý tiên sinh lại mở miệng, giọng vẫn bình tĩnh.
“Ta tự mình tới đây.”
“Câm miệng! Ông…này…” Từ Bình rống lên, trừng mắt căm tức, nhưng đối diện với gương mặt mình đã từng tôn trọng, thân thiết như vậy, không thể nào nói được tròn câu.
Ta thông cảm nhìn Từ Bình, nghĩ huynh ấy cũng giống ta vậy. Cho dù ta biết người này đã làm ta rơi vào trong tay giặc, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng khi đối mặt với ông ấy, ta cũng không thể hận được.
Sư phụ nhìn Quý tiên sinh, ánh mắt nặng trĩu, lát sau nói: “Các ngươi đi ra ngoài một lát.”
“Hầu gia!”
“Đi ra ngoài đi.”
Giọng vẫn trầm thấp, không nặng nề mà làm hai người đàn ông mới từ chiến trường như địa ngục trở về kia đồng thời lui ra.
Cửa lớn mở ra, đêm đã khuya, ngoài thành lâu tối đen, mưa to tầm tã, trận lũ bên ngoài chưa hết, mưa to bên trong thành như thác nước, ập vào trong tai chỉ nghe tiếng trời đất gầm rú.
Từ Bình và Trần Khánh không đi xa, dừng chân ngay tại cửa, yên lặng đứng chờ trong mưa. Màn đêm như mực, ta không nhìn thấy mặt họ, nhưng hai bóng dáng mơ hồ trong mưa to không hề động đậy, tựa như mình là hai cây cột trong mưa.
Gió mạnh mang mưa rào rạt thổi vào phòng, hắt lên lưng Quý tiên sinh, phủ lên chân sư phụ. Sư phụ cúi người ôm lấy thi thể ta, thản nhiên đưa lưng lộ trước mặt Quý tiên sinh, không hề sợ ông ta đột nhiên ra tay ám sát người.
Không chỉ ta hoảng hốt mà Từ Bình và Trần Khánh đứng ngoài cửa đã đồng thời bước vào một bước.
“Đóng cửa.” sư phụ ôm thi thể ta, vẫn giọng nói đó, không dao động, không cao giọng.
Từ Bình và Trần Khánh liếc nhìn nhau, mặt lại hơi bối rối.
Đóng cửa lại hay là cứ liều vọt vào bảo vệ?
Ta cảm thấy khoảnh khắc chỉ trong nháy mắt này lòng họ chắc chắn đấu tranh dữ dội. Nhưng ánh mắt trầm lặng của sư phụ làm họ cúi đầu, ở đây, người là người đứng đầu, ý chí của người quyết định tất cả.
Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại, mưa to gió lớn bị ngăn ở bên ngoài biến thành những âm thanh bị đè nén khiến lòng người càng bí bách.
Quý tiên sinh vẫn đứng đó, ánh mắt dừng nơi tấm vải trắng che thi thể trong tay sư phụ, tay chân bị trói chặt có vẻ không được thoải mái.
Nhưng lời nói ông ấy vẫn rõ ràng, trật tự như thường.
Ông nói: “Bội Thu, ta biết lòng ngươi đau khổ.” Nói xong thì ho một tiếng.
Sư phụ im lặng nhìn ông, cũng không thả thi thể xuống.
“Ta cũng biết ngươi hận ta.”
Sư phụ lại im lặng trong chốc lát, cuối cùng hỏi ra hai chữ:
“Vì sao?”
Ta ở bên cạnh vô cùng lo lắng, cứ cảm thấy người ôm thi thể này như đang giữ một thứ không rõ ràng nhất, cũng không quan tâm thi thể đó vốn chính là ta, chỉ muốn người vứt nó xuống đất.
Quý tiên sinh lại ho: “Trên đời này biết cha ta là người Liêu chỉ có Từ lão tướng quân và ngươi, cha con hai người nhiều năm qua tin tưởng, kính trọng ta, ta vẫn rất cảm kích.”
Ta kinh ngạc, sư phụ và cha người đã sớm biết Quý tiên sinh là người Liêu, vì sao họ vẫn giữ ông ấy ở bên mình, còn muốn để ông ấy làm quân sư?
“Từ rất lâu rồi, cha ta nói với ta, người tuy là người Liêu nhưng hận nước Liêu tận xương tủy, suốt đời chỉ có ước nguyện là tiêu diệt nước Liêu.”
Quý tiên sinh gật đầu không hề do dự.
“Phải, nếu không phải đám binh lính lang sói đó hàng năm kéo sang bắt người ςướק của, không chuyện ác nào không làm, mẹ ta sao lại rơi vào cảnh tự sát thê lương như vậy. Về phần cha ta, uổng phí một đời làm nam nhân, chiếm một người phụ nữ mà không bảo vệ được người, không thể cứu người khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng còn Gi*t sạch người nhà người đó để hả giận. Ông ta đưa ta về nước Liêu, lại không thèm quan tâm ta, để đám thê thiếp đó khi dễ coi thường ta, nếu ta không trốn khỏi vương phủ thì chắc đã bị họ hại ૮ɦếƭ. Loại người vô trách nhiệm, không có năng lực này thật đáng giận, sao xứng đáng làm chồng, làm cha?”
Quý tiên sinh nghiến răng nói từng chữ, ta nghe được sự thê lương trong từng lời, lại tiến tới dựa sát vào sư phụ thêm chút nữa.
Thì ra sư phụ vẫn biết ông ấy có liên hệ với nước Liêu, nhưng liên hệ này là làm vì để tiêu diệt nước Liêu, Quý tiên sinh có thể che giấu thật kỹ suốt nhiều năm như vậy.
Ông ấy nói đến đây thì ngẩng lên nhìn sư phụ, vẻ mặt kích động: “Bội Thu, vòng phòng hộ đã phá, hoàng đế Thế Tông với Gia Luật Thành Văn đã ૮ɦếƭ, nắm giữ thượng kinh như lấy đồ trong túi. Trận chiến này, ngươi nhất định có thể lưu danh sử sách, là điều mà ta mong muốn cả đời, cho dù ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt.”
Sư phụ cũng không đáp lại lời ông ấy, chỉ nhắm mắt nói từng chữ một: “Là Hoàng thượng muốn ông làm vậy?”
Quý tiên sinh đột nhiên trầm lặng.
Ta nghe đến đó thì cả hồn phách đều lạnh toát, thân thể kề sát sư phụ, hai tay ôm lấy người trong vô vọng, trước mắt chỉ còn bóng lưng màu vàng kia, tất cả mọi việc trên thế gian này đều hóa tђàภђ ђạt bụi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.