Một ngày nọ. Thiệu Xuyên tự mình dẫn theo một vài người mới tham gia phó bản, Tạ Hoài không đi theo. Thậm chí Tạ Hoài còn không hề hay biết về sự hiện diện của những người này.
Thiện Thành là một trong số những người mới.
Được Thiệu Xuyên nhìn trúng, Thiện Thành cùng những người khác đều cảm thấy vô cùng vinh quang. Nhưng cùng lúc đó, họ cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Thứ nhất, họ không gia nhập quân đoàn Hổ Bí, cũng không thể tiến vào phó bản bán mở số 0.
Thứ hai, họ chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Hoài.
Ngoại trừ việc tò mò và ngưỡng mộ Thiệu Xuyên, người luôn xếp hạng nhất và là người đầu tiên gặp được Thần, họ cũng tò mò về Tạ Hoài, người luôn đi theo sau Thiệu Xuyên.
Nghe nói Tạ Hoài là học trò đầu tiên của Thiệu Xuyên. Hai người đều trở thành Thần, đứng ở vị trí trên cao mà người chơi khác luôn phải ngưỡng vọng nhìn theo.
Trước khi tiếp xúc với Thiệu Xuyên, họ chưa từng nghe nói hai người có mâu thuẫn gì. Ai cũng biết rõ hai thầy trò này luôn tín nhiệm lẫn nhau, hợp tác ăn ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, họ là sự tồn tại vô địch khi cùng nhau tham gia phó bản.
Cho đến khi được Thiệu Xuyên tự mình dạy dỗ một thời gian, Thiện Thành mới tìm ra một chút manh mối, cảm thấy quan hệ giữa hai thầy trò này không chỉ đơn giản như vậy.
Lần này vào phó bản, Thiện Thành đã có suy nghĩ khác. Vì ngày hôm đó hắn gọi Thiệu Xuyên một tiếng “thầy” liền bị ông bác bỏ ngay.
Thiện Thành ngây ngẩn. Hắn cho rằng việc Thiệu Xuyên tự mình dạy dỗ cho hắn cùng những anh em khác tương đương với việc ông xem họ là học trò.
Không ngờ Thiệu Xuyên lại nói rằng cả đời này ông không thu nhận học trò nữa.
Thiện Thành là một người có tính cách ngay thẳng, liền hỏi vì sao.
Thiệu Xuyên không giải thích nhiều, ông chỉ nói đôi ba câu khiến Thiện Thành suy tư. Thiệu Xuyên nói rằng quan hệ giữa thầy và trò khá phiền toái, ông không muốn có thêm mối ràng buộc cùng người khác. Ông đã bước vào thần vực, nên rũ bỏ những quan hệ liên quan đến trần thế, kể cả tình cảm.
Có lẽ đây là lí do Thiệu Xuyên không cưới vợ sinh con nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiện Thành cũng cảm thấy có chút mất mát.
Cùng lúc đó hắn nghĩ rằng —— Thiệu Xuyên và Tạ Hoài chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.
Nhưng rốt cuộc thứ gì đã xảy ra giữa hai thầy trò cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử khiến họ có cục diện như bây giờ?
Đây là điều Thiện Thành chưa suy nghĩ ra.
Sau khi vào phó bản, cảm giác khó chịu của Thiện Thành nhanh chóng biến mất theo nhịp độ khó của nhiệm vụ. Đặc biệt khi nhìn thấy những lần Thiệu Xuyên vì bảo vệ mọi người mà chịu nhiều vết thương, hắn không chỉ càng thêm kính trọng Thiệu Xuyên mà còn cảm thấy áy náy sâu sắc.
Đến giai đoạn cuối, nhóm người tách ra, từng người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình.
Thiện Thành đi theo Thiệu Xuyên, hai người bị thương không hề nhẹ.
Ban sáng, họ vừa thăm dò xong một hang động dơi, ban đầu họ cẩn thận không kinh động lũ dơi đang ngủ say, nhưng khi đi ra ngoài, Thiện Thành bị trúng độc, trên người ngứa râm ran, không nhịn được mà ho một tiếng, khiến cho hàng ngàn con dơi bừng tỉnh.
Khi chạy ra khỏi hang dơi, hai người vừa đánh vừa lui, trải qua một phen chém Gi*t mới thành công thoát khỏi vòng vây.
Chiều, họ đến một thác nước để debuff.
Trên người cả hai đầy máu tươi và phân dơi, hôi thối tanh tưởi, khi nhìn thấy một thác nước tươi mát liền nhanh chóng c ởi quần áo nhảy xuống.
Chờ đến khi mùi hôi tanh trên người biến mất, Thiện Thành đã thoải mái hơn rất nhiều, thở dài một hơi thỏa mãn, đang muốn xin lỗi Thiệu Xuyên thì thấy Thiệu Xuyên đang gà gật sắp ngủ.
Nửa người dưới của Thiệu Xuyên chìm dưới nước, nửa người trên tựa vào một tảng đá, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Thấy sau lưng Thiệu Xuyên có rất nhiều vết thương, Thiện Thành lấy một lọ thuốc đi đến: “Ngài Thiệu, để tôi xoa thuốc giúp ngài nhé?”
“Cảm phiền cậu.” Hơi thở Thiệu Xuyên mong manh, một quãng đường gặp nhiều nguy hiểm, ông luôn che chắn trước mặt mọi người, dù đã có danh hiệu “người đầu tiên bước vào thần vực” cũng khó tránh khỏi việc quá sức.
Được Thiệu Xuyên đồng ý, Thiện Thành bắt đầu lau máu và tẩy rửa vết thương cho ông, giúp ông xoa thuốc. Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một vết sẹo đáng sợ ngay sau cổ của Thiệu Xuyên.
Vết sẹo không xuất hiện ngay trong phó bản này mà là một vết sẹo in hằn từ rất lâu về trước.
Điều này khiến Thiện Thành có chút kinh ngạc. Theo lẽ thường, những vết thương trong phó bản của họ thường sẽ biến mất sau khi rời khỏi phó bản. Nếu bị trọng thương, khi quay về thế giới hiện thực thì tinh thần lực cũng sẽ bị thương tổn theo, cả người uể oải không phấn chấn trong một thời gian dài, nhưng những vết thương đó không bao giờ tồn tại trên người, trừ khi…
Trừ khi có người cố tình để lại nó.
Vì sao sau cổ của Thiệu Xuyên lại có vết thương như thế này?
Vì sao ngài ấy muốn giữ lại vết sẹo này?
Vì sao vết sẹo này lại xuất hiện, vì sao nhìn qua giống như là… dấu răng?
Ai đã c ắn vào cổ Thiệu Xuyên?
Thác nước mạnh mẽ tuôn trào, mặt nước không ngừng bắn lên lớp bọt trắng tinh mịn, dần dần rửa trôi những vết thương chồng chất trên lưng Thiệu Xuyên.
Nhưng đây là một tấm lưng rất đẹp.
Xương b ướm phập phồng theo hơi thở, xương sống thẳng tắp tinh tế uốn lượn, kéo dài xuống phần eo, hai cánh ௱oЛƓ đầy đặn như ẩn như hiện bên dưới nước…
Một hình ảnh s@c tình hoang đường chợt lóe lên trong đầu Thiện Thành.
Thiệu Xuyên gần như đã hôn mê. Thiện Thành không thể tự chủ chính mình, lấy một đạo cụ ra, nương theo động tác xoa thuốc, dùng đạo cụ nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo sau cổ Thiệu Xuyên.
Đây là một đạo cụ đặc biệt, nó có thể tìm kiếm được những hình ảnh liên quan đến những vật phẩm bị chạm vào.
Cho nên trong một giây vô số hình ảnh thân mật *** tràn ngập trước mắt Thiện Thành.
Thiện Thành ngây người một lúc lâu, khi phản ứng lại thì thấy chính mình đang đỏ mặt tía tai.
Không dám nhìn Thiệu Xuyên, hắn bôi thuốc xong liền leo lên bờ, lau khô người, mặc quần áo vào.
Thiệu Xuyên mang đến ấn tượng như thế nào?
Chỉ vừa nghe đến cái tên này, ai cũng xem ông là một vị thần cao cao tại thượng.
Cho đến khi nhìn thấy ông, họ lại nhận ra ông không phải là người cao ngạo, khó gần mà ngược lại, ông là một người vô cùng bình dị, gần gũi. Nhưng dù vậy, Thiệu Xuyên vẫn là một người không ai có thể chạm vào, là một sự tồn tại cao nhã, thánh khiết.
Thiệu Xuyên chẳng khác gì một áng mây trắng lững lờ trên trời cao, là ngọn núi hùng vĩ ở nơi chân trời xa tít tắp.
Nhưng bây giờ ông lại là một đóa hoa đỏ tươi mềm mại xuôi theo dòng nước mát, là một con bướm tuyệt vĩ đang đậu trên đầu ngón tay người, không ai dám kinh động đến.
Thiện Thành không thể tin nổi chuyện đã xảy ra giữa Thiệu Xuyên và Tạ Hoài.
Và Thiệu Xuyên cũng có nhiều hành động mà Thiện Thành không thể lí giải được ——
Ở tầng một của tòa tháp, Tạ Hoài hiển nhiên bị trúng bẫy từ Phật Hoan Hỉ, chỉ biết đắm chìm trong ***, tựa hồ như muốn kéo dài hành động đó cho đến khi cả hai ૮ɦếƭ đi.
Thiệu Xuyên vốn đang hôn mê nhưng nhanh chóng tỉnh lại vì đau đớn. Có lẽ không biết nên đối mặt như thế nào với Tạ Hoài nên ông lựa chọn giả vờ bất tỉnh. Thiện Thành nhận ra ông có rất nhiều động tác nhỏ, ví dụ như ông thường sẽ cau mày lại, ví dụ như tay ông thường sẽ chới với muốn nắm lấy thứ gì đó trong không trung.
Nhưng Tạ Hoài đã sa lầy vào nhục d*c, không thể phát giác ra được.
Cho nên hành vi này vốn là sự xâm chiếm đơn phương.
Giống như Thiệu Xuyên đang dung túng cho Tạ Hoài.
Cho đến khi nhận ra tình hình đã nguy cấp hơn, Thiệu Xuyên mới ra tay, dùng đạo cụ đánh ngất Tạ Hoài, dừng lại cuộc xâm chiếm của đối phương.
Mê cung đã hiện ra, Thiệu Xuyên cả người đau đớn vừa cầm kiếm chém Gi*t vừa kéo Tạ Hoài đang hôn mê rời khỏi mê cung.
Thiện Thành không thể hiểu được hành động sau đó của Thiệu Xuyên.
Hắn thấy Thiệu Xuyên chỉnh trang lại quần áo và sắc mặt, ông lấy gương ra nhìn bản thân.
Môi bị Tạ Hoài cắn nát, cho nên ông dùng dao chém thêm vài đường. Trên cổ chi chít những dấu hôn, ông lại dùng dao chém thêm để che lấp đi. Thậm chí ông còn Ϧóþ nát thanh kiếm trong tay chỉ để ngụy trang cho bản thân giống như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử…
Thiệu Xuyên gần như xóa bỏ gần hết dấu vết thân mật của Tạ Hoài để lại.
Có lẽ ông muốn cho cả hai không phải xấu hổ, ngại ngùng với nhau.
Nhưng vì sao ông lựa chọn giữ lại vết cắn sau cổ?
Vì sao ông lại… hoàn toàn dung túng, chấp nhận đối phương suốt cả quá trình?
Không bao lâu sau, mâu thuẫn giữa Tạ Hoài và Thiệu Xuyên nổ ra.
Thiện Thành nghe nói nguyên nhân là do một cô gái tên là Tạ Hoa Doanh.
—— Không màng lời phản đối của Thiệu Xuyên, Tạ Hoài đã tự mình đẩy nhanh tiến độ hóa thần, tạo ra một vị thần mới.
Hai người xảy ra tranh chấp lớn xưa nay chưa từng có, thậm chí còn đánh nhau ngay trong phó bản số.
Hai thầy trò luôn tín nhiệm nhau cuối cùng đã trở mặt thành thù.
Tạ Hoài dẫn Tạ Hoa Doanh và người của mình rời khỏi quân đoàn Hổ Bí, sáng lập nên quân đoàn Đào Hồng. Tạ Hoa Doanh là chỉ huy về mặt danh nghĩa của quân đoàn Đào Hồng. Nhưng thế lực của quân đoàn đều do Tạ Hoài khống chế.
Sau đó không lâu, tìm được cơ hội, Thiện Thành được Thiệu Xuyên phái đi nằm vùng quân đoàn Đào Hồng.
Dù có tiếc nuối nhưng Thiện Thành chưa bao giờ oán trách một lời.
Một ngày nọ, Thiện Thành nghe nói nhóm quản lý sẽ tham gia một nhiệm vụ lớn ở thành phố Lam Cảng, còn đàm phán với Thiệu Xuyên, cho nên người đứng đầu muốn đưa một lễ vật cho Thiệu Xuyên.
Thiện Thành cảm thấy lễ vật này dường như có nhân tố khác.
Cho nên hắn động tay động chân, khiến Thiệu Xuyên không nhận được nó.
Thiện Thành tự mình hủy bỏ lễ vật, phát hiện bên trong là một gốc cây hoa đào và một lá thư.
Nội dung là tình cảm chân thành đầy ái muội. Thiện Thành không thể tin được Tạ Hoài lạnh lùng, quyết đoán sát phạt lại có thể nói với Thiệu Xuyên những lời này ——
“Thầy, xin ngài hãy nói cho tôi biết, ngày nọ ở tháp Phật vốn không phải là giấc mộng của tôi. Ngài biết rõ điều đó, đúng không? Nếu ngài biết, vậy thì ngài cũng biết tôi yêu ngài. Tôi chưa bao giờ xem ngài là kẻ thù của mình.”
“Ngài có biết vì sao Tạ Hoa Doanh lại là thần hoa đào không? Khi ngài nhặt được tôi, tôi chỉ mới 8 tuổi. Quần áo rách rưới, ăn không đủ no, tôi nghĩ rằng mình sẽ ૮ɦếƭ ngay lúc đó. Ngài lại cầm một nhành hoa đào đi đến trước mặt tôi, quả thực chẳng khác gì thiên thần. Cho nên tôi thường nghĩ rằng ngài là hóa thân của thần hoa đào, nếu chúng ta có một đứa con gái, cô bé cũng sẽ xinh đẹp, ngoan ngoãn như là hoa đào vậy.”
“Hoa Doanh là con gái của chúng ta. Cô bé rất ngoan. Cô bé sẽ chứng minh rằng việc cải tiến công cuộc hóa thần có thể không phải là biện pháp triệt để, nhưng là biện pháp khả thi.”
“Thầy, chúng ta không cần đóng cửa trò chơi. Tôi muốn cùng ngài, cùng con gái của chúng ta tiếp tục sống.”
“Tôi vẫn là Tạ Hoài của trước đây. Ngài có bằng lòng tin tôi không?”
Vò nát lá thư trong tay, Thiện Thành mắng —— Vớ vẩn!
Vài ngày trước, Thiệu Xuyên gần như ૮ɦếƭ trong tay Tạ Hoài. Có quỷ mới tin lời gã nói! Lá thư này chắc chắn gã dùng để mê hoặc Thiệu Xuyên.
Năm đó, Thiệu Xuyên bị gã khinh nhục ngay Phật đường, sau đó vẫn tiếp tục bảo vệ cho gã. Khi rời khỏi tháp Phật, Thiệu Xuyên thương tích cả người, còn Tạ Hoài gần như không có một vết thương!
Tạ Hoài đã sớm giẫm đạp lên tấm lòng Thiệu Xuyên dành cho gã!
Nghĩ như vậy, cùng với một vài tâm tư khác, Thiện Thành không giao lá thư và cành hoa đào cho Thiệu Xuyên. Hắn muốn phá bỏ hai thứ này đi, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại. Hắn bỏ chúng vào một chiếc rương, chờ đến khi Tạ Hoài ૮ɦếƭ thì mang chúng đến cho Thiệu Xuyên.
Ý định này của Thiện Thành kéo dài đến khi Tạ Hoài ૮ɦếƭ đi lần đầu tiên, Thiệu Xuyên trọng thương chưa thể tỉnh lại, đến khi Tạ Hoài sống lại, Thiệu Xuyên lại giao sứ mệnh của mình cho một người tên Chu Khiêm…
Thiện Thành theo quân đoàn Đào Hồng tham gia vào một phó bản cực kỳ hung hiểm, nhìn thấy Chu Khiêm lần lượt vượt qua khỏi hiểm cảnh, dẫn dắt mọi người đi đến cuối cùng, cho đến lúc cán cân cần vật tế hi sinh.
Để ngăn cản Tạ Hoài và Mục Sư ђàภђ ђạ các vong hồn ở Quy Khư, Thiện Thành trở thành người hi sinh.
Trước khi ૮ɦếƭ, hắn công đạo lại cho Bạch Trụ, nhất định phải giao chiếc rương này cho Thiệu Xuyên.
Dù căm ghét Tạ Hoài đến cực điểm, hắn vẫn giao chiếc rương cho Thiệu Xuyên vì đây vốn là đồ của Thiệu Xuyên, hắn thật sự không nên tước đoạt cả quyền biết được những điều này của ông.
Hắn đã giấu chúng suốt nhiều năm, cuối cùng cũng nhận ra bản thân hắn có tư tâm.
Cho nên hắn cần phải xin lỗi Thiệu Xuyên.
Còn Thiệu Xuyên sẽ có phản ứng gì sau khi nhìn thấy chiếc rương đã không còn nằm trong khả năng suy đoán của Thiện Thành.
Thiện Thành nhớ rõ khi vào một phó bản cách đó không lâu, hắn ngẫu nhiên nghe thấy cuộc hội thoại giữa Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh.
Khi đó họ đứng trước rừng đào, hoa đào nở rộ, hương hoa thơm ngát.
Tạ Hoài nói: “Có một đạo lý rất đơn giản mà ta đã phải tốn rất nhiều thời gian mới nghĩ ra. Rõ ràng đều nhìn thấy Phật Hoan Hỉ nhưng chỉ một mình ta trúng chiêu, còn ngài ấy luôn thanh tỉnh. Điều này chứng tỏ ngài ấy chưa từng đặt ta ở trong lòng. Nhiều năm quấn quýt si mê, rốt cuộc cũng chỉ có một mình ta mà thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện về chiếc rương của Thiện Thành đã được giải đáp ở đây~
29.8.23;; A ;; ngoại truyện đang vui vui vẻ vẻ tự nhiên suy ngang má ơi
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.