Đầu lưỡi chậm rãi liếm qua vết thương, mùi máu cùng mồ hôi nhàn nhạt trong miệng, hơi ngẩng đầu liền bắt gặp trong đôi mắt hẹp dài kia là sự dịu dàng giống như ánh trăng, nửa phần tà mị, nửa phần nhiệt tình đang nhìn y chăm chú "Minh Nguyệt phải đem vết thương của phụ hoàng xử lí sạch sẽ thì bôi thuốc mới tốt".
Đối diện với đôi mắt kia, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đau lòng, đôi mày nhíu lại chưa từng giãn ra, không màng hỏi đến tình hình đại quân Thương Hách như thế nào, giờ khắc này toàn bộ tâm trí của y đều dừng lại trên người nam nhân này.
Vết thương trước ng bị liếm qua ướt đẫm, cảm giác mềm mại làm cho ánh mắt Kì Hủ Thiên thêm vài phần u ám thâm trầm, thân hình đứng thẳng không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn Kì Minh Nguyệt đang hôn lên từng miệng vết thương, tình ý trong mắt đã sớm đong đầy.
Mấy tháng trước vì lo lắng cho an nguy của Minh Nhi, vì người kề cận mình bị bắt đi mà sinh ra bất an. Cho dù sớm biết Minh Nhi quan trọng đối với hắn đến nhường nào, lần chia ly này khiến cho hắn một lần nữa nhận ra, đối với hắn, Minh Nhi còn muốn quan trọng hơn chính bản thân mình, lại càng không muốn phân ly, không muốn y gặp nguy hiểm. Trong suốt trận chiến, dưới sự chỉ huy của hắn dù cho có thắng lợi thì cũng không có ai biết, mỗi lần quay về bàn bạc kế sách, suy nghĩ trong lòng hắn đều không phải là hướng về chiến cuộc.
Từ chỗ ảnh vệ biết Minh Nhi không sao nhưng không tận mắt nhìn thấy y, hắn trước sau vẫn không thể yên tâm, cho tới giờ phút này...
Minh Nhi rốt cuộc ở trước mặt hắn, chỉ cần đưa tay liền có thể ôm vào trong ng, vướng bận cùng bất an đã lâu tới hôm nay mới được thả lỏng.
Giống như Kì Hủ Thiên, giờ phút này tâm trạng Kì Minh Nguyệt cuối cùng cũng bình phục, mỗi một vết thương từ trước ng dài xuống thắt lưng dù nhỏ cách mấy cũng chưa từng bỏ sót, hôn lên từng vết thương một, mùi máu cùng mồ hôi hòa vào nhau, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng Gi*t chóc thảm thiết trên chiến trường. Thân là đế vương, ở trong trận chiến phụ hoàng cũng lên ngựa lãnh binh chứ không phải trốn trong quân doanh chỉ tay năm ngón.
Đầu ngón tay sờ đến những nơi gần miệng vết thương, đã nhìn thấy từ trước nhưng lúc này xem rõ ràng hơn mỗi một dấu vết lưu lại từ chiến trường, cho dù đã nhạt màu nhìn không thấy rõ lắm nhưng vẫn khiến Kì Minh Nguyệt càng thêm đau lòng. Thương mới sẹo cũ y đều hôn qua không bỏ sót, thân thể nửa quỳ, nụ hôn tiến đến vết thương nơi thắt lưng kéo dài xuống tới bụng của Kì Hủ Thiên.
Dưới ánh trăng, vệt máu khô lộ ra sắc đỏ, màu đỏ sậm từ trên lưng kéo dài xuống đập vào mắt, Kì Minh Nguyệt vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch màu máu, đầu lưỡi từ thắt lưng Kì Hủ Thiên trượt dần xuống, vết máu đã khô hóa thành vị đắng chát trong khoang miệng ấm áp của y, kĩ càng tỉ mỉ làm sạch miệng vết thương, đem mùi vị kia nuốt xuống. Hai tay ôm lấy hai bên hông của Kì Hủ Thiên, y nhẹ nhàng hôn lên vệt máu đỏ thẫm, biết phụ hoàng vốn không để ý đến thương thế, mà tướng lĩnh bên cạnh cũng không dám tùy ý góp lời, dù cho nói cái gì thì dưới ánh mắt của phụ hoàng cũng phải hoảng sợ rời đi... May mà miệng vết thương cũng không quá sâu.
Đè nén đau thương, Kì Minh Nguyệt nửa ôm người trước mặt, đôi môi rơi xuống vết thương trên đù* Kì Hủ Thiên.
Đôi mắt Kì Hủ Thiên tối sầm, nhìn theo đôi môi Kì Minh Nguyệt đang dần đi xuống, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa tình bùng lên. Thấy Minh Nhi vì hắn dùng từng nụ hôn để tẩy trừ miệng vết thương, Kì Hủ Thiên cảm nhận được hạ thân nóng lên, *** chưa được phóng thích mấy tháng nay đã sớm xao động. Đầu tiên là trước ng rồi đến thắt lưng, môi lưỡi ẩm ướt mềm mại chậm rãi lướt qua, mỗi một động tác đều khiến *** của hắn ngày càng nóng rực. Minh Nhi cho dù chưa từng khiêu khích hắn nhưng dưới tình cảnh như thế này bảo hắn làm sao mà không động tâm, huống chi người trước mắt chính là trân bảo mà hắn vừa tìm lại được.
Tựa hồ cảm giác được tầm mắt nóng bỏng dừng trên người, động tác của Kì Minh Nguyệt ngừng lại, ngẩng đầu lên "Mấy tháng qua, phụ hoàng cho tới lúc này..." *** trước mắt dần dần cứng rắn tản ra nhiệt độ nóng hổi, ánh mắt nồng cháy như lửa của hắn dừng trên người y, y tự nhiên không thể không để ý.
"Không có Minh Nhi bên cạnh, mấy tháng nay trong tâm của phụ hoàng đều là ngươi, cho dù biết ngươi vô sự nhưng không tận mắt chứng kiến vẫn không thể yên lòng, làm sao còn có tâm tình khác" Từ mấy tháng qua nóng lòng vì Minh Nhi căn bản không có tâm tư tự mình giải quyết ***, cho tới lúc này *** tuôn trào, *** *** khó mà khống chế.
Thanh âm nặng nề, khàn khàn lộ ra ***, lời nói của Kì Hủ Thiên rơi vào căn phòng yên tĩnh, vốn dĩ bầu không khí đã tĩnh mịch càng thêm vài phần tình sắc. Kì Minh Nguyệt nhìn người trước mặt, nam nhân trần trụi đứng dưới ánh trăng, tóc đen tản mác, vết thương chằng chịt khiến cho thân hình nam tính tràn ngập mị lực hấp dẫn hơn.
Nghe Kì Hủ Thiên nói vậy, Kì Minh Nguyệt dừng động tác, liếm liếm môi, ánh mắt chớp động "Toàn bộ do Minh Nguyệt gây nên tất nhiên cũng phải từ Minh Nguyệt mà giải quyết, vài tháng này ta cũng luôn nhớ đến phụ hoàng, nếu ngươi không bị thương...".
"Nếu như không bị thương, Minh Nhi muốn như thế nào?" Vỗ về mái tóc của y, Kì Hủ Thiên cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra ý cười. Minh Nhi muốn gì sao hắn lại không rõ, vào khoảnh khắc vừa gặp lại nhau, nụ hôn kịch liệt kia đã khiến cả hai cùng nảy Sinh d** niệm, chẳng qua khi đó bọn họ càng nóng lòng muốn xác nhận đối phương hoàn toàn vô sự.
"Phụ hoàng rõ ràng đã biết, mới vừa rồi ngươi đột nhiên xuất hiện, nếu không phải thấy ngươi bị thương, ta thật sự sẽ muốn ngươi ngay lập tức" Lời nói dần trầm xuống, Kì Minh Nguyệt thản nhiên thở dài "Như vậy mới có thể xác nhận phụ hoàng thực sự không sao, ở ngay bên cạnh ta" Vẫn nửa quỳ trước Kì Hủ Thiên như cũ không hề đứng dậy, nhìn *** trước mắt, Kì Minh Nguyệt vươn tay, bàn tay bao lấy vật nóng hổi kia, đầu lưỡi từ đỉnh đảo qua.
Ban đầu thấy phụ hoàng không sao, kích động cùng vui sướng làm cho y muốn đem cái người đột ngột xuất hiện đặt ***, trút bỏ hết quần áo, dùng nhiệt độ cơ thể để xác nhận mọi chuyện trước mắt không phải là giấc mơ. Nhưng nhớ đến tin tức ảnh vệ truyền về, cộng thêm ngửi thấy mùi máu, tất cả vui sướng liền bị dập tắt, trong lòng bất ổn, tới tận khi nhìn thấy thương thế thì chỉ còn lại đau lòng. Nam nhân có thể tùy ý nắm giữ thế cục thiên hạ trong mắt người khác là một loại tồn tại đáng sợ, nhưng trong mắt y là người quan trọng nhất, không thể mất đi.
Xoa nhẹ vật nóng rực trong tay, hé miệng ngậm vào ***, bên trên truyền đến từng nhịp thở gấp gáp, Kì Minh Nguyệt biết Kì Hủ Thiên vô cùng thỏa mãn, y lại đem vật cực lớn kia vào sâu thêm vài phần, phun ra nuốt vào vật trong miệng. Nhìn lên chỉ thấy người trước thân hơi ngửa đầu, đôi môi phát ra từng hơi thở hổn hển, trong bóng đêm tiếng thở dốc hàm chứa *** cùng *** hết sức động lòng người. *** *** của Kì Minh Nguyệt đã sớm đứng lên, lúc này càng tăng thêm nồng nhiệt.
Làn môi mềm mại *** bao lấy hắn, vừa ẩm vừa nóng, Kì Hủ Thiên tích tụ *** hồi lâu khó có thể ức chế, càng muốn sâu hơn nữa nhưng lo lắng Minh Nhi có thể thừa nhận hay không, cũng sợ nếu vào sâu hơn sẽ làm y bị thương, cố gắng khắc chế nhịp độ chậm lại, nhìn xuống đối diện với Kì Minh Nguyệt, hai người đều nhận ra *** trong mắt lẫn nhau.
Động tác trong miệng nhanh hơn, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, đem *** trong miệng nuốt xuống thật sâu, Kì Hủ Thiên bị *** đột ngột đánh úp phát ra ***, nhìn đến hắn, trong mắt Kì Minh Nguyệt tất thảy đều là tình ý nồng cháy.
Hành động của Kì Minh Nguyệt làm Kì Hủ Thiên không thể nhịn được nữa, cổ họng Minh Nhi vừa nóng ẩm vừa chật hẹp, ánh mắt mị hoặc nhìn chăm chú vào hắn ngập tràn tình ý, đôi môi vương một sợi chỉ bạc bóng loáng dưới ánh trăng. Cố gắng nhẫn nhịn dục niệm, ấn nhanh Kì Minh Nguyệt vào dưới phần bụng, Kì Hủ Thiên gầm nhẹ, đẩy vài cái trong miệng, *** sắp bùng nổ mới đem rút ra khỏi miệng của Kì Minh Nguyệt, không ngờ hai tay đặt bên hông hắn lại ngăn trở động tác lui về phía sau của hắn.
Một luồng *** nóng hổi phun vào cổ họng, Kì Minh Nguyệt lùi lại ho nhẹ, trong miệng đều là vị tanh nồng nhưng cũng là hương vị của phụ hoàng, ngước lên nhìn người trước mắt, liếm sạch chất lỏng màu trắng duc tràn ra bên khóe môi, chỉ cần là của phụ hoàng... Nhìn chăm chú vào Kì Hủ Thiên, y khẽ nuốt xuống, ánh trăng sáng rọi rơi xuống người đang quỳ dưới đất, trong bóng tối càng thêm nổi bật khiến Kì Hủ Thiên không thể không mở to mắt nhìn.
Thấy y nuốt xuống thứ trong miệng, ánh mắt Kì Hủ Thiên càng thêm sâu thẳm, nâng lên gương mặt của Kì Minh Nguyệt, hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi *** "Minh Nhi rõ ràng là đang câu dẫn phụ hoàng, mấy tháng nay chưa từng yêu thương ngươi, không thể chờ kịp sao?" Cúi người chạm vào phần dưới bụng y, trong lời nói của Kì Hủ Thiên vẫn còn vương theo T*nh d*c "Vẫn còn... muốn phụ hoàng?".
Kì Minh Nguyệt đứng lên, lắc đầu "Cho dù Minh Nguyệt còn muốn cũng sẽ không chọn vào lúc này". Muốn phụ hoàng không phải là chuyện ngày một ngày hai nhưng lúc này phụ hoàng còn đang bị thương, cho dù không quá nghiêm trọng nhưng y cũng không muốn làm hao phí thể lực của hắn.
Vẫn chưa cẩn thận hỏi phụ hoàng tình hình phản quân của Thương Hách như thế nào, chuyện mất tích không rõ sống ૮ɦếƭ không biết có phải là phụ hoàng bày mưu đặt kế hay không y cũng không nóng lòng muốn biết. Chỉ cần người trước mặt bình an vô sự, tất cả đều không cần lo lắng, lúc này y chỉ muốn cùng phụ hoàng giao triền, dùng nụ hôn nóng bỏng cùng tình sự kịch liệt để cảm nhận sự tồn tại của nhau.
Kéo Kì Hủ Thiên đến bên giường, Kì Minh Nguyệt đẩy hắn ngồi trên giường "Phụ hoàng ngồi là tốt rồi, cẩn thận vết thương sau lưng" Chỗ trúng tên không quá sâu nhưng phải cẩn thận một chút mới mau chóng hồi phục, lúc này chưa phải là lúc hỏi này nọ, trước mắt y chỉ muốn bồi thường nỗi nhớ nhung của cả hai người.
Kì Hủ Thiên nghe y nói xong, ánh mắt cười cười lộ ra chút tà khí "Xem ra hôm nay Minh Nhi là muốn chủ động". Thấy Kì Minh Nguyệt cởi ra y sam bên trong, Kì Hủ Thiên biết rõ dù cho Minh Nhi có muốn hắn thì cũng không phải là lúc này, đang ở bên trong hoàng cung An Dương lại đang thời gian chiến tranh, chắc cũng là lo lắng thân thể hắn lần đầu tiên bị đặt phía dưới không thích ứng, đối với tình thế trước mắt bất lợi vô cùng.
Minh Nhi của hắn luôn suy nghĩ chu toàn, tới bây giờ cũng là lo cho hắn. Đem Kì Minh Nguyệt trước mặt ôm vào ng, Kì Hủ Thiên siết chặt lấy y, môi lưỡi dây dưa, hai người đều cảm nhận được cứng rắn *** của đối phương.
"Quả nhiên phụ hoàng đã mấy tháng rồi không giải quyết" Sờ đến hạ thân của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vật nóng hổi trên tay còn lớn hơn gấp mấy lần so với lúc trong miệng hắn đang dần cứng lên.
Trong bóng tối, Kì Hủ Thiên cười khẽ "Minh Nhi sao lại không biết, chỉ cần là ngươi, phụ hoàng vẫn luôn thấy không đủ, chẳng qua không có bạch phù, ta lo lắng Minh Nhi sẽ chịu không nổi, không biết..." Lời nỉ non tràn đầy tình sắc bên tai Kì Minh Nguyệt như gió nhẹ phớt qua, khơi mào *** trong lòng. Cảm nhận được *** *** y đang lớn dần, Kì Hủ Thiên cười tà, vươn đầu lưỡi liếm một vòng quanh tai y "Giống như lúc nãy, Minh Nhi vừa nếm qua hương vị của phụ hoàng, lúc này nên đến phiên ta giống như lần trước..."
Kì Minh Nguyệt tự nhiên sẽ không quên một hồi kia ở hoàng cung Thương Hách, phụ hoàng hắn... Nhớ tới cảm giác trơn nhẵn giữa đôi ௱oЛƓ kia, trong lòng y một trận lửa nóng, nhưng lúc này y còn muốn cái khác. Vươn tay lấy ra một cái bình ngọc ở đầu giường, đổ viên thuốc trong bình ra lòng bàn tay, ngửi một chút rồi lấy một viên đưa cho Kì Hủ Thiên, chính mình mở ra hai chân ngồi xuống trên người hắn.
Kì Hủ Thiên hiểu ý, ôm Kì Minh Nguyệt vào ng, đầu ngón tay hướng về hạ thân, đặt tại huyệt khẩu ấn xuống vài cái. Mấy tháng không được chạm đến, huyệt khẩu siết chặt chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài, ngón tay không ngừng *** cho tới khi Kì Minh Nguyệt cố gắng thả lỏng thân thể mới đưa được viên thuốc cỡ đầu ngón tay nhét vào bên trong cơ thể.
"Lại... vào sâu một chút" Chịu đựng cảm giác không thoải mái, Kì Minh Nguyệt thì thầm, ôm chặt lấy bờ vai của Kì Hủ Thiên. Nghe thấy câu nói của y, Kì Hủ Thiên cẩn thận đưa ngón tay đem viên thuốc đẩy vào sâu hơn, mới tiến vào một chút liền cảm giác được nội bích chặt chẽ bao lấy ngón tay hắn hơi run một chút, còn chưa kịp tiếp tục thì viên thuốc kia đã dần dần tan ra trong cơ thể ấm áp của Minh Nhi. "Đây là cái gì?" Lối vào nơi nóng ẩm chặt chẽ hơi co lại, xung quanh ẩm ướt, Kì Hủ Thiên phát hiện trong cơ thể Minh Nhi đều là một mảnh mềm mại.
"Vốn là linh dược trị bỏng, gặp nóng sẽ tan ra, cũng không để lại sẹo, trên đời này e là cũng chỉ có một viên mà thôi" Đây là thứ mà Lạc Cẩn lấy từ dược khố trong hoàng cung Liên Đồng, toàn là thánh dược hiếm có trên đời ngàn vàng cũng khó mà có được, hiện tại lại dùng để làm chuyện này, nếu người khác biết được sợ là sẽ tức ૮ɦếƭ hộc máu.
Kì Minh Nguyệt lời nói tùy ý thản nhiên, khóe môi cong cong, Kì Hủ Thiên nhìn thấy nét mặt của y, tay ôm bên hông chuyển đến sau đầu, hung hăng chà đạp môi y, ngón tay trong cơ thể y tăng từ một ngón lên hai ngón.
Đúng như tác dụng của viên thuốc, Kì Minh Nguyệt lúc này cảm thấy cơ thể mát lạnh, mà động tác từ hai ngón tay trong cơ thể khiến y nóng lên như lửa đốt "Có thể, phụ hoàng".
Vuốt nhẹ lên mấy vết thương trước ng Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt hôn một lượt từ cổ đến vai, cắn nhẹ lên yết hầu của Kì Hủ Thiên, *** trong tay của cả hai đều đã sớm ***. Y chỉ thấy phụ hoàng gầm nhẹ, yết hầu run rẩy một chút, ngón tay trong cơ thể cũng dừng lại động tác, chậm rãi rút ra.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.