Sáng thứ 7, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, lũ học trò vẫn ngoan ngoãn học, thầy cô vẫn cần mẫn dạy. Nắng thì vẫn rực rỡ như thế, nóng thiêu rụi cả da thịt. Ở trong một cái lớp nho nhỏ, có lũ áo trắng đang ngoan ngoãn chép từng chữ trên bảng, nghe từng lời giáo viên dạy. Hoàn toàn bình thường đúng không? Ồ, sẽ bình thường nếu như chúng không lâu lâu lại nhìn đồng hồ, chốc chốc lại nhìn nhau cười ngầm. Đúng thời điểm, cả lũ thầm thì đếm ngược từng số.
10…9…6…4…3…2…1.
“Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của lớp học. Ý “lùn” vừa móc điện thoại ra liền miệng ngoác đến mang tai.
– Mấy đứa làm bài tập đi, cô ra ngoài nghe điện thoại.
– Dạ, cô cứ tự nhiên.
Ý “lùn” vừa khuất bóng, cả lớp tôi lập tức buông Pu't, nhìn nhau cười âm hiểm. Lát sau, giáo viên dạy Anh lại lần nữa thò mặt vào lớp, bảo:
– Cô lên văn phòng chút, mấy đứa làm bài tập đi, nhớ giữ im lặng!
Cả lũ dưới này dạ ran.
Chỉ khi Ý “lùn” đi đến giữa sân trường, cách xa lớp học, trong này với hú lên như bị dại. Cả lũ không ai bảo ai lập tức thu dọn sách vở, chuẩn bị thực hiện kế hoạch đào tẩu.
Lúc sắp bước ra khỏi cửa lớp, cái Trang bất ngờ quay ngược vào trong, tiến đến bàn giáo viên. Lúc sau, thấy nó cầm cuốn sổ điểm danh đi ra.
– Đem theo thế này mới không tiếc 15′ ngồi học nãy giờ.
Cả bọn cuời phá lên, sau đó lại lập tức im lặng, nếu gây ồn thì mấy chục nhân khẩu ở đây đi tong.
Theo kế hoạch đã bàn, trước tiên, thầy Thành sẽ dẫn dụ cô Ý ra khỏi lớp học, tạo điều kiện cho tụi tôi tẩu thoát. Sau đó, tụi tôi sẽ đến bức tường ở cổng sau trường, theo đó mà ra ngoài. Đến địa điểm đã bàn, ở đó đã có một chiếc bàn dựng sẵn. Mấy thằng con trai giúp mấy nhỏ con gái leo qua trước, sau đó lần lượt trèo sang.
Tôi hai chân tiếp đất an toàn trong ánh mắt đầy bái phục của tụi con gái trong lớp. Tôi nghênh mặt, chỉ làm khó được chị một lần thôi, không có lần thứ hai đâu. Đang hất mặt đầy tự hào như thế, bỗng dưng cái gì đập thẳng vào mặt tôi đau điếng. Tôi lấy tay ôm mặt trong khi mấy nhỏ kia ôm bụng cười.
Nhìn cái balo đen đang nằm chỏng chơ trên đất, tức giận đạp thêm vài phát. Xả giận xong mới nhìn lại, kiểu dáng cái cặp này không khác cái của hắn là bao, thế là giẫm đạp thêm vài cái nữa cho bỏ ghét. Lúc hắn trèo qua, cái cặp vốn đẹp đẽ của hắn giờ như cái cặp rách nằm một xó trên lề. Hắn đen mặt, tôi lại vui vẻ đứng một bên huýt sáo, vờ nhìn xung quanh. Hắn liếc nhìn tôi, rồi từ từ đi đến nhặt balo, phủi bụi trên đó rồi mang vào như chưa có chuyện gì.
Tôi bất ngờ, tôi ngẩn ngơ. Hôm nay sao tự dưng hắn hiền đột xuất thế?
Cả bọn di chuyển ra trạm xe buýt. Ra đường rồi nên chả sợ bố con thằng nào, đứa nào cũng rống mồm lên mà nói, cả đoàn quân áo trắng thu hút ánh mắt của biết bao người đi đường.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.