Chương 67: Đoạn quá trình này phải có cậu
Một tháng kế tiếp, Mạc Tạp bề bộn nhiều việc, bận rộn đến nỗi thời gian ở cạnh Thần Cách cũng không kéo dài ra thêm được một chút. Cậu không thích công việc này. Ban đầu, cũng bởi vì Cung Dung bảo cậu học ngành luật pháp, cho nên cậu mới học. Kể từ sau khi ba đi xa vĩnh viễn, Mạc Tạp đem hết khả năng làm cho mình hiểu chuyện một chút. Cậu không muốn để cho Cung Dung lo lắng nhiều thêm nữa. Khi Cung Dung biết cậu đang thực tập tại công ty này, nếp nhăn trên khóe mắt của bà cũng căng ra. Cung Dung đem tất cả hy vọng ký thác vào trên người Mạc Tạp. Những ngày tháng khi ba cậu mới vừa đi xa, một người phụ nữ mang theo đứa con, rất gian khổ, nếu không phải là vì Mạc Tạp, bà có thể cũng sẽ không sống được tới bây giờ. Mạc Tạp ý thức được, một lần lại một lần làm trái với nguyện vọng (ước mơ) của mình để cho Cung Dung vui vẻ. Cậu chỉ còn lại một người thân duy nhất, đó là mẹ, cậu không muốn bất cứ tiếc nuối nào xảy ra. Vì vậy, cậu một bên nặng nề cho đi, một bên nhẹ nhàng tiếp nhận.
Ngũ Khu Dương đang nhàm chán ngồi trong lớp, ngáp lên ngáp xuống, nói chuyện phiếm với Thần Cách bên cạnh: "Cậu chưa nói cho Mạc Tạp biết chuyện vị Tổng giám đốc kia là chú của cậu sao?"
"Chưa nói!"
Ngũ Khu Dương bĩu môi: "Thật là thiên vị! Lại vì duy trì lòng tự ái của Mạc Tạp làm ra chuyện như vậy, tớ sẽ ghen đó. Cậu rốt cuộc muốn làm bao nhiêu chuyện cho cậu ta đây? Theo tớ thì nên nói cho Mạc Tạp biết, như vậy cậu ấy sẽ rất cảm động, sẽ yêu cậu đến ૮ɦếƭ đi sống lại."
Cây viết đen không ngừng chuyển động trong tay của Thần Cách: "Không cần thiết phải làm vậy!"
"Tại sao chứ?"
"Tôi làm những thứ này cũng không phải là vì muốn cậu ấy hồi báo lại, chỉ đơn giản là muốn làm mà thôi."
"Sao cậu không nói những lời như thế dành cho tớ? Cậu cũng không phải không biết tâm ý của tớ mà." Ngũ Khu Dương nháy mắt phải. Thần Cách không muốn tiếp tục, kết thúc cuộc trò chuyện này, nhưng Ngũ Khu Dương không muốn kết thúc. Chuông tan học vang lên, Ngũ Khu Dương gấp rút: "Tối nay rủ An Na và Quảng Lý đi chơi, cậu thấy thế nào?"
"Không đi !"
"Sao vậy? Dù sao cậu cũng không có chuyện gì làm mà."
"Tối nay tôi đã có kế hoạch rồi." Thần Cách nói xong, cầm sách lên rồi rời đi.
Sắc trời chìm trong màu tối u trầm. Thời gian tan việc đã quá hai giờ, trong phòng làm việc chỉ còn lưu lại thưa thớt một mình Mạc Tạp làm thêm giờ. Mạc Tạp xuyên thấu qua thủy tinh nhìn thấy sắc trời bên ngoài bị màu đen bao phủ, ánh mặt trời đã khuất bóng từ lâu. Gần đây, trời càng ngày càng tối rất nhanh, không khí cũng càng ngày càng mỏng manh và giá rét. Mạc Tạp xoa xoa cái cổ có hơi nhức mỏi của mình, cuối cùng cũng làm xong việc của hôm nay. Thật ra thì công việc giao cho cậu cũng không phải là nhiều, chẳng qua là mới tới công ty nên đối với cái gì cậu cũng đều không quen thuộc. Mạc Tạp chưa có thành thạo, chuyện người khác làm trong năm phút là xong, còn cậu cần tốn hơn một giờ mới có thể hoàn thành. Lúc thang máy dừng lại tại lầu 1, cậu cũng chỉ cố cúi đầu vội vả đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, trái tim Mạc Tạp đột nhiên đập liên hồi. Cậu dừng lại, nhếch cái mũi lên ngửi ngửi, sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây: "Thần Cách?"
Thần Cách đi ra từ một chỗ bị khuất, hai tay đặt trong túi quần, ngẹo đầu, trên mặt biểu cảm như có như không: "Bị phát hiện rồi!"
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Cảm giác mỏi mệt của Mạc Tạp bị một loại tâm tình vui mừng đè ép xuống chỉ trong nháy mắt.
"Cậu hỏi ngu xuẩn gì vậy, đương nhiên là bởi vì cậu ở chỗ này." Thần Cách nói ra, động lòng của Mạc Tạp. Cậu cùng Thần Cách đi ra bên ngoài công ty. Để cho tiện trong việc đi làm, Mạc Tạp đã mua một chiếc xe đạp. Cậu lấy ra cái chìa khóa, khom lưng mở khóa xe, sau đó nhường cho Thần Cách cầm tay lái.
Thần Cách ngồi lên xe, một chân chống xuống đất: "Đi đâu?"
Mạc Tạp ngồi ở yên sau, mặt bình thản: "Cậu muốn đi đâu cũng được."
Thần Cách không có nói nữa, xe đạp chậm rãi lăn bánh trên mặt đất, theo ánh đèn đi về phía trước. Thỉnh thoảng sẽ cán ngang một vật cứng, chiếc xe và hai người nhẹ lay động. Chỉ có vào thời điểm này, Mạc Tạp mới hy vọng con đường này không có điểm cuối mà dài mãi. Cho tới bây giờ, cậu cũng không có lo lắng Thần Cách sẽ chở mình đi đâu. Đi đâu cũng không phải là quan trọng nhất, chẳng qua là một lòng muốn cùng cậu ấy đi mà thôi.
"Mạc Tạp, không cần miễn cưỡng làm chuyện mình không thích."
"Không quan tâm tới! Cậu có thể làm tốt, tôi cũng sẽ không cho để cậu mất thể diện. Trước kia, tôi muốn mở một cửa hàng nhỏ, bán bánh mì, socôla hoặc là bánh ngọt, nói chung là bất cứ gì có thể ăn được. Còn bây giờ, tôi cũng không còn suy nghĩ như vậy. Bởi vì hôm nay bất kể tôi làm chuyện gì, đầu tiên phải có một điều kiện, chính là phải có cậu ở đây." Một cái tay Mạc Tạp bắt lại vạt áo của Thần Cách, không muốn Thần Cách lo lắng quá mức: "Thật ra thì tôi cũng có suy nghĩ của riêng mình. Tôi sẽ làm tất cả để cho mẹ mình vui vẻ, sau đó dùng những chuyện này để trao đổi với bà ấy, mong bà ấy chấp nhận tình yêu của chúng ta."
Chỉ cần là chuyện muốn làm, Thần Cách cũng sẽ không dừng lại. Nếu phía trước là bụi gai, hắn sẽ dùng tay nhổ hết. Nếu phía trước là vực thẩm, hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ, dang tay ra che chở mình. Nếu phía sau là những điều khủng khiếp, bất kể thế nào, hắn cũng sẽ dùng hơi ấm trong lòng ng mà xua tan đi lo sợ của mình. Cho nên, Mạc Tạp cũng muốn làm chút chuyện cho Thần Cách, cho tình yêu này.
"Cậu không cần lo lắng tới những chuyện đó."
"Thật là, cậu nên động viên tôi mới phải chứ. Đúng rồi, cậu vừa nói bởi vì tôi ở chỗ này là sao? Tôi có thể mạo muội hiểu làm cho đây là câu cam kết không?" Khuôn mặt Mạc Tạp tươi cười hi ha.
"Chuyện này à, cậu có thể hiểu như vậy vì..." Thân thể Thần Cách hơi nghiêng về phía trước, dùng sức đạp xe chạy lên một con dốc nghiêng 60 độ. Thân thể Mạc Tạp hơi ngã ra phía sau, hai tay ôm lấy hông của Thần Cách. Hơi lạnh như băng ma sát với lòng bàn tay của Mạc Tạp. Sau khi chinh phục con dốc, Thần Cách mới nhàn nhạt nói: "Cậu ở đâu, tôi ở đó. Nếu như cậu cho đây là cam kết, thì đó chính là cam kết." Ngón tay của Mạc Tạp rung động một cái, từ phía sau nhìn Thần Cách bởi vì nói chuyện mà làm động tới cục xương ở cổ họng, đường vòng cung xinh đẹp.
Lúc này, trọng tâm của Mạc Tạp lại bắt đầu nghiêng về phía trước. Xe thả xuống dốc với tốc độ rất nhanh. Mặt của cậu dung vào lưng của Thần Cách. Cậu ngẩng mặt sờ lỗ mũi một cái. Bị gió thu xào xạc vỗ vào mặt, cậu vùi mặt vào trong áo của Thần Cách, phát ra giọng buồn buồn: "Vậy nếu như tôi ở trong quan tài thì sao?"
"Tôi sẽ ở bên ngoài quan tài nhìn cậu!"
"Có lầm hay không? Ít nhất cũng phải nói sẽ ૮ɦếƭ theo tôi chứ."
"Chuyện như vậy, tôi tin tưởng một mình cậu là được rồi."
"Nếu cậu còn sống, vậy tôi tuyệt đối không chịu ૮ɦếƭ."
"Như vậy sao?"
Mạc Tạp bĩu môi, tay có chút lạnh như băng. Cậu giơ hai tay trắng bạch lên, mười ngón tay động đậy, âm hiểm nhìn phía sau Thần Cách đang cử động thân thể. Sau đó cậu lặng lẽ đưa hai tay đưa vào trong áo khoác của Thần Cách. Lạnh như băng tiếp xúc ấm áp, ôn hòa.
Thần Cách cau mày, mắng: "Lấy hai tảng băng ra cho tôi!"
"Không muốn!" Mạc Tạp áp mặt thật chặt vào lưng của Thần Cách, hai tay tiếp tục ôm hông của Thần Cách, ςướק đi ấm áp của hắn: "Đừng hẹp hòi chứ, cậu cũng nên cho tôi mượn một chút ánh mặt trời đi, a ~~" Mạc Tạp phát âm thật dài: "Thật là ấm áp a!"
Trời cao cho cậu được sống, thời gian dài hay ngắn, Mạc Tạp không quan tâm. Điều cậu quan tâm là trong suốt quãng đời cậu đi qua, nhất định phải có sự tham dự của Thần Cách.
"Cái người ngu ngốc này, thật là." ……………………………………………………………………………
Mạc Tạp hung hăng bới cơm, đã lâu chưa có về nhà ăn cơm do Cung Dung làm. Bây giờ cậu giống như một con hổ đói xuất chuồng.
"Con ăn từ từ một chút, con làm như mình là ăn xin không bằng, thật giống nha. Bình thường không cho con ăn à?" Cung Dung liếc Mạc Tạp một cái.
"Con tranh thủ giờ nghỉ trưa ngắn ngủi tới đây, mẹ còn nói con như vậy nữa."
"Con rốt cuộc cũng làm mẹ nở mặt nở mày. Con có thể vào công ty đó, bạn của mẹ không không ngừng khen ngợi con, ngưỡng mộ mẹ."
"Mẹ cũng thật là, chẳng qua là thực tập thôi. Sau khi tốt nghiệp người ta có chính thức nhận hay không mới là vấn đề."
"Vậy con không biết biểu hiện tốt một chút à?"
"Được, được, con biết rồi. Không thèm nghe mẹ nói nữa, con đi trước." Mạc Tạp vội vả mang giày, sau đó thì đi. Lúc Cung Dung dọn dẹp chén đũa mới phát hiện Mạc Tạp để điện thoại trên bàn cơm: "Đứa nhỏ này thật là, cả ngày lẫn đêm đều hậu đậu như vậy."
Cung Dung mở điện thoại của Mạc Tạp lên, tìm thử xem có số của Hác Suất, Âm Nam hoặc là Thần Cách không, để nhờ bọn họ nói cho Mạc Tạp một cái, tránh cho Mạc Tạp nghĩ là điện thoại rớt mà tìm khắp nơi. Danh bạ của Mạc Tạp cũng không có lưu nhiều số. Mở danh bạ điện thoại lên, Cung Dung liền thấy tên "Yêu thích nhất". Tên danh bạ này gây được sự chú ý của Cung Dung, bà mở ra xem chi tiết cặn kẽ. Dãy số này nhìn có chút quen mắt. Bà nhớ ra cái gì đó, trở lại phòng ngủ lấy điện thoại đang sạc của mình lên, vào mục danh bạ tìm số của Thần Cách. Bà xác nhận nhiều lần. Cung Dung siết chặt điện thoại di động, bà không phải người ngu. Cho dù có là bạn bè tốt đi nữa, cũng sẽ không lưu số của Thần Cách người cùng giới với tên như vậy. Cho dù bà có đưa ra cả vạn lý do, nhưng mà bất kể là tên danh bạ, hay là tin nhắn, những con số rậm rạp chằng chịt đều làm cho cung cho lòng bà bị khuấy rối loạn. Bà không có đọc nội dung của tin nhắn, tay buông lỏng, điện thoại di động rơi xuống đất. Đầu óc Cung Dung trống không một mảng lớn, tê liệt ngồi ở trên giường.
(@Phong: Mạc Tạp lưu số của Thần Cách với tên "Yêu thích nhất" trong danh bạ điện thoại.)
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.