Chương 37: Hiểu nhau hơn
Thần Cách đến gần, lè lưỡi khẽ liếm rái tay của Mạc Tạp. Xúc cảm *** làm cho cả người Mạc Tạp không khỏi căng thẳng. Tay của hắn quấn quanh cổ của Mạc Tạp, hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Thần Cách dời đến đôi môi khô khốc của Mạc Tạp. Trong khi đầu lưỡi của hai người quấn quít với nhau, bàn tay của Thần Cách không ngừng ma sát trên ng của Mạc Tạp. Thần Cách chậm rãi xoa xoa đầu ti của Mạc Tạp. Bởi vì mới vừa uống rượu nên Mạc Tạp càng bị K**h th**h hơn, cơ thể so với bình thường cũng nhạy cảm hơn. Hành động như vậy cũng khiến Mạc Tạp muốn nổ tung.
Một cái tay khác của Thần Cách từ bụng trợt vào ***, nắm lấy phân thân nóng bỏng của Mạc Tạp. Hơi lạnh như băng từ tay của Thần Cách truyền đến cho Mạc Tạp một trận run người. Thân thể cậu giống như một dây cung bị kéo dãn. Bàn tay thon dài xinh đẹp của Thần Cách bao trọn lấy phân thân của cậu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, thỉnh thoảng dùng sức cọ sát lên xuống. Mạc Tạp ôm chặt lấy Thần Cách, ngẩng đầu lên: "A~, a, tôi, Cách, tôi, tôi không chịu nổi nữa rồi.~" Mạc Tạp cứ như vậy ***.
Chất lỏng màu trắng chảy ra từ phân thân của Mạc Tạp, dính đầy trên tay của Thần Cách. Ngay cả cơ hội nghỉ ngơi Mạc Tạp cũng không có. Thần Cách đưa một ngón tay vào trong lỗ huyệt của Mạc Tạp, mới vừa đi vào liền bị kẹp lại. Chỗ sâu nhất của Mạc Tạp không ngừng co rúc. Ngón tay Thần Cách phía dưới đung đưa: "Chỗ này của cậu hình như là rất muốn rồi!"
"A, đồ ngốc, a~, đừng, a~ đừng nói mấy lời hạ lưu như vậy!~"
Thần Cách tiếp tục đưa ngón tay thứ hai vào, từ từ khuếch trương ở bên trong. Mạc Tạp mê mẩn đứng lên, tiến lại ʍúŧ lấy cổ của Thần Cách: "Cách~~ a~~ tôi muốn~~" Lý trí bị bao phủ, trước sau chỉ có cầu khẩn.
Thần Cách bị K**h th**h không cách nào kìm chế, ôm chặt người trước mắt. Hai chân Mạc Tạp mềm nhũn, không thể đứng vững. Thần Cách ôm lấy Mạc Tạp. Hai chân Mạc Tạp quấn lấy hông của Thần Cách. Thần Cách nâng Mạc Tạp lên. Phân thân của hắn cọ sát ở bên ngoài, cũng không định tiến vào. Mạc Tạp bị trêu chọc, không nhịn nổi: "Cậu, rốt cuộc cậu có muốn vào bên trong không?"
"Nói lời gì dễ nghe cho tôi cao hứng một chút đi!" Giọng nói của Thần Cách khàn khàn, xem ra hắn cũng mau mất sức.
Mạc Tạp cắn môi, phía sau vô cùng trống rỗng, cuối cùng mặt đỏ lên, ghé vào lỗ tai của Thần Cách: "Thích nhất là làm chuyện này với cậu, rất thoải mái."
Vốn là Thần Cách muốn Mạc Tạp nói cảm thấy có lỗi khi đi ra ngoài cùng người đàn ông khác. Nhưng những lời này cũng đủ làm cho hắn hài lòng rồi. Hắn không thể kìm nổi *** nữa, đem phân thân nóng bỏng của mình tiến vào nơi nhỏ hẹp của Mạc Tạp.
"A~~~" Bị cái đó đột nhiên tiến vào khiến Mạc Tạp thở gấp rút. Thần Cách đã tiến vào thật sâu.
Mạc Tạp bị Thần Cách đặt trên tường, kịch liệt đung đưa lên xuống, ra vào. Mạc Tạp nắm cổ áo của Thần Cách, đầu óc bên trong gió cuốn hết lí trí: "A~ a a~ muốn, a~~ ૮ɦếƭ."
Ý thức dần dần bay xa, chỉ còn lại âm thanh *** sung sướng triền miên. Không biết thời gian đã qua bao lâu, cũng không biết *** mấy lần, Mạc Tạp tựa như mơ hồ lại bị Thần Cách đánh thức. Cậu phải đáp ứng nhu cầu từ Thần Cách.
Tốc độ của Thần Cách càng lúc càng nhanh, mồ hôi thấm ướt trán của hắn. Mạc Tạp biết hắn sắp *** nên cậu lần nữa ghé vào tai của hắn, ngậm lấy rái tai của hắn, phát ra tiếng kêu ***. Thân thể Thần Cách căng thẳng, phía dưới lại to lên mấy phần.
Mạc Tạp bị loại tốc độ này làm cho choáng đầu hoa mắt: "A~~ a~~ a a a, Thần Cách~ a~a, a a a~~~~~"
Hai người cơ hồ đồng thời buông thả. Mạc Tạp co quắp ôm lấy người Thần Cách.
Sau khi mặc đồ xong, tay chân Mạc Tạp không còn sức lực, thấy Thần Cách đi ra ngoài thì la hét muốn nghỉ ngơi một chút mới đi. Cậu có chút không phục nhìn Thần Cách một cái. Chính hắn dùng cái tư thế hao sức này nên mới khiến mình mệt như thế, bây giờ lại coi như không có chuyện gì.
Ngồi trên băng ghế ở công viên, Mạc Tạp nhìn ánh đèn màu lóe ra ở bên kia sông, hai chân chạm vào nhau đung đưa.
"An Na và cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào? Ngũ Khu Dương nói như vậy cậu cũng không có gì để phản bác sao?"
"An Na? Người này làm cho cậu mất bình tĩnh với tôi?" Thần Cách rõ ràng không vui.
"Ở cạnh cậu, tôi cảm giác mình chưa đủ ưu tú, chưa đủ tốt. Thấy những người khác thích cậu, dĩ nhiên phải rất bất an rồi. Huống chi tôi linh cảm rằng An Na so với những nữ sinh khác không giống nhau."
"Tôi không đáng giá để nhận được sự tin cậy của cậu?"
"Tôi chẳng qua là không tin mình mà thôi, hơn nữa ai kêu cậu luôn tỏ ra lạnh lùng với tôi, không quan tâm tôi, luôn khi dễ tôi."
"Đúng là tình yêu luôn khiến người ta mất đi lí trí."
"Cậu ở đây suy luận cái quái gì. Bỏ ra những thứ khác không nói, lúc tôi gây gổ với cậu, cậu cũng không thèm nói ngọt dỗ dành tôi, lại còn ở đó làm ra dáng vẻ thờ ơ nữa chứ."
"Chuyện đó sao? Tôi vốn muốn để cho cậu một mình tịnh tâm suy nghĩ, để cho cậu hiểu rõ nội tâm của mình hơn."
"Là vậy à." Mạc Tạp cúi đầu xuống nhìn đất, sau đó cười: "Kết quả thấy tôi cùng người khác đi uống rượu, cậu liền gấp gáp chạy tới. Cậu ghen sao?"
"Không phải!"
"Không thừa nhận sao?"
"Không có sao thừa nhận được?"
Mạc Tạp xuyên thấu qua ánh đèn nơi công viên nhìn gò má xinh đẹp của Thần Cách. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng Mạc Tạp có thể cảm giác được ấm áp như cũ. Đây chính là Thần Cách, hắn cũng có tính cách của riêng hắn, cũng có những thiếu sót của riêng hắn như là sống nội tâm, quá cứng nhắc, chỉ quan tâm đến vết thương của chính mình. Mình và hắn, ai cũng đã từng trải qua một quá khứ đau đớn. Tuổi thơ của hắn không được trọn vẹn. Từ nhỏ hắn đã bị buộc làm theo ý của bố mẹ, không có cách nào làm theo mong muốn của mình. Hắn cũng đã từng cảm thấy trống trải, cô đơn bước qua những tháng ngày dài. Hắn cũng có một vết sẹo trong lòng, vậy mà mình lại ích kỉ, nhỏ nhen quên mất chuyện này. Thần Cách không phải là không có phương thức truyền đạt tình yêu của hắn dành cho mình, mà là bởi vì mình tự ti không tiếp nhận mà thôi.
Một người không cách nào chia sẻ những khổ sở và bi thương trong lòng, một người không cách nào biểu đạt dịu dàng với đối phương.
"Thật xin lỗi cậu, thật thật xin lỗi!" Coi như là mình đã nói những điều không nên nói, đã làm những chuyện không nên làm. Thần Cách cũng đã vô điều kiện đón nhận mình không phải sao? Mà mình cũng thật là, thật đúng là một người yêu không tốt mà.
Thần Cách dừng một chút, ra khỏi chỗ ngồi, đứng đối diện với Mạc Tạp đang ngồi trên băng ghế, hai tay đặt lên hai bên vai của Mạc Tạp: "Mạc Tạp, sau này không muốn thấy cậu đi cùng người đàn ông khác nữa. Cậu so với cái thế giới nhỏ bé này, đối với tôi mà nói, cật rất quan trọng, quan trọng nhất."
Tim của Mạc Tạp quặng thắt lại, đứng lên nhào vào trong ng của Thần Cách: "Tôi thích cậu nhất!"
"Tôi biết!~"
"Hôm nay sẽ để cho cậu đắc ý một lần. À, cậu cũng nói thích tôi đi!"
"Nói không chừng một ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ nói cho cậu nghe!"
"Nói không chừng một ngày nào đó là ngày nào vậy?"
"Dù sao cũng không phải là hôm nay!"
Mạc Tạp ở trong ng Thần Cách một chút cũng không tức giận, cười so với ai khác cũng ngọt ngào hơn: "Tôi không quan tâm, tôi có thời gian cả đời để đợi chờ cái ngày đó!" Cậu không nói thích tôii cũng không sao, tôi có thể cảm nhận được cậu rất yêu tôi là đủ rồi.
Mạc Tạp 20 tuổi bị Thần Cách 17 tuổi giáo huấn rất nhiều, làm cho Mạc Tạp có cái nhìn mới hơn về thế giới nhỏ bé này. Tuy vậy, không có gì là không có cái giá cả, Mạc Tạp phải trải qua nhiều chuyện mới nhận lại thành quả tốt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.