"Tăng lượng thuốc lên, để nhanh chóng có tác dụng"
"Loại đàn bà ngu ngốc như Nhã Uyên Khanh thì không thể phân biệt đâu là tốt đâu là xấu, vì vậy cứ để lượng thuốc tăng theo ngày"
Mĩ Nhu nghe xong điếng người vì âm mưu thâm độc đó, cô ta run run cúi thấp người dạ thưa rồi nhẹ nhàng chậm rãi quay lưng rời khỏi thư phòng, vừa ra đến cửa, mồ hôi mồ kê trên trán Mĩ Nhu rơi nhễ nhại. Mĩ Nhu đã quá sai lầm khi nhận nhiệm vụ này đáng lẽ ban đầu phải tìm hiểu ngọn ngành mới đúng? Chỉ vì hám tiền mà ra, giờ có ân hận cũng đã muộn.
Cô ta mà quay đầu thì cũng ૮ɦếƭ thê thảm dưới tay Minh Khang mà thôi, con quỷ ác độc đấy làm gì chịu dễ dàng bỏ qua.
Uyên Khanh tiểu thư xem như lần này tôi nợ cô. Mĩ Nhu đưa tay lau lau mồ hôi khóe môi lẩm bẩm, xong thì sải chân bước đi về phòng.
Sáng hôm sau theo mệnh lệnh của Minh Khang mọi đồ ăn thức uống của Nhã Uyên Khanh đều bị gia tăng lượng thuốc, Mĩ Nhu bưng ly sữa ấm nóng lại cho cô, ban đầu Uyên Khanh có vẻ ngần ngại hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng cầm lên uống cạn.
Quả nhiên không sai, mọi thứ vẫn đều đặn diễn ra, không ngừng lại, lần này khi uống Uyên Khanh còn cảm nhận được sự lợn cợn trong miệng, Uyên Khanh nhếch mép mỉm cười xót xa, chẳng hay hôm nay cô Mĩ Nhu đã bỏ thuốc quá tay? Câu hỏi vu vơ bỗng dưng hiện hữu trong đầu cô.
Dùng xong ly sữa, Uyên Khanh đắng lòng thở nhẹ mím môi đặt ly xuống bàn, cô gấp vội quyển sách "Mẹ kể con nghe" dành cho bà bầu, rồi nhấc ௱ô** khỏi ghế sofa trở về phòng. *** của Uyên Khanh bắt đầu đau quặn, đau không thể tả xiết, vừa mở cửa đột nhiên cô cảm thấy rõ thứ gì đấy đang từ từ chảy ra? Không sai? Là máu, hơi đậm và rất đặc nó làm ướt chiếc *** của cô.
"Cuối cùng ngày này đã đến"
"Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ còn duy nhất một ngày rưỡi ở bên cạnh con"
Nước mắt cô chảy giàn giụa trên hai gò má đỏ hồng, đôi tay không ngừng run lên, xoa xoa bụng. Cô không muốn xa đứa bé, không muốn một chút nào, Uyên Khanh ngồi xụp xuống sàn lạnh tanh, nấc không thành tiếng.
Buổi chiều, sau khi ổn định lại tinh thần cô ra khỏi phòng đi xuống lầu thì vô tình nghe được cuộc điện thoại của bà Cẩm nói chuyện với bạn, thoang thoảng hình như là du lịch một tuần, nhìn qua nét mặt của mẹ hắn có chút băn khoăn, bà Cẩm định từ chối thì kịp thời Uyên Khanh ngăn lại.
"Bác Cẩm, bác cứ đi du lịch với bạn đi ạ"
"Uyên Khanh"
"Cháu không cố ý nghe lén, nhưng cháu ổn, bác cứ dành thời gian cho bạn bè và bản thân"
"Nhưng..."
Bà Cẩm lo lắm, lỡ nhở bà đi thằng Minh Khang lại làm điều xấu xa gì thì sao? Uyên Khanh tâm lý nắm chặt tay bà nói thêm.
"Minh Khang dạo này rất bận bịu với công việc ở công ty, không còn thời gian để ý đến cháu nên bác đừng lo"
"Vả lại khi bác đi, cháu cũng xin phép sang nhà bạn học ở ít ngày"
Uyên Khanh mỉm cười, khéo léo tìm cách nói dối, đợi bà Cẩm đi du lịch cùng bạn thì cô cũng có thể nhập viện làm phẫu thuật mà không bị nghi ngờ. Cô vẫn giấu, không nỡ để bà biết về chuyện mất nhân tính mà Minh Khang đã làm, phần đau đớn này hãy để mình cô nhận.
Bà Cẩm vỗ tay Uyên Khanh gật đầu, lòng an tâm.
"Thế con hãy sang nhà bạn ở ít hôm nhé, khi nào bác về bác sẽ qua đón, chịu khó vài hôm nha Uyên Khanh"
Uyên Khanh ôm lấy bà Cẩm vào lòng, dạ thưa lễ phép. Cô suýt nữa thì không kìm được nước mắt.
Buổi sáng ngày chủ nhật Uyên Khanh đích thân sắp xếp hành lí cho bà Cẩm lên đường du lịch Châu Âu. Rồi cũng đến phần mình gói ghém một chút đồ cần thiết để chuẩn bị vào ngày mai.
Từ sáng sớm Uyên Khanh đã rời khỏi nhà, cô muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc, rồi sau đó sẽ tiến hành làm thủ tục nhập viện.
Do là trước lúc đi bà Cẩm mẹ hắn đã nói cô sẽ sang nhà bạn ít hôm nên Minh Khang cũng chẳng có cớ nào ép buộc cô.
4 giờ 30 phút chiều.
Giây phút ấy cũng đã đến, bây giờ có trốn tránh cũng không được, Uyên Khanh mặc một chiếc váy xanh nhạt do một y tá đưa cho, nằm trên bàn phẫu thuật với hàng tá dụng cụ, thiết bị đáng sợ.
Muốn chùn bước nhưng có vẻ quá muộn, đôi tay bé nhỏ động đậy bấu víu vào vành váy mỏng, bờ môi cắn chặt, nước mắt chực chờ rồi bỗng dưng tuôn trào, Uyên Khanh nghẹn ngào cất giọng, lòng *** như muốn nổ tung.
"Cô y tá? Không cần phải tiêm thuốc gây tê cho tôi"
"Tôi muốn từ chút từng chút cảm nhận con của tôi rời xa cơ thể tôi như thế nào"
Uyên Khanh nhìn lưng chừng trên trần nhà gắng gượng mỉm cười thật tươi.
"Minh Khang, ước nguyện của anh đã thành hiện thực rồi này, con tôi hôm nay chính thức sẽ biến mất...chúc mừng anh"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.