Khiết Như nhăn mặt, lùi lại dựa người vào Piano đáp trả nụ hôn. Chính là ai kia xấu xa nhân lúc cô bồi dưỡng năng khiếu trong phòng tập một mình bổ nhào tới.
Cố Dư Thành cắn ʍúŧ bờ môi căng mọng, hai tay choàng ôm lấy eo cô. Hắn thuần thục tách kẽ răng cô ra luồn lưỡi vào trêu đùa từng chút từng chút một rút cạn hơi thở của cô. Đến khi, Khiết Như cảm thấy trong ***g phổi không còn ô xi nữa vội đẩy ra thở dốc:
" Ưm... ưm.. thầy.. đừng mà. Chỗ này không được.."
Hắn buông hờ ra, di mắt nhìn cô đắm đuối. Khiết Như trong chiếc váy dạ hội màu xanh đen đẹp đến mê người. Tối nay nhà trường mở tiệc hóa trang, Khiết Như được đề xuất lên biểu diễn đàn dương cầm. Hắn đã rất nhiều lần được nghe Khiết Như chơi đàn, mỗi lần nghe là một lần mang lại cảm xúc khác nhau: Thoải mái, thư giãn, sâu lắng. Cô thật đẹp, Khiết Như chính là nữ thần của hắn - tình yêu của hắn.
Khiết Như bị hắn nhìn đến nóng rát, cô hiểu ánh mắt đó có ý gì vội đẩy hẳn hắn ra, xoay lưng ngồi xuống hường đàn cự tuyệt:
" Em còn phải tập đàn.. á "
Dây nơ cố định váy từ đằng sau bị hắn kéo ra, hai tường lưng váy bị bung lỏng ra. Khiết Như hét một tiếng rồi khẩn trương ôm tay ra trước ng giữ lấy:
" Thầy! Đáng ghét, chỗ này là trường học.. không thể... ư..."
Cố Dư Thành ép ***g ng rắn chắn vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, tay vòng eo ôm lấy mặc cô vùng vẫy. Hắn áp môi lên tai cô cắn nhẹ:
" Em đẹp như vậy.. bảo tôi làm sao không thể đây? "
Cô đẩy hắn ra, phòng âm nhạc bốn cửa sổ lớn gần như đều là làm bằng kính- lại đặt ở trung tâm. Nếu cô cùng hắn làm chuyện đó ở đây sẽ bị phát hiện mất. Nhưng cô, cô làm sao thoát khỏi thỏi nam châm lớn tướng này chứ :
" Biến th'.. thầy tránh xa em ra.."
Hắn mặc cô mắng cường hãn gỡ tay che trước ng ra, tường váy tuột xuống lộ ra bầu hoa trắng nõn phập phồng xinh đẹp. Hắn ***:
" Ngoan.. tôi cam đoan không ai bén mảng tới chỗ này."
Ý là không có ai nên cứ thoải mái sao? Khiết Như bặm môi vùng vẫy, cô không biết càng vẫy mạnh chiếc váy càng tuột xuống nhanh hơn. Cô lắc đầu:
" Không, em không muốn ư..m.. ưm.."
Hắn cắn ʍúŧ núm hoa,tay khác lại day dứt bầu hoa bên kia. Cô thở gấp gáp, *** phập phồng theo hơi thở cô đi vào miệng hắn. Tay Khiết Như bị hắn kéo đặt xuống nơi côn th*t, cô miễn cưỡng ve vuốt nó - nơi đang nóng bừng ***. Cố Dư Thành gầm lên:
" Ưm.. ngoan. Tiếp tục, tiếp tục làm tôi thoải mái."
Khiết Như thống khổ, cô vì sao lại có một ông thầy Biến th' như thế này chứ. Hắn hầu như muốn ăn cô mọi lúc. Căn hộ hắn từ nhà phòng khách đến nhà tắm chỗ nào cũng có thể hoan lạc cùng cô, và giờ thì ở trường. Khiết Như sẽ có lúc bị hắn thao đến hư hỏng mất thôi.
Chợt, Cố Dư Thành nghiêng đầu hỏi:
" Em bao nhiêu lâu nữa phải đi? "
Cô khó khăn trả lời:
" 30 phút. __A___"
Hắn ấn cô xuống mở miệng cô ra ấn côn th*t vào trong. Mùi hương nam tính xộc vào cánh mũi cô, khó thở. côn th*t quá lớn làm cho khoang miệng cô tê cứng. Cố Dư Thành xoa má cô:
" Ngoan, làm tôi thoải mái.."
Khiết Như hận không thể cắn đứt nó, nhưng cũng không phải không muốn hắn. Cô chỉ là không muốn làm ở đây. Một lúc kháng cự không được cô đành thuận theo hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
2. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
3. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4. Chiều Hư
=====================================
Đầu lưỡi cô mỗi lần chạm vào côn th*t to lớn là mỗi lần hắn giật lên vì sung sướng tràn đầy.
" Ưm.." Hắn dùng sức *** bầu hoa thành muôn hình vạn dạng. Khiết Như ư ử trong miệng, bên dưới cô từ lúc nào đã ẩm ướt. Cảm giác ngứa ngáy *** bắt đầu dâng lên, Khiết Như ngửa cổ ***:
" Thầy.. em.. em muốn "
Cố Dư Thành nhếch môi - cuối cùng cũng có thể nghe lời hắn muốn nghe. Hắn ép hai chân cô khoác lên eo, Khiết Như dựa ௱ô** trên ghế, hông cô từ đó nâng lên một lượt không che giấu tường hoa qua lớp quần ren mỏng. Cô mím môi :
" Đừng nhìn mà.."
Cố Dư Thành ve vãn ngón tay ngoài lớp quần, ngón tay mỗi lần ấn vào nó lại ướt đẫm. Hắn là bức người, bức người quá đáng.. cô không nhịn được ***:
" Thầy... nhanh cho em, a.a.a nhanh cho em."
Cố Dư Thành cong môi, lập tức thuận theo ý cô đi phẩy *** sang một bên đâm côn th*t vào trong.
" A___"
Cô kinh hô, việc này dù đã làm bao nhiêu lần nhưng lúc ban đầu bao giờ cũng rất khó khăn vì cô quá hẹp. Cố Dư Thành nhăn mày:
" Bảo bối thả lỏng một chút.. kẹp ૮ɦếƭ tôi."
Tường hoa co rút tiết dịch kịch liệt bao lấy côn th*t như muốn nuốt chửng. Khiết Như cắn môi ngăn *** thoát khỏi miệng, ngoan ngoãn thả lỏng người. Hắn dễ dàng vào ra hơn. Căn phòng đặt dụng cụ âm nhạc ngập tràn âm thanh ***.
" A____ "
" A____"
Cô bấm móng tay vào lưng hắn tạo nên vết lưỡi liềm đỏ hồng. Hắn cường hãn đâm vào cô, o ép da thịt. Gương mặt Khiết Như phảng phất đê mê hoang dại, *** trong phòng âm nhạc với thầy giáo có lẽ cô là người đầu tiên.
Đoạn, Hắn đem người cô ép vào cửa sổ hai tay cô chống vào tường. Ở vị trí này cô có thể nhìn xuống dưới, và hiển nhiên bên dưới cũng có thể nhìn lên cô. Khiết Như trên người không còn mảnh vải, nài nỉ:
" Sẽ có người thấy mất a.."
Cố Dư Thành đâm cô từ phía sau, người hắn áp lấy người cô " vui vẻ " cùng cô ngắm cảnh. côn th*t cường hãn ra vào tiểu huyệt, *** hắn toàn bộ chốc chốc chạm vào ௱ô** cô. Khiết Như vừa ngượng vừa hoan lạc ***:
" Ơ.. A.. thầy.. nhẹ.."
Hắn xoa má cô sủng nịnh, làm càng lúc càng mạnh thêm. Có cô *** tựa như hắn có cả thế gian vậy.Khiết Như một người đầy mồ hôi ướt đẫm áp lên cửa sổ, gương mặt rất đỗi biểu cảm:
" Hưm.. hưm..A.."
"Phóc " Lại đổi tư thế, hắn bế cô xoay người lại đối diện với hắn. Không khoan nhượng ấn eo xuống côn th*t. Thật sâu, tựa như hắn đã hoàn toàn chạm tới giới hạn cô. Cô co giật ***:
" Ah.. ah.. đừng..."
Hắn gầm lên, người đầy mồ hôi ôm lấy cô :
" Khiết Như tôi yêu em.. "
Cô vòng tay ôm chặt cổ hắn:
" Em.. cũng yêu thầy.. ư."
Cứ thế cô cùng hắn, hắn cùng cô đi tới cõi thiên thai ***..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.