Đường mòn dẫn vào thị trấn có rất nhiều ngõ ngách gấp khúc gây khó khăn khi di chuyển. Đến khúc ngoặt bánh xe bị kẹt lại Cố Dư Thành gần như phát điên. Hắn mất kiểm soát gồng tay nắm chặt vô lăng mà kéo, kéo đến bỏng rộp nhưng vô dụng, chiếc xe vẫn không nhúc nhích.
Cố Dư Thành xuống xe. Đoạn đường có xa khó đi bao nhiêu hắn cũng không quan tâm nữa, hắn một mình chạy dọc theo đường mòn.
" Khiết Như đợi anh, anh nhất định sẽ tới cứu em "
Nhà thờ nhỏ Chu Triển Phong bắt cô đến là một nơi bị bỏ hoang đã lâu. Từ sau khi ở đây xảy ra hỏa hoạn thì không có ai lui tới nữa.
Ra tù, Chu Triển Phong lập tức bỏ tiền ra xây lại nó. Anh ta bỏ tiền xây lại một cách đẹp đẽ nhất để làm đám cưới với cô dâu của mình. Người đó không ai khác, chính là Khiết Như.
Khiết Như bị lôi đến nhà thờ, cô khóc đến toàn thân run rẩy. Chu Triển Phong quả nhiên là tên bệnh hoạn, anh ta thuê rất nhiều người đến dự đám cưới, bọn họ tượng trưng cho người thân của hai gia đình. Anh ta miết nhẹ cằm cô khẽ thì thầm:
" Em có thích không? "
Chiếc váy cưới cô mang trên người do giằng co mà gần như nhàu nát. Sau cái bạt tai ban nãy,cô không dám cử động nhiều nữa bởi sợ sẽ ảnh hưởng đến hai bảo bối trong bụng. Khiết Như lắp bắp:
" Th.. thích.."
Chu Triển Phong phẩy nhẹ tóc cô ve vuốt:
" bảo bối thật ngoan.."
Anh ta luồn tay qua eo cô bước vào lễ đường. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt làm cho Khiết Như gần như ૮ɦếƭ đứng. Trên bục làm lễ có bảy cỗ quan tài, trong bảy cỗ quan tài có xác của bảy cô bạn gái cũ của anh ta. Bọn họ đều mặc váy cưới giống như cô. Chu Triển Phong là một con quỷ, lời đồn không sai, anh ta đã Gi*t hết bạn gái cũ để trừng phạt.
" Đồ điên khùng..."
Khiết Như thất kinh lùi lại, tim cô gần như bị sợ hãi vây kín, chẳng lẽ cô sẽ là người tiếp theo sao. Khiết Như vùng chạy thì bị tóm lại, nước mắt cô dính đầy mặt:
" Dư Thành, cứu em "
Hắn chạy mãi, chạy đến nỗi mồ hôi ướt đẫm áo. Rốt cục cô đang ở đâu hắn cũng không biết, hắn chỉ có thể chạy theo hướng trái tim mình mách bảo. Cô sợ một, hắn sợ một trăm. Trước ngày cưới, Cố Dư Thành đã hứa với ba cô tuyệt đối không để Khiết Như chịu bất kì tổn thương nào, chuyện hắn đã hứa ắt phải làm cho bằng được.
Trên đường Cố Dư Thành may mắn được một tài xế xe tải cho ngồi nhờ, hắn thở gấp vừa nói:
" Cho cháu hỏi gần đây có nhà thờ nào không? "
Lão tài xế không khỏi khó hiểu nhưng vẫn nói:
" Có một cái ở cuối thị trấn."
Cố Dư Thành đem hết những thứ có giá trị trên người ra đưa cho tài xế, hắn rất nhanh được đem tới nhà thờ .
Đến nơi, Cố Dư Thành lao vào mở tung cánh cửa nhà thờ gọi lớn tên cô:
" KHIẾT NHƯ! "
Cô rụt tay trao nhẫn lại nhanh chóng quay đầu ra hướng cửa nhà thờ. Hắn tới rồi, hắn cuối cùng cũng tới rồi. Là hắn, là thầy giáo yêu quý của cô. Khiết Như muốn vùng ra khỏi tay anh ta, gấp gáp gọi:
" Dư Thành, Dư Thành."
Chu Triển Phong phất tay đám đàn em hai bên lao ra chặn hắn, còn anh ta cùng những người còn lại kéo cô rời khỏi nhà thờ. Khiết Như gào khóc nhìn thấy đầu hắn bị lãnh một gậy sắt :
" DƯ THÀNH!! _ cô vùng vẫy _ Thả tôi ra!! Thả tôi raaaa. Đồ Khốn!! "
Đầu hắn ứa máu, thứ dịch màu đỏ thẫm chảy xuống mắt xuống sống mũi rồi ướt nhẹp một bên mặt hắn. Cố Dư Thành điên tiết nhặt gậy lên đánh lại từng tên một.
Khiết Như bị dẫn đi tới bờ núi, Cố Dư Thành ra đường chặn lại ςướק lấy moto lái đuổi theo.
Một lần nữa hắn đuổi đến, đám đàn em lại bổ nhào tới. Khiết Như bị Chu Triển Phong giữ chặt lấy không thoát ra được:
" Dư Thành cẩn thận!! "
Chu Triển Phong trợn mắt nhìn hắn bị thương đến thế mà vẫn hạ được đám đàn em còn lại của anh ta. Anh ta liền kề giao vào cổ cô. Cố Dư Thành khựng lại, trừng mắt :
" Thả cô ấy ra! "
Chu Triển Phong cười khẩy đá con dao găm dưới đất tới cho Cố Dư Thành:
" Được thôi, chỉ cần mày cầm cây dao này đâm vào mình "
" Không được! Dư Thành.."_Khiết Như hét lên.
Cố Dư Thành nhìn vết cứa một bên cổ cô liền không do dự mà đâm vào chân một nhát. Chu Triển Phong cười nhàn nhạt:
" Chân tình hiếm có, nào thêm đi chứ.. tao chưa xem đã."
Hắn đâm thêm nhiều nhát nữa, cô đau lòng chịu không nổi vùng ra khỏi anh ta chạy tới chỗ hắn ôm lấy.:
" Anh.. hức hức.. anh sao lại ngốc như vậy chứ."
Cô ôm người đàn ông khác Chu Triển Phong mắt nổi gân máu, anh ta cầm dao lao đến chỗ cô toan chém liên tiếp như những gì đã làm với người bạn gái trước kia. Hắn lao lên giữ lấy tay anh ta..
Vết thương chi chít khiến cho Cố Dư Thành đã sớm không còn sức nữa, anh ta đạp một cái liền ngã phịch xuống. Đầu hắn bắt đầu ong lên, chân tay dường như mất hết lực. Nhưng nếu hắn ngất đi, Khiết Như của hắn sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ.
Chu Triển Phong cầm dao tiến tới chỗ Khiết Như như một con quỷ tìm tới con mồi. Đau, Khiết Như đau bụng dữ dội, cái thai bị động chỉ có thể lồm cồm dưới đất ôm bụng:
" Đừng động vào con tôi.."
Anh ta cầm dao giơ lên cười man rợ:
" Đồ phản bội ૮ɦếƭ đi!!! "
Cố Dư Thành đứng dậy được từ lúc nào, hắn kéo ngược anh ta lui hẳn khỏi chỗ cô, hắn hét:
" Khiết Như rời khỏi đây! "
Khiết Như lồm cồm bò dậy lo lắng nhìn hắn một người máu:
" Dư Thành..anh.."
" Đi mau!!! Bảo vệ con của chúng ta " _ hắn hét.
Khiết Như chưa kịp quay đầu thì cảnh sát hắn báo từ nãy ập tới, cô vui mừng:
" Cuối cùng họ cũng tới."
Chu Triển Phong nhìn thấy cảnh sát từ bốn phía cầm S***g. Hắn bên cạnh nói:
" Quay đầu đi Chu Triển Phong! "
Chu Triển Phong hạ mắt:
" thôi vậy.. "
Những tưởng anh ta biết bản thân không thoát được nữa nên quyết định quay đầu. Không ngờ Cố Dư Thành vừa mất cảnh giác một chút, anh ta đã kéo hắn cùng nhảy xuống vực thẳm. Chu Triển Phong hét lớn vang lại:
" Như Nhi!! Em muốn lấy anh ta thì đợi kiếp sau đi!!"
Cô trợn mắt lao đến bờ vực gào lớn tên hắn:
" DƯ THÀNH!!!!! "
Ngày cưới bỗng chốc trở thành tang lễ của hắn..
Ngày hạnh phúc nhất biến thành ngày đau khổ nhất..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.