"Đừng sợ. Dì sẽ không làm con bị thương đâu, nếu như con thông thích dì ***ng vào, dì sẽ không ***ng con."
Cơ thể nhỏ bé dần ngừng run rẩy.
"Tiểu Hào, có phải con rất muốn gặp mẹ của con không?"
Cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé hơi co lại, một lúc sau mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: ".. Xin lỗi, lần sau con sẽ không chạy lung tung nữa, cũng sẽ không nói con muốn gặp mẹ. Mẹ con có nói, con cần phải ngoan ngoãn ở đây, thì mẹ mới vui, con sẽ ngoan ngoãn! Con sẽ ngoan ngoãn!"
Lương Chiêu Mai đã nói gì với đứa trẻ này? Cậu bé rõ ràng chỉ bằng tuổi Tiếu Tiếu, nhưng cậu bé lại không có sự ngây thơ và vui vẻ như Tiếu Tiếu, thay vào đó, cậu bé luôn nhìn thế giới bằng đôi mắt rụt rè như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Con có muốn gặp mẹ không? "Quan Xán Xán hỏi.
Đôi mắt của Tiểu Hào hiện lên sự khao khát, nhưng cậu bé lại lắc đầu.
Thấy vậy, Quan Xán Xán nói với Tiểu Hào:" Dì có thể đưa con đến gặp mẹ, và dì cũng sẽ nói với mẹ con là con rất ngoan, vì vậy con sẽ không làm cho mẹ con buồn đâu. "
Cậu bé rụt rè nói:" Thật sao? "
" Đương nhiên, dì Xán Xán sẽ không nói dối với con đâu. "Quan Xán Xán mỉm cười nói, chậm rãi đưa tay ra, từng chút một đến gần Tiểu Hào..
Ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm vào tay cô, nhưng không tránh, cơ thể nhỏ bé cũng không run rẩy nữa.
Quan Xán Xán ôm Tiểu Hào vào lòng," Được rồi, đừng lo lắng, đừng căng thẳng, dì sẽ không mắng Tiểu Hào, bởi vì dì biết rằng Tiểu Hào bí mật rời khỏi nhà trẻ vì Tiểu Hào nhớ mẹ, dì sẽ giúp Tiểu Hào gặp mẹ. "
Mặc dù cái ôm này không phải là cái ôm của mẹ, nhưng nó rất ấm áp và thoải mái.. Mẹ chưa bao giờ ôm cậu bé một cách dịu dàng như vậy, nhưng ngay cả như vậy.. cậu bé vẫn rất muốn gặp mẹ.
* * *
Trong lễ kỷ niệm của trường, trước mặt nhiều người, Tô Viên đã công khai Mục Ngạn là bạn trai của mình, theo quan điểm của Tô Viên mà nói, đó đã là một việc rất táo bạo, cô chỉ nghĩ rằng việc này nhiều nhất chỉ có thể sẽ lan truyền khắp trường.
Nhưng cô đã đánh giá sai, tin tức về mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn hiện tại đã lan truyền khắp trên các trang mạng.
" Tô Viên, em thật là có bản lĩnh đó nha, có bạn trai rồi, tại sao lại không nói cho mọi người biết? "
" Đúng vậy, nếu như không phải trong buổi lễ kỷ niệm trường em đã công khai Mục Ngạn là bạn trai của em, thì chắc hẳn em còn muốn giấu mọi người đến khi nào? "
" Nói cho tôi biết, cậu làm như thế nào mà gục đỗ được Mục Ngạn thế? "
" Mọi người tại sao biết thế? "Cô ngạc nhiên hỏi.
" Các trang mạng đều đăng lên! "Một đồng nghiệp nói," Đương nhiên ai cũng đều biết. "
Tô Viên kinh ngạc vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên chủ đề nóng nhất hiện nay là" Lộ diện bạn gái của chủ tịch tập đoàn Mục ".
Ngay cả anh Quảng cũng đi tới cười nói:" Viên, không ngờ em sẽ hẹn hò củng với Mục Ngạn, nói ra thì, em và cậu ấy tốt nghiệp cùng trường, đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới ở bên nhau, cũng xem như là có duyên phận, xem ra nếu là của em, thì cuối cùng cũng sẽ là của em. "
Tô Viên cười khổ, không dễ gì thoát khỏi sự tò mò của đồng nghiệp, cô đi đến cầu thang tìm sự yên tĩnh.
Nếu là của cô, thì cuối cùng cũng sẽ là của cô sao?
Nhưng.. Ngay cả bây giờ, cô cũng không biết Mục Ngạn sau này có phải là của cô hay không.
Khẽ lắc đầu, Tô Viên lấy điện thoại ra, điều cô nên nghĩ bây giờ là phải nói cho Mục Ngạn biết chuyện này trước.
Khi giọng nói lạnh nhạt của Mục Ngạn vang lên," Tô Viên? ", cô đột nhiên rơi vào trạng thái xuất thần trong giây lát.
" Là em. "Một lúc sau, cô vội vàng nói.
" Có chuyện gì vậy? "Anh hỏi, và cô hiếm khi gọi cho anh vào sáng sớm.
" À.. Vào ngày lễ của trường, em đã công khai nói anh là bạn trai của em, nhưng lúc đó đã bị người khác chụp hình lại và truyền tải lên mạng. Bây giờ.. chuyện này đã trở thành chủ đề nóng trên các trang mạng.. "Cô ngập ngừng nói.
" Anh biết. "Giọng anh bình tĩnh.
" Cái gì? "Cô sửng sốt," Anh.. Anh đã biết chuyện này? "
" Ừm, tối hôm qua anh đã biết. "Nếu anh muốn ngăn cản, như vậy tin tức này căn bản không có cơ hội trở thành chủ đề nóng.
Cô sửng sốt một hồi mới nói:" Vậy.. anh có tức giận không? "
" Tại sao anh phải tức giận về một sự thật? "
Hình như.. cũng đúng! Cô liền cảm thấy mình làm ầm ĩ quá mức," Em chỉ là.. sợ rằng nếu quan hệ của chúng ta quá ồn ào, sẽ gây không ít phiền toái cho anh. "
Mục Ngang trầm mặc một lát rồi nói:" Nếu như cảm thấy phiền phức, vậy ngay từ đầu anh đã không đồng ý hẹn hò cùng em. "
Kể từ khi để cô công khai mối quan hệ, anh chưa bao giờ quan tâm liệu điều đó có rắc rối hay không.
Tô Viên thở phào nhẹ nhõm," Vậy không còn việc khác, em cũng đi làm việc đây, hẹn gặp anh tối nay nhé. "
" Được. "Anh đáp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Ngạn đặt điện thoại trong tay xuống, liếc nhìn cửa sổ kính sát trần, bóng anh chiếu rọi lên bề mặt kính, hai chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh nắng.
Anh giơ tay lên, chạm vào đôi khuyên tai đá mặt trăng.
Thật không thể ngờ rằng, anh vốn dĩ rất ghét đeo những thứ này, giống chiếc khuyên tai ngọc phỉ thúy kia, cái được gọi là có thể trừ tà và mang đến sự bảo hộ hóa ra cũng chỉ là sự dối trá, những thứ mà anh muốn, chưa bao giờ có được.
Hiện tại, anh đeo khuyên tai được mệnh danh là tượng trung cho tình yêu, vậy thì cuối cùng anh sẽ được như mong muốn chứ? Hay lại là tự mình dối người?
Sẽ yêu cô ấy chứ? Nếu như thật sự đeo khuyên tai này hữu dụng như lời đồn về nó, vậy thì anh có thể sẽ yêu cô.
* * *
Thông thường khi cô đến Mục thị, thì chỉ có một số nhân viên sẽ chú ý đến cô.
Nhưng hôm nay, từ lúc cô bước vào cho đến khi đi vào thang máy, hầu như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, khiến cô cảm thấy mình như một nguồn sáng, đi đến đâu cũng thu hút người khác nhìn.
Cuối cùng cũng đến văn phòng của anh, Tô Viên bèn thở dài nhẹ nhõm.
" Có chuyện gì vậy? Nhìn em giống như đang chạy trốn vậy. "Mục Ngạn đứng dậy và đi tới chỗ Tô Viên.
Anh khẽ nhíu mày," Trên đường tới đây đã xảy ra chuyện gì sao? "
" À.. không, không có gì đâu.. "Cô định thần lại, vội vàng nói:" Chỉ là khi em vừa bước vào, cảm thấy có rất nhiều nhân viên đang nhìn chằm chằm vào mình. Chắc hẳn họ đã biết tin tức đó. "
" Nếu không thích, lần sau có thể đổi địa điểm, anh đến studio đón em. "Mục Ngạn nói.
Cô lắc đầu cười nói:" Không cần đâu, em đến chỗ anh là được, dù sao em thường ngày cũng không bận mấy, với lại ngồi xe buýt cũng tiện lợi. Huống hồ, bây giờ mọi người chỉ mới biết việc chúng ta hẹn hò nên mới cảm thấy hiếu kì thôi, đợi qua một thời gian nữa, mọi người sẽ quen dần thôi. "
Lông mi anh khẽ run, cô luôn nghĩ cho anh nhiều hơn.
" Tô Viên, em.. "
Anh vừa bắt đầu muốn nói thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi đến là mẹ cô, cô nhanh chóng ra hiệu cho anh, sau đó nhấn nút trả lời.
Kết quả, cô vẫn chưa lên tiếng trả lời thì bên tai truyền đến tiếng hét của lão phật gia nhà cô
" Con.. có phải con đang hẹn hò với Mục Ngạn chủ tịch tập đoàn gì đó phải không?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.