– Mẹ… chỉ là có chút hiểu lầm thôi, con không sao?
Bà xoay hẳn mặt cô lại, giọng nói bất bình xen lẫn tức giận:
– Mẹ hỏi con, có phải người nhà cậu ta đánh con không?
– Không ạ
– Đi theo mẹ đến nhà cậu ta… đừng có mà *** người quá đáng.
Mẹ hùng hổ kéo cô đi nhưng Cẩm Tú đã ôm bà lại:
– Mẹ… nhà họ chưa làm gì con cả. Đây là con xô xát với người khác và Danh Kiệt đã ra mặt xử lí rồi nên mẹ đừng cáu nữa được không?
– Mặt con xinh như hoa thế này mà lại để con mụ nào tát vào là sao hả? Lần sau nó tát con một là phải trả lại ngay nhớ chưa… con không cần phải nhân nhượng những kẻ không tôn trọng mình.
Cô ngồi cho mẹ bôi thuốc lên má, bà vừa bôi vừa mắng cái người đã đánh cô dù chẳng biết là ai. Rồi bà còn dạy dỗ lại cô:
– Con quá hiền rồi đấy Cẩm Tú, lần trước là sưng đầu lần này là sưng má, riết rồi thành cái gì nữa. Nếu Kiệt không bảo vệ được con thì mẹ không cho hai đứa yêu nhau nữa.
– Mẹ… chuyện này anh ấy cũng không muốn chỉ là xảy ra bất ngờ quá thôi. Con hứa lần sau sẽ không để ai làm mình bị thương nữa.
– Con nhớ lấy cho mẹ, để xảy ra lần nữa thì mẹ sẽ đánh cho con một trận đấy. Mẹ dạy các con hiểu lễ nghĩa nhưng với những kẻ không ra gì thì không cần phải lễ phép. Con không làm gì sai thì không phải nghe sỉ nhục từ người khác, phải đáp trả lại ngay cho mẹ. Con phải học Giai Ngọc ấy, đố ai dám động vào con bé.
– Mẹ nghĩ con dâu mẹ hung dữ lắm sao?
Giai Ngọc mới bầu gần 4 tháng mà đã béo lên trông thấy. Da dẻ cứ căng bóng hồng hào mà khuôn mặt lại trở nên dễ gần, hiền lành hơn.
– Ít ra như con không ai dám đắc tội còn Cẩm Tú đây… con nhìn xem, nay lại bị đánh rồi.
Giai Ngọc cúi xuống nắm cằm Cẩm Tú xoay nhìn cho rõ, ánh mắt sắc chợt trở nên tức giận:
– Ai đánh cô? Có phải lại con trà xanh kia không?
– Không… là mẹ cô ta.
– Cm nhà nó chứ… nếu cô mà không trả thù, tôi không thèm chơi với cô nữa.
Mẹ Yến như tìm được người cùng chí hướng mà đồng tình với Giai Ngọc.
– Con không làm gì thì chúng nó tưởng mình hiền dễ bắt nạt đấy. Nếu con càng nhịn bọn chúng càng lấn tới vậy nên giải quyết dứt điểm một lần đi.
Lúc này điện thoại của Cẩm Tú có tin nhắn gửi đến, cô mở lên xem, Danh Kiệt chụp cho cô quyết định mới được kí “Quyết định đình chỉ công tác bà Phan Minh Thủy để điều tra về hành vi ăn hối lộ và lợi dụng chức vụ rửa tiền phi pháp”. Cô liền đưa cho mẹ và Giai Ngọc nhìn giải thích:
– Danh Kiệt đã ra tay rồi … là bà ta đấy.
Mẹ Yến mặt không còn cau có mà cười tươi như hoa:
– Vậy mới xứng đáng là con rể mẹ chứ? Thôi mẹ đi nấu cơm tối ăn mừng đây.
Bà đứng dậy réo gọi bác Nhan cùng đi mua đồ để lại Giai Ngọc và Cẩm Tú ngồi chỏng chơ giữa phòng khách. Cẩm Tú ới gọi theo:
– Mẹ, con muốn nấu bữa tối cảm ơn Danh Kiệt.
– Con cứ bảo mình nấu là được, đã bị đánh sưng mặt còn nấu nướng gì nữa. Hơn nữa con và Danh Kiệt nấu ăn đều không hợp ý mẹ.
Nói xong bà khuất bóng nơi phòng mình rồi nhanh chóng trở ra khoác tay bác Nhan đi chợ.
Giai Ngọc ngồi khoanh chân trên ghế ăn hạt óc chó hỏi:
– Cô vẫn đang phiền muộn chuyện gì phải không?
– Bà ta biết quá khứ của tôi… họ đã điều tra thì phải.
– Sợ gì chứ? Cô có phạm pháp đâu mà lo.
– Chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy bồn chồn lo lắng. Liệu họ có gây khó dễ gì cho anh ấy không?
– Lo bò trắng răng mà ảnh hưởng đến tâm trạng sao? Cô cứ dựa vào ngọn núi chắc của cô đi, anh ấy không vì ai mà đổ chỉ đổ vì cô thôi. Chân lớn vậy ôm cho chặt vào.
Cẩm Tú gật gù nghĩ thông mà giật hộp hạt của Giai Ngọc nhón cho vào miệng. Đúng rồi đến đâu thì lo đến đấy nhưng rồi chẳng thoải mái nổi 1 phút cô lại lo lắng:
– Danh Kiệt muốn đưa tôi về nhà vào tuần sau nhân dịp sinh nhật ba anh ấy.
– Đi luôn… nhà anh ta rất bề thế đấy, rộng, siêu rộng mà cổ kính đúng chất gia đình địa chủ từ nhiều đời nên họ khó tính cũng là dễ hiểu. Cô về làm dâu nhà ấy sẽ không thoải mái như tôi đâu.
– Họ có chấp nhận tôi đâu chứ?
– Nếu vậy thì cô và anh ấy cứ sống nhà bên đi, không phải là càng thích sao, được ở gần ba mẹ lại còn gần với một người bạn như tôi là vinh hạnh của cô đấy.
– Giai Ngọc… càng ngày tôi càng thấy cô giống anh Dương đấy, tự mãn vừa thôi.
Cả hai cùng cười sảng khoái. Chẳng ai nghĩ sẽ có ngày họ sống cùng nhau vui vẻ và hạnh phúc như vậy, chẳng còn hiểm nguy rình rập mỗi lần đi làm nhiệm vụ nữa.
….
Hết giờ làm, uể oải đứng dậy xoay người cho đỡ mỏi, Hải Vân mới lại nhớ ra chồng vẫn còn ở đây liền rón rén ngó vào trong. Anh vậy mà ngủ ngon lành trên chiếc giường cá nhân của cô.
Chẳng nỡ đánh thức anh dậy, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường tha hồ ngắm anh say ngủ. Nhớ lại năm thứ tư đại học, cô được vinh dự là một trong những sinh viên xuất sắc được chọn lựa mang quốc kì trong đợt đón các thủ tướng chính phủ của các nước về dự hội nghị kéo dài nửa tháng tại thủ đô. Khi đó, cô đã gặp anh trong đội cảnh sát giữ trọng trách bảo vệ các thượng khách ấy. Cô may mắn khi luôn được xếp đi cùng đội của anh chỉ huy nên thường xuyên gặp. Trước đó, cô không hề thích cảnh sát vì đã chứng kiến ba đi sớm về khuya không có thời gian chăm mẹ. Đến lúc mẹ bệnh hấp hối, ba vẫn còn đi làm nhiệm vụ không về kịp. Vậy nên cô mặc định sau này sẽ không bao giờ lấy chồng làm ngành ấy thế mà lại bị anh hút hồn. Ở hội nghị năm ấy, cô không có nhiều điều kiện tiếp xúc với anh nên sau khi hội nghị kết thúc, cô hay la cà lấy cớ mang cơm đến cho ba để gặp anh. Nhưng dù thế nào anh cũng chẳng thèm để ý nên một thời gian cô nản chí mà không tìm cách tiếp cận anh nữa. Vậy mà điều cô không bao giờ ngờ tới lại biến thành sự thật khi ba hỏi cô có muốn kết hôn với anh không? Cô chẳng lưỡng lự mà gật đầu cái rụp. Anh vẫn vậy không quan tâm cô trong những buổi hẹn hò trước khi đám cưới diễn ra. Cô nhút nhát ít nói và anh cũng vậy nên những lần gặp nhau chỉ nói vài ba câu, đi ăn bữa cơm rồi ai về nhà nấy. Anh chán ngắt như vậy mà cô vẫn nhất quyết đồng ý kết hôn. Vậy mà cũng 7 năm hôn nhân êm đềm nhưng lại nhàm chán. Cả hai đều ít nói, cô thì chẳng có kinh nghiệm yêu đương lại chẳng có mẹ mà hỏi nên cứ loay hoay mãi trong mối quan hệ gượng ép ấy. Sau hai tháng kết hôn, anh về nhà trong tình trạng say mềm người rồi nhìn cô mà oán trách:
– Vì em mà tôi mất cô ấy rồi.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh mà không thốt thành lời. Khi ấy, cô mới biết hóa ra anh đã yêu người khác rồi nhưng vì kết hôn với cô mà anh phải bỏ cô gái kia. Cô đau lòng, bất ngờ vì không nghĩ mình lại là người thứ ba xen vào đoạn tình yêu của anh. Sau hai tháng kết hôn, đêm tân hôn của cô mới diễn ra, cô biết mình chỉ là người thay thế nhưng lại không từ chối hành động yêu đương của anh. Anh chỉ luôn miệng gọi tên người khác khi ***. Vừa đau thể xác lẫn tinh thần, cô chỉ biết khóc rồi hai vợ chồng cứ như vậy lặng thinh bên nhau mà sống. Cô cũng tự ái vì lòng tự trọng bị tổn thương….
Vậy mà sau đêm ấy cô lại có thai bé Bin. Anh cũng không làm gì quá đáng hay không hề nhắc đến cô gái kia nữa. Dù cuộc sống vợ chồng vẫn đơn điệu đến tẻ nhạt khi sáng sáng đi làm cùng giờ nhưng lại chưa bao giờ về cùng nhau bởi mỗi người một giờ giấc. Anh không động đến cô lần nào nữa, cô cũng không chủ động đòi hỏi vì ngại và vì anh luôn giữ khoảng cách nên cô sợ chẳng dám lại gần. Mãi đến khi Bin được gần 3 tuổi, anh lại về nhà trong tình trạng say R*ợ*u mất kiểm soát mà xảy ra quan hệ vợ chồng lần thứ hai. Cô chẳng hiểu vì sao mình lại nhẫn nhịn giỏi đến thế khi lần nào ℓàм тìин, anh cũng gọi tên một cô gái khác…. rồi anh thay đổi khi không còn về nhà đúng giờ. Lúc ấy, cô mới biết, cô gái anh yêu đã trở về. Anh vẫn còn yêu cô ấy mà chẳng ngần ngại công khai phản bội vợ. Cô tra hỏi anh không giấu diếm mà còn thừa nhận. Hôn nhân trên bờ vực rạn nứt, cô gây sự với anh, cáu gắt mỗi khi anh về muộn… đến cuối cùng anh ép cô ly thân. Khóc lóc, chửi bới, trách móc không được cô đành phải đồng ý ly thân. Sống cùng nhà nhưng không còn chung phòng nữa, cô cũng lựa chọn ở lại bệnh viện nhiều hơn, chọn lịch trực đêm nhiều để không đối diện với những cãi vã, buồn bực… cứ thế mà khoảng cách càng xa nhau hơn.
Bàn tay thon nhỏ của cô chạm lên mặt anh nhè nhẹ, đôi môi mọng đỏ mỉm cười, so với trước kia có lẽ hiện tại đã tốt hơn nhiều. Ít ra anh biết bệnh viện cô làm, biết phòng cô ở đâu và đã nói chuyện nhiều hơn dù câu chuyện cũng chẳng có đầu có cuối. Cô tham lam tự hỏi liệu có phải anh đã chú ý đến người vợ như cô không hay vì không thể đến với Cẩm Tú mới chịu quay đầu. Những lần nhìn anh điên cuồng đi tìm Cẩm Tú, tim cô đau như tái bệnh, có lúc tưởng chừng như không chịu nổi. Anh ly thân rồi công khai gặp Cẩm Tú trước mắt cô mà bản thân cô lại chẳng thể lên tiếng. Cô lại chọn im lặng mà sống hèn nhát như vậy nếu không có Danh Kiệt kéo cô khỏi điều sai trái, nếu không có Cẩm Tú vị tha còn giúp cô hiểu ra bế tắc của mối quan hệ gia đình thì có lẽ… cô vẫn sống trong đám dây bị buộc chặt không biết gỡ ra thế nào?
Anh chỉ để ý đến cô một chút, chủ động tiến gần cô một chút thôi mà cô đã vui đến tim đập chân run rồi… có phải là cô yêu anh nhiều nhưng lại không biết cách bày tỏ nó để tình yêu ấy suýt chút nữa đã bị an táng theo thứ gọi là sự ích kỉ cá nhân. Cô ngả người nghiêng đầu áp xuống ng anh thì thầm:
– Danh Phong… em không cần anh yêu em nhiều như cô ấy… à cũng không cần anh yêu em… chỉ cần anh dành cho em một chút quan tâm thôi hoặc một ánh mắt ân cần là đủ, chỉ cần anh biết một chút sở thích của em rồi thỉnh thoảng vờ hỏi thăm em một câu rồi chúng ta cứ sống cùng nhau như này cũng được. Em không tham lam, chỉ đòi hỏi ở anh một chút như vậy thôi có được không?
Sao cô lại hèn mọn đến mức cầu xin một chút lòng thương hại của người mình yêu như vậy, cớ sao sống bên nhau không tình yêu mà cô cũng chấp nhận chỉ cần anh đừng phản bội cô nữa… đừng mang tình yêu dành cho Cẩm Tú tặng cho cô gái khác nữa là được còn cô sẵn sàng chấp nhận không cần tình yêu của anh.
Anh không tỉnh giấc, cô lại ngủ quên nên đến khi thức giấc thành phố đã chìm vào bóng đêm.
Hải Vân mở mắt thấy anh đã thức giấc từ bao giờ mà giật mình ngồi dậy mới hay mình đang nằm trên giường còn anh thì lại ngồi dưới ghế. Cô ngơ ngác hỏi, đôi mắt cay mỏi nhìn anh:
– Anh dậy lâu chưa sao không gọi em?
– Anh đã gọi mấy lần nhưng em không dậy đấy chứ?
– Sao em lại nằm trên giường vậy?
Anh đứng dậy không trả lời mà lấy áo khoác mặc vào người. Cô thấy mảng áo trước ng anh bị ố còn in dấu nước mắt của mình nhưng anh không nói thì cô cũng chẳng hơi đâu mà nhận tội.
Hai vợ chồng về đến nhà thì Bin đã đi ngủ. Anh giục cô tắm rửa trước còn anh sang phòng với con. Dù lạ lẫm nhưng cô lại nghe lời mà không phản bác. Nếu là trước kia, cô sẽ mặt nặng mày nhẹ mà nói “Anh để cho con ngủ không thằng bé sẽ thức giấc.”
Vì đã ngủ một giấc nên cô không buồn ngủ mà lấy sách đọc nghiên cứu, thời gian tới cô phải học để thi kiểm tra khảo sát tay nghề cũng như nâng bậc để thăng hạng.
Danh Phong về phòng thấy vợ ngồi cuộn tròn trên ghế đọc sách chăm chú thì bước lại gần đứng phía sau dựa tường quan sát. Anh nhận ra gần đây cô rất khác, thay đổi từ phong cách ăn mặc đến hành động và cách nói chuyện. Mỗi tối đi ngủ đều mặc đồ thoáng mát còn hay chủ động ôm anh.
Hải Vân ngồi mãi một tư thế mỏi nên duỗi thằng hai chân trên ghế, đôi chân dài trắng mịn đung đưa, chiếc váy ngủ đơn giản chỉ dài đến nửa đù*, vì động tác xoay người lại trở nên ***y hơn…. cô gối tay lên tiếp tục đọc sách mà không phát hiện ra người đứng phía sau. Đến khi anh khẽ gắt mới nhổm người dậy:
– Trời lạnh mặc phong phanh thế lại ốm.
Cô chưa kịp phản bác rằng phòng đang bật điều hòa ấm thì anh đã vào trong nhà tắm xả nước ầm ầm. Bước xuống khỏi ghế, cô đi lấy quần áo cho anh. Bây giờ, anh cũng coi đó là công việc của cô nên ỉ lại không thèm lấy.
Nhớ đến lời Cẩm Tú nói nếu cô muốn yêu anh thì cứ chủ động làm điều mình muốn. Phụ nữ mời chào thì ít đàn ông từ chối được nhất là với vợ mình. Nhưng cô lại không có đủ dũng khí chủ động trước…. hai lần xảy ra đều là anh say, bây giờ anh tỉnh táo như này có cho tiền cô cũng chẳng dám gạ gẫm. Vậy nên cuối cùng cô rời khỏi cửa phòng tắm đi lấy máy sấy tóc đợi anh.
– Sao còn chưa ngủ?
Anh thấy cô ngồi ngơ ngẩn mà huơ tay trước mặt hỏi. Cô cười trừ kéo tay anh ngồi xuống giường:
– Ngồi đi em giúp anh sấy khô tóc.
Anh không phản đối mà ngoan ngoãn ngồi im còn cô mới thế mà đã run rồi. Mọi ngày anh mang quần áo thay luôn trong phòng còn nay thì vẫn quấn khăn tắm ngang hông làm cô luống cuống chân tay…. khi tóc anh khô rồi mà cô vẫn không ngừng sấy phải để anh nhắc:
– Tóc anh khô rồi đừng sấy nữa.
– À vâng… vậy đi ngủ thôi.
Cô lật đật đi cất máy sấy tóc. Anh tự nhiên quay lưng lại mặc quần áo hại cô lại phải nhìn mà thèm… rất muốn bước đến gạ gẫm thử theo lời Cẩm Tú nói để xem quan hệ của cả hai có thay đổi không nhưng rồi suy nghĩ ấy nhanh chóng bị dập tắt. Cô chạy vèo lên giường đắp chăn đi ngủ trước khi anh tới nằm xuống. Cô thò ra đôi mắt mà vẫn giấu đi khuôn mặt đỏ ửng khẽ hỏi:
– Danh Phong
– Ừ
– Cuối tuần anh cùng em về thăm ba em được không?
– Cũng được, về mời ông tối thứ ba sang dự mừng sinh nhật ba anh luôn.
– Vâng…
Cô xoay người lại xin xỏ mà âm giọng lí nhí:
– Em ôm anh ngủ được không?
Cô tưởng anh không nghe thấy vậy mà lại thính không tưởng:
– Nay em lịch sự vậy.
Thế là cô biết anh đã đồng ý nên di người lại gần vòng tay ôm lấy hông anh, vùi cả khuôn mặt đã đỏ như gấc vào ng anh rồi tham lam hưởng thụ mùi thơm nhè nhẹ từ người đàn ông ấy rồi trong người râm ran nóng.
Không ngủ được, cô mân mê tay nghịch liền bị anh nắm lấy giữ lại. Có lẽ anh đang phát tín hiệu ngầm từ chối nên cô nắm tay lại dần buông lỏng mà rời khỏi anh di chuyển về nửa giường của mình:
– Anh ngủ ngon…
– Sao không ôm nữa?
Cô nghe thấy nhưng tâm trạng đang bị tổn thương nên không trả lời anh. Đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe, nước mắt nước mũi lại rủ nhau chui ra. Cô giấu anh nên nằm im bất động…
– Vậy anh ôm em nhé!
– Không cần…
– Giận hả?
Cô lắc đầu thay câu trả lời rồi ôm vào lòng chiếc gối ôm có từ nhiều năm nay. Mới gần đây cô bỏ rơi nó vậy mà đã không quen cảm giác ôm nó nữa rồi.
– Em thực sự muốn ly hôn phải không? Nói thật lòng mình đi.
– Em mệt nên muốn ngủ rồi.
– Lúc nãy em ngủ cũng nhiều rồi sao giờ lại muốn ngủ tiếp?
– Sao anh biết em ngủ nhiều?
– Lúc em lợi dụng sờ soạng là anh đã dậy rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.