Danh Kiệt gỡ Cẩm Tú đang bám trên người mình ra, đi sắp bàn ăn giục:
– Em sang gọi ba mẹ em và vợ chồng Giai Ngọc sang ăn cơm đi.
– Danh Kiệt…
Anh thế mà làm mặt nặng mày nhẹ với cô thật. Cô cũng đâu có nghĩ gì chỉ là sợ điều anh muốn mình không làm được thôi. Cuối cùng thì cô đành chấp nhận:
– Em sẽ đáp ứng mọi điều anh muốn.
– Không cần nữa… anh không muốn ép em.
Cô dang tay ôm anh, cọ cọ đầu vào ng anh làm hòa:
– Không ép buộc mà là em tự nguyện.
Danh Kiệt cố nín cười làm mặt lạnh nhạt để đạt được mục đích. Anh cũng không nỡ đâu nhưng không giúp được Phong Hưng thì anh không kết hôn được. Chuyện này anh muốn hoàn tất mới cho cô bất ngờ… nên mới phải dùng hạ sách như vậy.
– Cho anh địa chỉ bên Mỹ của Ngọc Hà đi.
Cẩm Tú thẳng thừng từ chối:
– Không được.
– Thôi vậy… tùy em.
Anh đẩy cô ra tháo tạp dề bỏ đi về phòng mà không thiết dùng cơm nữa nhưng lại cố tình đi thật chậm cho Cẩm Tú đuổi theo. Vậy mà cô lại lẽo đẽo theo anh thật:
– Danh Kiệt… anh muốn địa chỉ cô ấy làm gì?
– Em cứ giữ kín đi, anh tự đi kiếm.
Cửa phòng chưa kịp đóng lại thì Cẩm Tú đã lọt được vào phòng hỏi:
– Anh tìm cô ấy làm gì vậy?
– Phong Hưng muốn tìm vợ.
– Anh ấy không xứng đáng với Ngọc Hà, có con riêng lại làm hỏng con của cô ấy. Anh nghĩ bạn anh còn xứng đáng không hả? Hơn nữa ba Ngọc Hà đi tù không phải do anh ta làm ra sao?
– Bây giờ cậu ta hối hận muốn bù đắp còn gì? Nếu không có cậu ta thì ba cô ấy phải chịu án chung thân rồi chứ không phải chỉ vài năm tù đâu.
– Thật không?
– Đấy lại không tin anh rồi… anh nghĩ em chẳng yêu anh đâu.
Cuối cùng Cẩm Tú đành phải nhân nhượng mà nói:
– Cô ấy không ở Mỹ nữa mà đã sang Anh rồi. Vậy nên anh Hưng mới không tìm thấy.
– Cho anh địa chỉ đi… anh hứa nếu cậu ta làm Ngọc Hà khổ nữa sẽ ra tay dạy dỗ cậu ta được không?
– Nhưng em hứa với cô ấy sẽ không…
– Anh sẽ nói Phong Hưng giấu chuyện em tiết lộ…. em yêu anh phải không? Tin anh đi, anh sẽ giải quyết êm xuôi chuyện này. Cô ấy không trách em đâu.
– Em yêu anh nhưng… cô ấy cũng là bạn em mà. Nhỡ như anh Hưng ngựa quen đường cũ thì sao chứ?
– Anh sẽ g.i.ế.t nó nếu làm bạn em đau lòng như trước được không?
Cẩm Tú chẳng còn đường lui đành ghi lại địa chỉ cho Danh Kiệt. Cô áy náy với bạn nhưng đành bán đứng vì người yêu. Sau này cô nhất định sẽ tìm cách chuộc lỗi…
…
Vừa đến văn phòng, Cẩm Tú được cục trưởng mời lên gặp. Cô khá lạ nhưng cũng không thắc mắc nhiều mà đi lên nhưng chị Mai đã kéo lại:
– Em đừng lên
– Vì sao ạ?
– Nếu chị nhìn không nhầm thì người muốn gặp em không phải là cục trưởng mà là người khác. Vậy nên em gọi cho Danh Kiệt đi.
– Không sao, anh ấy đang đi công việc rồi mà em cũng cần phải tự chủ chứ.
Dù chưa biết gặp với mục đích gì nhưng Cẩm Tú tự trấn an mình dù có chuyện gì cũng sẽ đối mặt mà không trốn tránh nữa. Danh Kiệt từng nói tình yêu của hai người muốn có kết quả thì cả hai đều phải giữ lấy. Có anh rồi cô không được sợ ai cả.
Chưa kịp giơ tay lên gõ thì cánh cửa đã mở ra. Thư kí văn phòng cục trưởng mời cô vào rồi đóng cửa lại. Nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục ngồi cùng cục trưởng thì tim cô đập thình thịch vì hồi hộp lẫn sợ hãi lo lắng. Đúng ngày Danh Kiệt ra ngoài thì ông đến tận cục tình báo gặp cô là đã có sự sắp xếp. Có lẽ, ông đã biết nếu Kiệt ở văn phòng thì ông không thể gặp được cô nên mới đường đột xuất hiện như vậy. Cô bước đến cúi đầu chào. Cục trưởng đứng dậy vỗ vỗ vai cô động viên rồi cũng rời khỏi văn phòng.
– Cô ngồi đi.
– Dạ… cháu đứng được rồi ạ.
– Hóa ra là người đã biết, cô làm thế nào mà từ một đứa trẻ bị vứt bỏ lại trở thành con gái của một gia đình giàu có như vậy? Dù thế thì ta cũng không chấp nhận chuyện cô và Danh Kiệt… cú không thể thành thiên nga được dù có cố thay đổi thân phận thì cũng đừng có trèo cao như vậy.
Cẩm Tú chẳng biết mình lấy dũng khí ở đâu mà ngẩng mặt nhìn thẳng vào ông ấy mà nói:
– Nếu ông đến đây để dạy bảo điều hay lẽ phải cháu xin nghe nhưng để xúc phạm cháu thì cháu xin phép được khước từ.
Cô không ở lại mà xoay người đi nhưng ông ấy vẫn nói:
– Hãy buông tha cho cháu ta đi. Cô muốn gì gia đình ta sẽ đáp ứng.
– Thứ cháu muốn là Danh Kiệt, nếu có rời đi thì cháu sẽ mang theo anh ấy.
– Cô đúng là loại con gái không biết điều… gia đình ta không phải nơi cô muốn là bước vào được. Biết điều một chút sẽ tốt hơn cho cô đấy.
Cẩm Tú xoay người lại quả quyết:
– Dù có chuyện gì cháu cũng không buông tay anh ấy trừ khi chính Danh Kiệt bỏ cháu.
– Cô hết ve vãn thằng Phong không được rồi lại sang đến Danh Kiệt, hạng con gái bất chấp như cô mà cũng nói đến chuyện yêu đương sao? Gia đình chúng tôi không phải nơi mà cô có thể tự do bước chân vào.
– Có lẽ lâu rồi ông không yêu nên không hiểu tình yêu là gì đâu? Nếu ông hiểu sẽ không bắt ép hết người này đến người khác trong gia đình lấy người mình không yêu rồi.
– Láo xược…
Một chiếc đĩa dưới chén trà bay vèo đến ***ng vào cổ chân cô đau nhói. Cẩm Tú khẽ nhăn mặt nhưng không sợ hãi mà tập tễnh bước ra ngoài không đứng thêm nữa. Cô đã lấy hết dũng cảm ra để nói những gì mình muốn rồi nếu cố gắng nữa chắc sẽ không trụ được mất. Trống ng cô cứ đập liên hồi, đối diện với người như ông ấy thực rất sợ… mà cô cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi.
Ông đã trực tiếp đến gặp cô là điềm báo sóng gió đến rồi. Từ lúc Hải Vân nói, cô đã nghĩ sớm muộn gì nhà họ cũng sẽ gặp nhưng Danh Kiệt luôn kè kè bên cô nên họ không có cơ hội. Nay không ngờ nơi gặp lại chính là cục tình báo… cô hiểu cho suy nghĩ của họ nhưng không thể hi sinh tình yêu của mình. Cô đã cố gắng từng ngày để xứng đáng với anh thì sao phải lựa chọn rút lui. Dù tin rằng Danh Kiệt sẽ bảo vệ mình nhưng cô vẫn sợ…
Danh Kiệt lái xe phanh gấp đến trước sảnh mà không kịp đỗ xe vào làn. Anh chạy vào ấn thang máy một cách vội vã nhưng không chờ được lại chạy thang bộ lên văn phòng cục trưởng. Đẩy cửa vào phòng nhìn ông và cục trưởng đang uống trà mà không thấy Cẩm Tú đâu liền vội xoay người rời đi.
– Không thấy ông đang ngồi đây sao?
– Ông không phải đến tìm cháu nên cháu xin phép.
– Quay lại ngay
Bàn tay mở cửa ngưng lại, anh bước đến gần hai người đàn ông kia chờ đợi. Ông nội đẩy đến trước mặt anh một quyết định ra lệnh:
– Kí duyệt đuổi việc nó đi.
Liếc nhìn tờ quyết định thôi việc dành cho Cẩm Tú đã có chữ kí của cục trưởng. Anh nhìn ông ta rồi nhếch miệng cười:
– Phiền cục trưởng kí thêm một quyết định nữa dành cho tôi được chứ?
– Danh Kiệt… chuyện này… cậu nên nhún nhường một chút đi.
– Ngài không bảo vệ nổi nhân viên của mình thì để tôi làm vậy…
Anh dợm bước đi vì trong lòng vô cùng suốt ruột muốn tìm Cẩm Tú. Trước khi mở được cửa, ông nội lại nói:
– Bỏ nó đi thì quyết định này sẽ bị hủy.
– Quyết định ấy không quan trọng với cháu, cô ấy sẽ rời khỏi cục tình báo nhưng không phải do ai đuổi, cô ấy sẽ tự viết đơn xin nghỉ vì nơi đây làm việc không hợp tình hợp lý và thiếu trách nhiệm. Ngày mai cục trưởng sẽ nhận được cả đơn xin từ chức của tôi, tôi sẽ viết đơn lên tổng cục trưởng để xin chuyển công tác sang cục khác.
Nói xong anh rời đi như chạy, lúc này thôi việc hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Đứng trước sự cự tuyệt dứt khoát của Danh Kiệt, cục trưởng Quang đành phải lên tiếng:
– Cựu bộ trưởng, ngài không thể dùng cách này ép hai người họ được đâu. Vậy nên quyết định này có thể hủy đi ạ. Tôi cũng không muốn mang tiếng vô lý sa thải nhân viên, cô gái ấy đang làm rất tốt… nếu chuyện này đồn ra ngoài uy tín của người đứng đầu là tôi sẽ chịu ảnh hưởng, nể tình chúng ta đã quen biết lâu mà tôi cũng muốn giúp ngài nhưng Danh Kiệt không phải đứa trẻ dễ bảo như Danh Phong. Ngài càng ép cậu ấy thì hậu quả sẽ càng nặng nề. Hơn nữa, tôi thấy Cẩm Tú không có gì đáng chê trách cả… một cô gái tài sắc vẹn toàn như vậy sao ngài lại không chấp nhận.
– Cậu nói thì dễ lắm… cậu chỉ nhìn thấy bề nổi của cô gái đó thôi.
Cục trưởng Quang không khỏi thở dài. Sau khi khách ra về, ông cầm quyết định cho vào máy cắt rồi nhắn cho Danh Kiệt sang phòng. Vậy mà đến hết ngày, ông cũng không thấy Danh Kiệt tới liền bực dọc nhưng không hề giận:
– Đúng là gã đàn ông cứng đầu nhưng sao mình lại thích cậu ta vậy nhỉ? Đàn ông phải thế chứ?
…
Danh Kiệt xuống đến phòng vẫn không thấy Cẩm Tú đâu. Anh gọi điện thoại thì cô lại để trên bàn làm việc đành nhờ chị Mai:
– Chị kiểm tra nhà vệ sinh nữ giúp tôi có cô ấy không?
– Cậu đợi tôi một lát…
Rất nhanh chị đã trở ra mà lắc đầu không thấy nhưng lại nhanh trí nghĩ ra:
– Phòng cục trưởng ngay sát tầng thượng, cậu thử lên đó xem có thấy không?
Chẳng kịp cảm ơn, Danh Kiệt đã lại chạy ngược lên sân thượng của tòa nhà. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Cẩm Tú đang ngồi đong đưa chân trên lan can. Cô hay có thói quen này khi muốn giải tỏa cảm xúc căng thẳng hay phiền muộn, lần đầu nhìn thấy anh đã sợ ૮ɦếƭ khiếp vì nghĩ cô t.ự t.ử.
Cẩm Tú giật mình khi bị ôm cứng lấy, Danh Kiệt tựa cằm lên hõm vai cô thì thầm:
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Liệu có phải em đang là cóc ghẻ mà đòi yêu hoàng tử không anh?
– Em đọc truyện hoàng tử cóc chưa? Cóc ghẻ nhưng vẫn muốn yêu công chúa còn gì? Hơn nữa anh không phải hoàng tử còn em cũng không phải cóc ghẻ. Chúng ta là người bình thường, hai người bình thường yêu nhau có gì mà phải so sánh.
Cẩm Tú ngả hẳn đầu lên ng anh khẽ nhắm mắt đón làn gió lạnh rót qua mặt để xua đi cảm giác bức bối trong lòng. Khi bị anh hôn lên môi cô mới choàng mở mắt nhìn anh cười mà xoay người lại bám cổ anh bước xuống.
– Sao anh về nhanh vậy? Em tưởng chiều anh mới về chứ?
– Lần sau người không muốn gặp thì em không cần gặp.
– Không sao mà…
– Anh không muốn ai tác động làm em lung lay ý chí…
Cô ngắt lời anh:
– Anh sợ em buông tay anh sao? Anh mơ à… làm sao bỏ một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tâm lý như anh chứ?
– Đã chịu thừa nhận anh vừa đẹp trai vừa tâm lý sao?
Cẩm Tú bá vai kiễng chân chủ động hôn anh thay cho câu trả lời. Danh Kiệt cũng không muốn hỏi lại ông đã nói gì nữa. Theo như anh đoán, chắc ông sẽ chẳng bao giờ nói lời vàng ý ngọc khiến bạn gái mình dễ nghe nên nhắc lại chỉ khiến cô đau lòng. Mọi người đã thích đi tìm cô thì anh sẽ đưa về nhà vào dịp sinh nhật ba Danh ra mắt tất cả luôn.
….
Hải Vân từ phòng bệnh về có y tá nhắn ba cô đến liền đi vội về phòng mình.
– Ba, sao ba lại đến bệnh viện vậy? Ba không khỏe ở đâu sao?
– Không có, ba đi công việc gần đây nên đến thăm con thôi. Dạo này công việc của con bận lắm hả?
Tự dưng ba đến tận bệnh viện để gặp thì chắc chắn là có vấn đề mà ông đang khó mở lời. Vì vậy cô ngồi xuống chân ông nắm lấy tay hỏi:
– Ba, con gái lại làm gì sai phải không?
Ba Vân nhìn con gái mỉm cười:
– Hôn nhân của con với Danh Phong có hạnh phúc không?
– Có mà ba, bọn con rất hạnh phúc… dạo này anh ấy bận nên vợ chồng con không về ba thôi.
Ông cốc lên trán cô một cái:
– Bữa trưa ba vừa gặp ông thông gia.
Nụ cười trên môi Hải Vân tắt ngấm, hai môi bặm vào nhau rồi cười trừ:
– Ba chồng con nói chuyện với ba sao?
– Ông ấy muốn ba khuyên con hãy nghĩ lại đừng bồng bột mà quyết định vội vàng. Nhưng trước tiên hãy nói cho ba biết vì sao con muốn ly hôn Danh Phong?
Không muốn làm ông lo lắng nên cô nhổm người dậy, nói với ông thật khẽ:
– Ba… thật ra con sẽ không ly hôn anh ấy đâu. Tất cả chỉ là một kế hoạch để con thử thách tình yêu của anh ấy thôi.
– Là sao?
– Ba có tin tưởng con không? Con sẽ không làm ba mất mặt đâu nhưng đây là bí mật nên ba không được nói ra kể cả anh Phong.
– Nhưng nhỡ như nó nghe lời con thì sao?
– Vậy thì anh ấy đâu có yêu con, nếu vậy thì con bỏ có gì là sai.
– Mạo hiểm quá không được.
– Ba này… thời đại bây giờ nếu không làm mới tình yêu của mình sẽ dễ chán nhau lắm. Anh ấy vừa đẹp trai vừa thành đạt, ba nói xem, nếu con không củng cố tình yêu thì biết đâu anh ấy sẽ bị con trà xanh nào nẫng mất thì sao?
– Ba vẫn thấy sao sao ấy…
– Con gái ba lớn rồi nên ba để con quyết định được không?
Ba Vân gật đầu nhưng lòng vẫn lăn tăn lưỡng lự không thôi. Hải Vân chuyển sang chủ đề khác nói:
– Ba, công việc của ba không vấn đề gì phải không?
– Rất tốt, con đừng lo.
Cô nhiều lần muốn hỏi ba về chuyện Danh Kiệt đã nói nhưng cứ mỗi lần mở miệng lại không thể.
– Ba, con chỉ có mình ba nên đừng để xảy ra chuyện gì được không? Làm gì ba hãy nghĩ đến còn có con phía sau ba được không?
Bàn tay đang nắm tay cô của ba lạnh ngắt và có phần run rẩy, gương mặt ông cứng đờ rồi nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thản lắc đầu:
– Ba biết rồi, con cứ sống thật vui nếu có việc gì cứ về tìm ba.
– Con cũng lớn rồi không cần ba cho tiền nữa.
– Con lấy chồng quyền thế nhưng đừng để người ta nói phụ thuộc chồng, ba có tiền không cho con thì cho ai. Thôi làm việc đi, ba về đây.
Tiễn ba xuống tận xe cô mới quay trở lại bệnh viện.
– Bác sĩ, cục trưởng tìm chị kìa.
– Chồng tôi sao? Anh ấy đến lâu chưa?
– Vâng ạ, ngài ấy đến cũng hơn một giờ rồi.
– Gì cơ?
Anh đã ở đâu mà không tìm cô. Có phải anh đã nghe thấy cô và ba nói chuyện với nhau không? Tự dưng hôm nay chạy đến bệnh viện tìm cô làm gì cơ chứ?
Đẩy cửa vào phòng, anh đang đứng bên tủ sách nhỏ của cô ngắm nghía.
– Anh đến đây làm gì vậy?
– Làm gì mờ ám hay sao mà nhìn thấy chồng lại giật mình như vậy?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.