Vậy nhưng ông vẫn lệnh điều tra. Danh Kiệt thở dài nhìn ông rời khỏi từ đường mới tiến đến ngồi xuống đất cạnh anh trai:
– Em không ngờ người đàn ông mẫu mực trong nhà cũng có ngày bị đánh cơ đấy.
– Chú đừng có mà gây sự, đi bảo vệ Cẩm Tú đi.
Danh Phong liếc em trai một cái rồi mặt nhăn nhó vì đau.
– Em không đánh nhau với người đang bị thương, hơn nữa, em thắng rồi cần gì phải đánh nhau. Anh muốn ly hôn thì chấp nhận phạt đi… haiz… – Anh nhìn lên di ảnh mẹ Danh Phong thì thầm – Mẹ cả, mẹ đừng trách anh, họ sống không hạnh phúc đâu nên có trách là trách mọi người trong nhà đã bắt họ lấy nhau ấy.
– Chú ngậm miệng mà ra ngoài đi.
Danh Kiệt đi ra ngoài, ba mẹ chắc đã theo ông lên nhà còn Hải Vân vẫn đang suốt ruột đi lại.
– Chị lên lấy thuốc sát trùng giúp anh ấy được không? Bị thương nặng lắm… hai người cũng to gan lớn mật nhỉ? Dám chống lại ông cơ đấy.
– Chú có khác gì chúng tôi đâu.
– Mất công lấy nhau rồi thì bỏ làm gì? Hai anh chị chẳng khác nào trẻ con.
Bác Hai mang bông băng và thuốc mang xuống, Hải Vân nhận lấy đi vào từ đường, nhìn thấy lưng Danh Phong mà xót. Cô ngồi phía sau anh vẫn không hề hay biết đến khi thuốc sát trùng đổ lên mới giật mình quay lại:
– Dù sao chúng ta cũng chưa ly hôn được nên em vẫn cần phải chăm sóc anh.
– Đúng vậy, lần sau em sẽ không miễn cưỡng mà chăm sóc anh nữa. Hôm nay ly hôn bất thành nhưng anh yên tâm đi, em sẽ coi như chúng ta đã ly hôn. Anh cứ làm những gì mình muốn kín đáo một chút đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ lại ra tòa.
– Có vẻ em còn suốt ruột muốn ly hôn hơn anh đấy.
– Vâng… em sắp không còn trẻ nữa, ly hôn sớm để còn tiếp tục yêu đương.
Cô thấy anh không nói nữa thì cũng im lặng xử lí vết thương lớn nhỏ trên lưng anh. Anh ở phía trước nên không nhìn thấy cô vừa làm cho anh vừa đau mà rơi nước mắt. Đến khi xong việc, cô lấy chiếc áo mới giúp anh mặc vào người:
– Em lên nhà với con đi.
– Vâng… lát em mang bữa tối cho anh.
Hải Vân mang khay bông băng thấm máu đi xử lí mà hai mắt cay xè. Cô không nghĩ ông lại đánh anh như vậy… nếu biết hậu quả như này, cô sẽ không cho người báo với ông mọi chuyện rồi. Dù ông có can thiệp thì có lẽ, anh vẫn sẽ không thay đổi. Cô và Cẩm Tú đều dự đoán sai rồi…
….
Hàng ngày, Cẩm Tú không còn ngủ dậy muộn nữa. Sau khi tập thể dục xong, cô vào cùng mẹ Yến chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa mang đi.
– Trước con ăn trưa ở cơ quan sao nay lại chuẩn bị mang đi. Mà con chuẩn bị thêm cho Kiệt một phần cơm trưa nữa đi.
– Anh ấy có người chuẩn bị rồi nên không cần nữa ạ. Cơm cơ quan con chán ăn rồi.
Lí do cô không muốn ăn nữa là vì trưa nào xuống nhà ăn cũng thấy anh ngồi ăn cùng Tuệ Nhi. Trước kia họ ăn phòng riêng mà một tuần trở lại đây thì xuống nhà ăn. Dù không muốn giáp mặt thì vẫn bị ***ng độ. Có lẽ Tuệ Nhi đã biết mối quan hệ của cô và Kiệt nên luôn thể hiện sự quan tâm chiều chuộng anh trước mặt cô.
Không nhịn được bà Như Yến khẽ hích vào hông Cẩm Tú hỏi. Cô không chút giấu giếm mà lắc đầu:
– Chúng con quá khác biệt mà mẹ.
– Nhà chúng ta đâu có thua kém nhà nó chứ? Hơn nữa con cũng đâu thua kém gì ai. Mẹ không cho phép con tự ti như thế? Ai cũng có quá khứ, chẳng qua con sinh mệnh khổ nên mới trải qua những chuyện như vậy. Quan trọng bây giờ con thế nào kìa…
– Dù con có cố gắng thì bụi trần vẫn không thay đổi mà mẹ. Con tự thấy bản thân không xứng với anh ấy… thực sự không xứng đâu. Anh ấy yêu con thực rất thiệt thòi… con không muốn như vậy?
– Con bé ngốc này… nó chấp nhận con và yêu con thì thiệt cái gì? Nếu con nói như vậy có phải mẹ cũng không nên quay về với ba không?
– Mẹ… con xin lỗi.
– Mẹ và con đều có hoàn cảnh giống nhau nhưng con còn khổ hơn mẹ… vì vậy mẹ rất thương con. Quên mọi thứ đi làm lại từ đầu, con xứng đáng được hạnh phúc, được yêu thương.. tình yêu không có xứng hay không mà chỉ có hạnh phúc hay không mà thôi. Con cứ đợi Kiệt một thời gian nữa đi, nhất định nó sẽ không làm con thất vọng.
– Con sẽ đợi anh ấy cả đời nên mẹ đừng có giục con đi lấy chồng nữa đấy.
Bạn đang đọc truyện tại website
Novel79 - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
– Mẹ cũng chỉ gả con cho nó thôi…
Cẩm Tú gật đầu nhìn bà cười. Cô không mong được gả cho anh nhưng nguyện nửa đời về sau chỉ có anh mà không có người khác.
Giai Ngọc sang đến phòng ăn nhìn Cẩm Tú chuẩn bị bữa sáng mà dụi mắt đến mấy lần:
– Tú, sao nay cô vẫn dậy sớm vậy, tôi tưởng cô chỉ hào hứng được vài ngày thôi chứ?
– Cô đừng có mà mỉa mai tôi. Người ta phải tự chăm sóc bản thân chứ có ai như cô đâu, chồng hầu tận miệng mà còn hách dịch.
– Vậy cô cũng lấy chồng đi… thực sự rất thích.
– Đấy là do cô lấy được người cô yêu thôi còn người tôi yêu dành cho người khác rồi.
Giai Ngọc húng hắng ho nhắc Cẩm Tú mà cô vẫn thao thao bất tuyệt:
– Nếu không kết hôn cùng người mình yêu thì chỉ nên sống với…
– Danh Kiệt
Bà Như Yến khẽ đá chân Cẩm Tú nhắc thì cô mới ngưng lại quay ra sau. Anh đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, thái độ như chẳng để ý đến chuyện vừa nghe thấy. Đình Dương không nhịn mà cười thành tiếng liền bị cả vợ và bạn lừ mắt. Anh ngả ngốn sang vợ:
– Nếu là anh, nhất định anh sẽ giành lấy thứ là của mình.
– Anh đâu có giành mà ςướק đấy chứ? Em hỏi anh có bao giờ anh hỏi em đồng ý không chưa?
– Phụ nữ các em ấy à hay ngại nên tốt hơn là không hỏi. Đấy dù sao em vẫn yêu anh còn gì, anh không hỏi cưới thì em vẫn gả… không như ai kia đâu, cưới vợ hụt bao lần.
– Cậu có im miệng đi không?
– Sao, cậu có cần tôi dạy cậu cách có vợ không? Dù sao kinh nghiệm tôi cũng hơn cậu đấy.
– Kinh nghiệm qua sách hả, hôm qua tôi thấy bàn cậu có cuốn “Làm thế nào để là người chồng tốt” đấy, tưởng giỏi giang thế nào hóa ra sách vở cả.
Giai Ngọc nhìn hai gã đàn ông bình thường vô cùng ít nói nhưng hễ ngồi với nhau là mồm mép tép nhảy khác hẳn thì cười phá lên.
– Ba mẹ xem này… hai người này nay ăn khoai ngứa thì phải.
Rồi cô lại quay sang hỏi Đình Dương:
– Anh học được gì từ sách rồi?
– Toàn mấy thứ sến sẩm nên anh bỏ đi rồi.
Ông Chu ngồi xuống bàn đế vào:
– Vứt đi làm gì, cho ba mượn.
Bà Như Yến mang đồ ăn ra nguýt ông Chu một cái. Bây giờ ông còn học theo bọn trẻ biết cách trêu đùa bà nữa. Nếu ngày xưa, ông vui tính như vậy có phải đã khác không? Lúc nào cũng ít nói lầm lì như ông cụ ấy bảo sao Đình Dương cũng như vậy, may sao con bà không ế vợ.
Sau bữa sáng, Cẩm Tú lên chuẩn bị đi làm. Xe cô đi ra thì xe của trung úy Phạm cũng đến đón anh. Dù cô có nhã ý nhường đường cho họ đi trước nhưng xe nhất định không vượt lên cứ tà tà đi sau xe cô đến tận cơ quan.
Vừa vào văn phòng, chị Mai đã lê ghế đến cạnh cô kéo ngồi xuống:
– Vụ án C208 ấy, cái lão mà trốn trại giáo dưỡng em nhớ không?
– Sao không nhớ ạ, có chuyện gì sao chị?
– Không phải là bị điều đi đâu mà hắn trốn thật sau đó lại tự về, nghe nói bị đánh cho tím tái cả người nhưng nhất định không khai ra ai đánh. Nhưng mà hắn hoảng loạn nên đang cho giám định tâm lí.
– Chị nghĩ ai làm? Người của bọn chúng sao?
– Nếu người bên nó chắc đã diệt khẩu rồi ai hơi đâu mà cho quay về chứ? Ai đó đã ngầm ra tay tóm lại thôi và ngại lộ mặt. Tuệ Nhi làm khó em vụ ấy nhưng ai đó đã giải quyết ngay rồi, hôm qua chị vừa xuống trại giáo dưỡng có chút việc liền hỏi được thông tin. Như vậy Tuệ Nhi cũng không hoạnh họe được em vụ này nữa.
– Cô ấy cũng không nói đến nữa mà. Nhưng sao em cứ thấy là lạ ấy. Chẳng giải thích được nữa.
– Ây da, từ lúc sếp mới về chị thấy mày mới lạ ấy còn mọi thứ vẫn như thường mà.
Cẩm Tú chột dạ không thèm nói nữa vì sợ càng nói càng lộ. Chị Mai là chuyên gia tâm lí tội phạm cả chục năm rồi nên nắm bắt tâm lí người thường cũng nhạy bén. Chỉ sợ rằng tình cảm cô dành cho Kiệt sẽ bị lộ ra mà thôi.
Sau thời bị điều đi đột xuất, thượng úy Kiên mới xuất hiện tại cục tình báo. Anh vào phòng tâm lí ngồi kê ௱ô** trên bàn làm việc của Cẩm Tú hối lỗi:
– Xin lỗi em vì lại lỡ hẹn xem phim với em một lần nữa… đã thế còn không kịp qua nhà em ăn sáng nên hối tiếc thật sự.
– Không có gì đâu, anh dám cãi lệnh cấp trên sao, hơn nữa em cũng bận lắm không có thời gian đi xem đâu. Vé ấy em cho vợ chồng chị Mai rồi.
– Tối nay cùng nhau ăn tối được chứ?
Cẩm Tú định từ chối thì Tuệ Nhi đã từ đâu xuất hiện:
– Anh Kiên làm em ghen tị nha, vừa về đã gấp rút hẹn hò rồi.
– Nếu không tận dụng đi thì anh lại sắp bị điều đi công tác nữa rồi kìa. Em bảo chồng sắp cưới của em thay người hộ anh đi.
Cẩm Tú ngây người khi nhận được ánh nhìn khó hiểu của Tuệ Nhi dán lên người mình. Từ mấy hôm nay, dù cô ta cố trở lại tự nhiên nhưng thỉnh thoảng cô lại bắt gặp ánh nhìn chằm chằm vào mình. Có lẽ do cô có tật nên giật mình thôi, chuyện cô và Kiệt cả cơ quan không ai biết cả. Họ cũng không hề lộ liễu mà luôn giữ đúng khoảng cách sếp với nhân viên giống mọi người thậm chí cô còn luôn tìm cách tránh mặt anh khi đến cơ quan. Nghe chị Mai nói, anh đang tiến hành những thương vụ “đen” nên nhiều người đều phải dè chừng lỡ đâu danh sách sau điều tra sẽ gọi tên một trong số họ ra hầu tòa.
Cẩm Tú đột nhiên dễ dãi mỉm cười với thượng úy Kiên:
– Vậy tan ca chúng ta đi ăn tối nhé!
– Cảm ơn em.
Duy Kiên tự nhiên xoa đầu Cẩm Tú thân thiện trước khi rời đi. Tuệ Nhi niêm nở cười nói:
– Chúc hai người có buổi tối vui vẻ!
– Cảm ơn cô.
Tuệ Nhi quay ra đến cửa lại quay lại:
– Cô có thể về sớm chuẩn bị để đi hẹn hò.
– Không cần đâu, tôi đi luôn từ cơ quan thôi.
Chị Mai lúc này mới ngó mặt sang giọng nói hồ hởi:
– Cuối cùng thì em cũng chịu mở lòng rồi hả Tú? Chị thật tò mò muốn biết người yêu cũ của em là ai quá!
– Chị không nên biết thì hơn.
– Vậy nhưng chị rất tò mò, chàng trai ấy là người thế nào mà khiến một cô gái xinh nghiêng nước nghiêng thành cứ âm ỉ mãi một bóng hình… chẹp, tình yêu quả là kì lạ phải không? Đau, tổn thương… mà cứ da diết nhớ.
Cẩm Tú bật cười:
– Chị thôi đi, nghe như báng bổ tình yêu ấy.
Chị Mai đột nhiên tắt hẳn nụ cười đứng bật dậy:
– Sếp
Cẩm Tú quay ra nhanh hơn cả tên lửa nhìn người xuất hiện. Danh Kiệt nhàn nhạt đi vào phòng đặt trên bàn cô một hồ sơ đề nghị:
– Đọc đi rồi viết đề xuất cho tôi trường hợp này, nộp trước 21h tối nay.
– Vâng ạ… nhưng mà…
Cẩm Tú chưa kịp nói với anh cho cô nợ đến sáng mai, tối đi ăn với Duy Kiên xong, đêm về cô sẽ làm thì anh đã đi xa. Chị Mai nhìn cô khẽ lắc đầu:
– Sếp đi đâu từ sớm mà giờ lù lù xuất hiện là sao?
– Em không biết nữa…
– Cuộc hẹn của em thì sao?
– Chị nghĩ còn có thể đi sao?
Chị Mai ngó nghiêng xung quanh rồi kéo ghế lại thật gần cô, nói thật khẽ:
– Lẽ nào em rơi vào tầm ngắm của sếp rồi. Chị hỏi em, có phải em đã làm gì đắc tội cậu ấy không?
Cẩm Tú thở nhẹ nhõm khi nghe lí do chị ấy đưa ra, cô đã tưởng chị ấy lại nói sếp vừa mắt cô nữa.
– Không có, có lẽ là vô tình thôi. Chị nói xem, anh ấy không ở cục từ sáng làm sao biết em sẽ đi hẹn hò cùng Duy Kiên chứ?
– Ừ nhỉ… hay thôi cứ đi ăn một chút rồi về. Hai người khó khăn lắm mới hẹn hò được nhau.
– Sếp chỉ cho em đến 21 giờ thôi, chị nghĩ xem em còn đủ thời gian để ăn.
– Tôi sẽ xin anh ấy cho cô đến 23 giờ nộp nên cô cứ đi đi.
Tuệ Nhi lại xuất hiện như chưa từng rời khỏi phòng. Cẩm Tú và chị Mai đều bất ngờ, không lẽ phòng họ có máy nghe lén hay sao cứ sếp xuất hiện như hô biến cái ra ngay. Dù sao sếp có lòng thì cô cũng không ngại từ chối. Cô ấy đang cố cho cô thấy bản thân mình là người quan trọng với Kiệt. Trước kia với Trà My, cô không nhún nhường như vậy nhưng nay với Tuệ Nhi thì cô lại chấp nhận dâng anh cho cô ấy một cách hèn mọn. Cô chấp nhận mọi thứ mà Tuệ Nhi làm, xuôi theo sự sắp xếp ấy mà không phản kháng. Dù sao 2 năm qua, hai năm anh vì cô mà đau lòng không ít đã có Tuệ Nhi bên cạnh chăm sóc cho anh. Cô thấy cảm kích không ít. Vậy nên chuyện cô ta đã làm, cô chấp nhận bỏ qua mà không chú ý nữa.
– Được vậy phiền cô, tôi sẽ đi ăn nhanh rồi về làm. Nhưng… nhỡ sếp nổi giận..
– Cô yên tâm đi, nổi giận tôi gánh hộ cô.
Chị Mai nhìn sếp ngưỡng mộ không ít, kể ra cô ấy quá sức tâm lí đấy chứ?
– Chị Mai muốn về sớm đón con phải không? Chị về đi, báo cáo nộp cho tôi không cần vội.
– Thật sao sếp?
– Mọi người chuẩn bị việc của mình đi, ngày bận nghỉ sớm chút rồi ngày nào rảnh thì làm bù sau nhé!
Trước khi đi, Tuệ Nhi còn vỗ vai Cẩm Tú một cái mỉm cười. Cô cũng chỉ đáp lễ cho phải phép chứ không mặn nhạt vồ vập thân thiết gì.
Cẩm Tú cũng không về sớm mà vẫn ngồi bắt đầu đọc phân tích tài liệu làm việc. Cô nhắn hẹn Duy Kiên 7 giờ đi ăn gần cơ quan, cô sẽ chỉ ăn trong 30 phút rồi về làm.
– Em không chuẩn bị đi hẹn hò sao?
– Có gì chuẩn bị chứ? Chị về đón con đi, em làm chút đã.
– Chẳng phải sếp đã cho em thêm 2 tiếng sao?
– Em thấy không cần thiết phải làm phiền người khác đến như vậy đâu.
– Chẳng phải em đã đồng ý rồi còn gì?
– Chị chẳng nói phải xuôi theo sếp mới dễ sống sao?
– Con bé này… thôi chị về đây nhưng chị nói này, muốn quên đi một người thì hãy mở trái tim ra cho người khác bước vào khi ấy người cũ sẽ tự động bước ra chứ đừng ghim mãi trong lòng như vậy biết chưa?
Cô khẽ gật đầu tự cười nhạt, nếu chị ấy biết người cũ của cô là ai liệu còn mạnh miệng khuyên như vậy không? Với tính cách của Kiệt, rất có thể chị sẽ bị điều đi cách xa cô vạn dặm. Hơn nữa, cô đã từng hứa với anh “Đời này, kiếp này về sau, cô chỉ là của anh… nhất định không thay đổi.” Dù họ không ở bên đời nhau nhưng cô sẽ không nuốt lời… sống cô độc cả đời cũng được, chỉ cần còn sống, cô sẽ còn thực hiện lời hứa ấy.
Hai người vào một nhà hàng nhỏ gần cơ quan, Duy Kiên cẩn thận kéo ghế cho cô ngồi xuống. Anh gọi một bàn đầy đồ ăn nhắc:
– Em ăn đi, phải ăn nhiều mới có sức mà làm việc. Công việc của chúng ta hay có những nhiệm vụ bất chợt nên anh không trách em. Dù sao cũng được đi ăn vẫn tốt hơn lần trước phải không?
– Tuần vừa rồi anh xuống quân khu có việc gì sao?
– Ừ, đợt này bên ấy có chút thay đổi cơ cấu vì có một số vấn đề tế nhị không tiện nói ra nhưng chẳng hiểu sao Danh Kiệt vừa về đã khui được ra. Anh chỉ xuống thanh kiểm tra lại một lần trước khi tổng cục vào cuộc thôi.
– Nghiêm trọng vậy à?
– Ừ… nếu là trước kia thì em hiểu đấy, có những thứ không nên moi ra, Danh Kiệt lại không ngần ngại mà lôi ra. Nhưng anh hoàn toàn đồng ý với anh ấy, cái gì có thể giấu nhưng liên quan đến vệnh mệnh quốc gia thì không nhân nhượng.
Cô tự cười cho sự ngu ngơ của mình. Thế mà cô lại nghĩ Kiệt vì cô mới đẩy Duy Kiên đi công tác đột xuất như vậy? Thực là đã nghĩ quá nhiều rồi… cô nên thông thoáng đầu óc của mình lại rồi đừng làm gì cũng nghĩ tới anh nữa.
Vậy mà lời của Duy Kiên nói về anh lại cứ đều đều vang lên:
– Ban đầu tôi nghĩ anh ta vì có hậu phương mạnh mới leo nhanh như vậy nhưng làm việc rồi mới thấy… anh ta ngoài hậu phương vững còn rất giỏi nữa. Hai năm ở Nga, anh ta đã là một trong những sĩ quan được vinh danh xuất sắc do chính bộ trưởng bộ quốc phòng trao tặng huy hiệu sau khi áp chế thành công một tổ chức khủng pố.
– Anh không thấy bất mãn khi bị sếp điều đi như vậy sao?
– Có gì mà bất mãn khi đó là việc chính đáng. Anh ta còn gần hi sinh mạng sống ở Nga, được chính phủ họ đặc cách cho về sớm còn chủ động đề bạt bổ nhiệm làm phó tổng tư lệnh bên liên minh quân sự hai nước. Vậy mà lại về cục mình chỉ làm phó, em nghĩ xem dưới trướng người tài như vậy sao anh lại không phục chứ?
Cẩm Tú không còn để ý đến lời nói phía sau nữa sau khi nghe thấy anh gần hi sinh. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy sao cô lại không hề hay biết, hóa ra cô đã nghĩ mình yêu anh thật nhiều chỉ là trong tâm tưởng mà thôi… hai năm qua, anh sống như nào chưa một lần cô tìm hiểu. Cô cứ mặc định mình phải quên anh nhưng thật vô trách nhiệm.
– Vì sao anh ấy lại gần hi sinh? Nghĩa là đã từng bị thương nặng phải không?
– Em không biết gì hả? Cách sống dễ chịu ở một cơ quan nhà nước là em phải hiểu sếp nghe chưa? Điều này mà em cũng cần phải dạy sao? Anh ta bị thương nặng phải nằm viện cả tháng tưởng bỏ mạng ấy may mà y tế của họ phát triển. Vậy nên sau khi hồi phục mới được về nước trước thời hạn đấy.
– Vậy sao?
Cô thờ ơ đáp lại, cả tâm tình lúc này đều đặt đến người đàn ông không có mặt. Anh vì không muốn cô phải rời xa nơi này mà chọn để bản thân rời đi. Nếu như sinh mạng không lớn anh xảy ra chuyện ắt cô cũng không muốn tồn tại nữa. Dù sao cũng thật may… anh đã trở về. Vậy nên cô càng không được gây rắc rối cho anh… không được làm cuộc sống của anh thêm gập ghềnh nữa.
– Cẩm Tú, thức ăn không ngon sao?
Có lẽ thấy cô ăn rệu rã nên Duy Kiên không khỏi lo lắng. Thấy cô vẫn không trả lời, anh mang cho cô cốc nước ngồi về phía cô hỏi han:
– Em khó chịu ở đâu sao?
– Theo anh, nếu người yêu anh vì anh mà gặp nạn, anh có cố níu giữ người ta không?
– Em hỏi gì vậy?
Cẩm Tú chợt giật mình rồi khẽ lắc đầu chuyển đề tài:
– Duy Kiên, tôi biết anh thích tôi và muốn tiến xa hơn nhưng tôi lại không thể, trong lòng tôi chỉ có một người. Dù bây giờ tôi và anh ấy đã chia tay nhưng lòng lại không thể ngưng thổn thức vậy nên…
Duy Kiên nhíu mày lắc đầu cắt ngang lời cô:
– Em định mãi ôm lấy mối tình đã ૮ɦếƭ đấy sao? Tôi sẽ khiến em vui vẻ mà quên đi người cũ, cuộc đời em còn dài vì sao không chịu nghĩ cho bản thân mình, em phải biết yêu bản thân em chứ?
– Anh không hiểu đâu… khi không ở bên cạnh người mình yêu thì trò gì cũng vô cùng tẻ nhạt, ở bên bất kì ai cũng không thể vui cho nổi. Tôi không muốn kéo anh vào vấn đề của mình vậy nên… anh hãy tìm hiểu người khác được chứ?
Cô không để anh thuyết phục nữa mà đứng dậy chủ động rời đi trước. Bước chân đi vội vã về phía cơ quan. Giờ này mọi người đã về hết, đi qua cổng chào, đồng chí binh nhì gác cổng giơ tay chào:
– Chị quay lại có việc gì sao?
– Tôi có báo cáo phải làm xong trong tối nay, sẽ không phiền đồng chí chứ?
– Không phiền… chị cần gì thì gọi xuống số điện thoại dưới phòng trực nhé!
Cả cơ quan đèn đều đã tắt hết chỉ còn điện hành lang dẫn lối. Bước chân vô định đưa cô đứng trước cửa phòng Danh Kiệt, phòng anh cũng đã tắt đèn tối om. Khi nghe Duy Kiên nói anh mới bị thương nặng, cô rất muốn gặp anh… lại ngốc rồi… chỉ cần nghe đến anh cô lại mất kiểm soát, mất phương hướng và mất cả chính mình. Trong không gian tĩnh lặng của đêm tối, tiếng nói phía sau vọng lại khiến cô giật mình:
– Em tìm tôi sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.